Diệp Lai thả kịch bản trong tay xuống, sống lưng thẳng tắp lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Nhiên lóe sáng, đôi môi đỏ hồng khép mở hỏi về những câu hỏi không có trong kịch bản, hùng hổ dọa người.
"Cộng đồng mạng cũng có câu hỏi khác muốn hỏi, chỉ đóng tác phẩm hợp tác với Thịnh Minh Khiêm anh mới có thành tích, năm năm trời không hợp tác, phần lớn phim anh quay đều là phim rác, mấy năm nay bị nói là "độc dược phòng vé", kiểu bình luận thế này anh có từng nhìn thấy hay chưa?"
"Cho nên, khi người ta gọi anh là "diễn viên thiên tài", anh có bị trúng tim đen không?"
"Mỗi lần nhận phỏng vấn đều bị hỏi về scandal với Thịnh Minh Khiêm, anh cứ cố ý trả lời mập mờ không rõ ràng, thế nào? Có phải là anh đang cố tình xào couple với anh ta không?"
"Vì sao anh lại không dám trả lời thẳng vấn đề vậy?"
...
Cứ mỗi một câu Diệp Lai hỏi ra, mặt nạ trên mặt Chu Nhiên lại nứt ra một đường, câu cuối cùng vừa dứt, lớp vỏ ngụy trang của hắn cũng bị Diệp Lai thẳng thừng xé nát, bộ mặt thật của kẻ đạo đức giả hoàn toàn bại lộ, hắn đứng dậy chống nạnh, giật phắt tai nghe trên cổ xuống, nhậc chân đạp lăn cái bàn tròn ở giữa, chỉ thẳng mặt Diệp Lai chửi ầm lên.
"Đệt, mày là ai? Con mẹ mày là cái thá gì?"
"Đó có phải là câu hỏi trong kịch bản không?"
"Ai bảo mày hỏi? Muốn chết à?"
Hai ly trà trên bàn vỡ nát, nước trà nóng đổ tung tóe ướt hết quần của Diệp Lai, nước nóng khiến cậu giật mình một cái rồi lảo đảo lùi về sau hai bước, không ngờ lại vấp chân ngã xuống, đầu gối đập vào góc bàn, đau đến nỗi trước mặt cậu tối sầm lại.
Quản lý của Chu Nhiên và các đạo diễn vọt lên sân khấu, mấy người họ đều muốn giữ Chu Nhiên lại, nhưng Chu Nhiên đã lướt qua cái bàn vung một đấm lên mặt Diệp Lai trước rồi, bây giờ trông hắn giống hệt như một con thú dữ cáu kỉnh phẫn nộ, có vẻ như phải ăn tươi nuốt sống Diệp Lai mới có thể hả giận.
Tổ đạo diễn vội vàng kéo Chu Nhiên lại, Ninh Viễn đứng xa nhất, cuối cùng cũng xông lên đến nơi túm Diệp Lai ra phía sau mình che chở.
Có ba người đang kiềm chế Chu Nhiên, Diệp Lai đi qua đấm lại một quyền vào bụng hắn.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, chương trình vẫn chưa thu xong, âm thanh trên sân khâu còn chưa tắt, đèn màu trên đỉnh đầu chớp mở loạn xạ, Diệp Lai chỉ cảm thấy bản thân cậu bị một chùm ánh sáng lạnh lẽo bao vây, da đầu bị chiếu sáng run lên bần bật, tay chân cũng lạnh buốt.
Diệp Lai bị Ninh Viễn kéo về hậu trường, tiếng khuyên can và xin lỗi của tổ đạo diễn và những lời mắng nhiếc của Chu Nhiên càng lúc càng xa.
Trong phòng làm việc của Ninh Viễn, Diệp Lai thở hổn hển, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu lên hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần, lúc nãy cậu đã quá kích động, phá hỏng chương trình mất rồi.
Diệp Lai quay đầu tìm Ninh Viễn, Ninh Viễn đang thò đầu ra ngoài cánh cửa khép hờ để hóng chuyện, bả vai còn hơi run rẩy.
Diệp Lai băn khoăn, đứng dậy đi đến cạnh cửa, vỗ lên vai Ninh Viễn gọi y: "Anh Viễn, em xin lỗi, em đã làm hỏng chương trình của các anh rồi."
Ninh Viễn ngậm điếu thuốc xoay người lại, cười ha ha mấy tiếng, cuộn tay nện lên vai Diệp Lai một cái: "Đệt, con mẹ nó đã nghiền lắm, thật sự rất đã, anh không vừa mắt cậu ta từ lâu rồi, em không để ý sao, lúc nãy khi đạo diễn lôi kéo Chu Nhiên, anh còn nhân cơ hội đá cho cậu ta mấy cước đấy, Diệp Lai, em to gan thật, quá đỉnh..."
Diệp Lai há miệng, cậu còn đang nghĩ rằng Ninh Viễn sốt ruột tức giận nên vai mới phát run, không ngờ là anh đang cười.
Ninh Viễn lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho Diệp Lai, Diệp Lai nhận lấy rồi cũng cười theo: "Sướng nhỉ..."
"Sao em lại nghĩ đến chuyện hỏi cậu ta mấy câu đó vậy? Không ngờ nha, Diệp Lai trông yếu đuối thế mà cũng có lúc sắc bén ghê ta." Ninh Viễn trêu cậu.
"Em," Diệp Lai rít một hơi thuốc, mơ hồ đáp lại, "Là vì em không ưa nhìn anh ta giả như thế."
"Anh cũng không ưa, thật ra các đạo diễn cũng không ưa đâu."
Ninh Viễn lại nâng cằm Diệp Lai lên nhìn một chút, khi nãy Chu Nhiên cho một đấm vào ngay khóe mắt cậu: "Hừm, mặt đẹp như vậy mà suýt nữa là bị đánh hỏng rồi, đều ở trong giới giải trí, nên biết đánh người không được đánh mặt, đệt mẹ thằng Chu Nhiên, lúc nãy nên đá cậu ta thêm mấy phát nữa mới đúng."
Diệp Lai quay đầu lại soi gương, nhìn ngắm một hồi lâu, không nghiêm trọng nhưng đúng là khoé mắt cậu có hơi sưng đỏ, cũng may không có rách da: "Không sao đâu anh, về nhà em sẽ bôi thuốc, một đêm là có thể tiêu sưng rồi, vừa hay lịch trình của ngày mai đã được hủy bỏ, hai ngày tới em rảnh."
Hai người cùng đứng một nơi hút thuốc, lại cùng mắng Chu Nhiên một hồi lâu, nhưng mà mắng thì mắng, chuyện cậu làm hỏng vẫn phải giải quyết, đã không thể giúp được gì mà còn để lại cục diện rối rắm.
"Em thấy có lỗi với anh Viễn quá, dù sao thì em cũng đã phá hỏng chương trình của các anh rồi, là do em mất kiểm soát, trước đó mình cũng đã quay đến cuối, để em nghĩ xem... Nên đền bù cho các anh thế nào."
"Đền bù cái rắm ấy, phá thì phá, Chu Nhiên đã quậy đến như thế rồi, chắc chắn sẽ không đồng ý quay lại nữa đâu."
Diệp Lai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để em về xem đã, em sẽ giới thiệu khách mời khác cho các anh."
"Haiz, không cần đâu." Ninh Viễn lắc lắc điếu thuốc trên tay cho tàn rơi xuống, "Ca vị* như Chu Nhiên ấy cả giới giải trí này không có mấy người, trừ phi là ảnh đế ảnh hậu ngang cấp, hoặc là người được quan tâm nhiều nhất trong mọi câu chuyện như Thịnh Minh Khiêm, thôi được rồi, phá thì cũng đã phá rồi, đừng suy nghĩ nhiều vậy."
(*) Ca vị (咖位): là địa vị của minh tinh trong vòng tròn giải trí, ca vị càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn. Mình không rõ ở Việt Nam gọi là gì, ai biết thì hú mình sửa nha ^^
Hai mắt Diệp Lai sáng lên: "Tổ sản xuất tốn nhiều tâm sức như thế mà, em về sẽ cố gắng nghĩ cách."
Ninh Viễn không để ý đến lời của Diệp Lai nói, y biết rõ Diệp Lai chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến 18 mà thôi, chẳng có nhân mạch cũng không quen biết ai, thuận miệng đáp: 'Thôi được rồi, không nói cái này nữa, buổi tối đi uống rượu với anh đi."
Y nói xong lại nghĩ đến khóe mắt sưng đỏ của Diệp Lai, nhanh chóng bác bỏ đề nghị vừa rồi: "Bỏ đi bỏ đi, mắt em đang sưng tấy lên kia kìa."
Diệp Lai mờ mịt nhìn góc ghế sô pha, một lát sau mới lên tiếng: "Không sao đâu ạ, buổi tối đi uống rượu nhé anh Viễn."
Khi đến quán bar, Diệp Lai luôn khống chế lượng rượu của mình, cảm thấy vừa đủ rồi thì không uống thêm nữa, cậu hơi chếnh choáng say, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, vừa vặn không đến nỗi bị men rượu chi phối mất khống chế...
-
Buổi tối ở trường quay, đạo diễn và biên kịch vây quanh máy giám sát luôn nhíu chặt lông mày, tiếng hô cắt của Thịnh Minh Khiêm không ngừng vang lên.
"Cắt, Tả Kỳ, ánh mắt không đúng, làm lại."
"Cắt, Tả Kỳ, tay cậu đung đưa làm cái gì đó?"
"Cắt cắt cắt, Tả Kỳ, nói với cậu mấy lần rồi? Là đau đớn, không phải sợ hãi..."
Tả Kỳ bị Thịnh Minh Khiêm mắng riết nên không vào trạng thái được, lời thoại thì lắp bắp, ánh mắt và hành động càng không đâu vào đâu.
Cảnh này là cảnh độc thoại chỉ quay đặc tả ánh mắt, chỉ có lần thứ nhất là cậu ta có cảm xúc, nhưng Thịnh Minh Khiêm yêu cầu cao, lần thứ nhất không qua, mà Thịnh Minh Khiêm càng hung dữ thì cậu ta càng không bắt được cảm xúc, tay chân không biết phải để thế nào mới ổn.
Phó đạo diễn nhích lại gần Thịnh Minh Khiêm, cười mấy tiếng để điều hòa: "Tôi nói này đạo diễn Thịnh, cậu hung dữ quá, xem cậu dọa đứa nhỏ kia sợ tới mức diễn không nổi rồi kìa, nghỉ ngơi một chút để điều chỉnh lại đi."
"Nghỉ nửa tiếng đã." Thịnh Minh Khiêm đặt kịch bản lên bàn, vẫy tay với Tả Kỳ một cái: "Tả Kỳ, cậu tới đây, tôi nói cho cậu về cảnh này."
Tả Kỳ vội vàng chạy đến, cúi đầu: "Đạo diễn Thịnh, xin lỗi anh, làm chậm tiến dộ của mọi người rồi."
Thịnh Minh Khiêm giải thích cho cậu: "Cảnh quay này là cảnh quan trọng, tâm trạng của cậu phải thật mãnh liệt mới được, phải để cho người ta có thể nhìn thấy lòng cậu, ánh mắt, từng động tác nhỏ của tay chân đều phải đúng chỗ..."
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán: "Đạo diễn Thịnh hà khắc quá, lần nào cũng cắt, anh ấy càng mắng diễn viên càng căng thẳng."
"Làm sao đây làm sao đây? Sau Tả Kỳ là đến tôi đó, rõ ràng tâm trạng của đạo diễn Thịnh hôm nay không tốt chút nào cả."
"Ai đó đến cứu chúng tui với..."
Trợ lý Tiểu Tân nhân lúc nghỉ ngơi vội vàng cầm điện thoại rung lên không ngừng của Thịnh Minh Khiêm tới: "Đạo diễn Thịnh, điện thoại của anh cứ rung mãi, không biết có phải là có chuyện gì gấp không nữa."
Thịnh Minh Khiêm quay đầu nhìn màn hình điện thoại lóe sáng, không có tên người gọi, mà là một dãy số anh không quen biết, bình thường anh không bao giờ tiếp số lạ, nhưng thay vì cúp máy thì anh lại cầm lấy nhấn nút trả lời: "Ai đó?"
Diệp Lai gọi ba cuộc điện thoại, cuối cùng Thịnh Minh Khiêm cũng nhận, dù cậu đã điều chỉnh tâm trạng ổn định rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng của anh lồng ngực vẫn căng ra, hốc mắt bị đánh như đang có người cầm kim châm vào vậy, vừa căng vừa đau.
Cậu khịt mũi một cái, nghẹn ngào khẽ gọi anh: "Minh Khiêm..."
Nghe tiếng của Diệp Lai là đã biết cậu uống rượu, giọng nói khàn khàn kéo dài giống như được ngâm vào trong rượu, thậm chí Thịnh Minh Khiêm ngửi được mùi rượu lan qua loa điện thoại, quanh quẩn ở chóp mũi anh rất lâu không chịu tan, mang hương vị cay nồng nhạt nhạt chui vào cơ thể anh.
"Làm sao vậy?" Thịnh Minh Khiêm đứng dậy, đi đến chỗ không có người.
Diệp Lai hít sâu một hơi, mở miệng đứt quãng, giọng mũi nồng nặc kèm theo men say choáng váng: "Minh Khiêm, hôm nay em gây họa rồi, em đắc tội với nhân vật lớn, không ở trong giới giải trí này nổi nữa, Minh Khiêm, em sẽ bị cấm sóng mất, còn có thể sẽ bị người ta trả thù nữa..."
Thịnh Minh Khiêm hỏi: "Uống rượu à? Uống ở đâu? Với ai vậy?"
"Em với anh Viễn mới vừa đến quán bar uống rượu một chút, điện thoại của em cũng rơi vỡ rồi, em đang trên đường về nhà, Minh Khiêm, bây giờ em sẽ tìm chỗ lánh nạn đây, có lẽ là sẽ ra nước ngoài một thời gian, trước đây em đã muốn đi luôn cho rồi, nhưng dù sao chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, em vẫn muốn nói lời tạm biệt với anh, muốn nghe giọng của anh..."
Diệp Lai càng nói, giọng càng nghẹn ngào, Thịnh Minh Khiêm siết chặt điện thoại: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Em đã đắc tội người nào?"
"Em đắc tội Chu Nhiên, anh ta là ảnh đế, em chỉ là diễn viên nhỏ không tên không tuổi, tục ngữ có câu trứng gà không chọi nổi đá, trứng chọi đá..."
"Ở trong nhà đợi không được đi đâu hết." Thịnh Minh Khiêm ngắt lời cậu, "Không cần phải trốn đến đâu cả."
"Nhưng, em sợ Chu Nhiên trả thù em..."
"Không sao cả, chờ một lúc tôi về ngay."