"Em cũng giỏi thật đó."
Sau khi tan họp, Triệu Lâm Lâm chủ động đi đến hàng ghế sau, nửa đùa nửa thật nói: "Làm sao? Thấy thử thách được nhận việc chính thức dễ quá hả? Chuẩn bị ra đòn phủ đầu với sếp mới hả?"
"Xin lỗi." Ánh mắt của Nhiễm Vũ Đồng vẫn lập loè, thỉnh thoảng lại lướt về phía trước: "Bảo đảm lần sau em không dám nữa."
Bình thường lúc cậu phạm lỗi thì sẽ lải nhải không ngừng, rất hiếm khi nhận lỗi một cách nghiêm túc thế này. Hôm nay tự dưng nói thế ngược lại lại làm cho Triệu Lâm Lâm không biết phải làm sao mới hay. Mấy lời dạy dỗ đã chuẩn bị trước bị kẹt lên bên cuống họng, cuối cùng chỉ đành cứng ngắc nhả ra một câu "Được rồi".
"Nhưng mà trông sắc mặt của em không khoẻ lắm, không sao đó chứ?"
Người trước mặt này hôm nay không nhảy nhót linh tinh nữa, cả người ỉu xìu như một trái cà tím bị sét đánh, nếu mà chỉ đến muộn thôi thì cũng không tới mức phải sầu não thế này. Triệu Lâm Lâm thấy có gì đó sai sai nên hỏi cậu thêm một câu.
"Mới nãy bảo là chóng mặt mà, bây giờ trông có vẻ ổn hơn một chút rồi." Thẩm Du Ninh cất biên bản họp trống rỗng đi, lúc đi đến gần thì đáp thay Nhiễm Vũ Đồng.
"Dạ, bây giờ không sao rồi." Nhiễm Vũ Đồng hơi thả lỏng tay phải đang nắm chặt của mình ra, mấy tờ giấy dính nước mưa và mồ hôi đã sớm bị nghiền nát thành từng mảnh.
"Thế đừng quên đi chào hỏi quản lý Bùi đó, hi vọng anh ấy đừng có ghim chuyện em đến trễ."
Vốn dĩ chỉ là mấy câu nói bình thường tới không thể bình thường hơn, thế nhưng giọng nói của Nhiễm Vũ Đồng lại run rẩy không ngừng.
"Bây, bây giờ luôn ạ?"
"Lát nữa đi." Triệu Lâm Lâm nói: "Bây giờ chẳng phải quản lý Bùi vẫn còn đang bận nói chuyện với cấp trên hay sao, đợi người ta về phòng làm việc rồi thì bộ phận chúng ta cùng đi qua đó chào hỏi quản lý Bùi một tiếng."
Nhiễm Vũ Đồng không đáp lời, lòng bàn tay vừa giãn ra không lâu lại siết chặt lại thành nắm đấm.
"Tiểu Nhiễm?" Triệu Lâm Lâm tưởng là cậu bị dọa sợ thật nên tiếp tục trấn an nói: "Không cần lo đâu, quản lý Bùi trông có vẻ nghiêm khắc vậy thôi chứ nghe nói là tốt bụng lắm. Huống hồ trong phòng họp có cả mấy trăm người, sao mà anh ấy nhớ được ai tới sớm ai tới muộn chứ? Chị cố ý nói vậy để em nhớ kĩ thôi."
Vừa dứt lời, bầu không khí căng thẳng vẫn không bị tản đi mà ánh mắt của Nhiễm Vũ Đồng ngược lại bị doạ tới hoảng hồn hơn. Cậu luống cuống nhìn về phía trước, trông cứ như sắp phải đối mặt vô hổ gầm rắn dữ vậy, con ngươi hoảng loạn, bước chân lảo đảo.
Cậu đang trốn tránh.
Triệu Lâm Lâm lập tức ngưng bặt, không nhiều lời thêm. Vừa xoay đầu lại thì đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo cường tráng, giờ phút này đang đứng sau lưng cô.
"Quản lý Bùi." Triệu Lâm Lâm phản ứng rất nhanh, vội vàng cười cười đón tiếp: "Chúng tôi còn đang bàn nhau không biết khi nào đến gặp anh để chào một tiếng đây, không ngờ anh lại qua đây trước rồi."
Người đàn ông trước mặt cao khoảng 1m9, Triệu Lâm Lâm mang giày cao gót mà chỉ đứng được tới vai của đối phương. Lúc nói chuyện phải ngẩng cao đầu rất tốn sức, nhưng mà dù thế thì sếp người ta cũng không cho thêm một chút sắc mặt nào khác.
"Tôi tên là Triệu Lâm Lâm, đã làm việc tại phòng đầu tư tài vụ được bốn năm rồi." Triệu Lâm Lâm cũng không quá để ý tới vị mặt lạnh đối diện kia, tiếp tục tự biên tự diễn: "Đây là thực tập sinh của bộ phận chúng ta - Nhiễm Vũ Đồng, đang học cao học năm hai ở đại học B, năm tới sẽ đến R.A."
Triệu Lâm Lâm cứ nghĩ là Nhiễm Vũ Đồng có thể thuận theo đó nói vào hai câu, ít nhất cũng phải nói vài lời hay trước mặt sếp mới. Kết quả là người đằng sau không có động tĩnh gì, chậm chạp không phát ra tiếng nào.
Nhìn thử lần nữa thì cái cậu ấm này cách mình chừng ba mét hơn rồi, cái này mà gọi là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích hả? Sao trông như kiểu vẫn còn đang lùi về sau vài bước nữa vậy...
Triệu Lâm Lâm thấy cậu không có chút nào đáng tin, khoé môi giật giật nở một nụ cười sượng sùng: "Ngại thật quản lý Bùi, hôm nay Tiểu Nhiễm không khoẻ lắm, mong anh thông cảm cho em ấy."
Nhiễm Vũ Đồng dừng lại tại chỗ, từ đầu tới cuối vẫn không hề ngẩng đầu lên. Cậu vừa vô cùng cảm kích đại ân đại đức của Triệu Lâm Lâm, vừa ghét cái sự sợ hãi nhát gan này của mình. Bùi Thư Ngôn đi từ trên bục xuống tới đây chỉ tầm khoảng mười bước, một bước đau thấu tâm can, một bước mặn đắng đau khổ, mỗi một bước đi dường như đều khiến cho cậu hoảng hốt không thôi, ngũ vị tạp trần.
Triệu Lâm Lâm bị kẹp ở giữa, đắn đo không biết phải kết thúc cuộc đối thoại nhạt nhẽo này thế nào.
Quản lý Bùi trầm mặc, kiệm lời, Triệu Lâm Lâm đã nghe nói chuyện này từ sớm. Nhưng sếp trên có tính tình quái đản cỡ nào cô cũng đã từng hầu hạ qua rồi, lần này chỉ là một tên nửa câm điếc mà thôi, cô cũng không lấy làm lạ lắm.
Chỉ là, quản lý Bùi không những không nói gì mà biểu cảm trên gương mặt cũng ít vô cùng. Nếu như Triệu Lâm Lâm không nhìn nhầm thì đối phương chỉ nhìn xuống một thoáng lúc mình giới thiệu Nhiễm Vũ Đồng, còn toàn bộ khoảng thời gian còn lại thì gương mặt đẹp trai kia vẫn căng cứng, làm toát lên vẻ lạnh lùng vốn có của bản thân anh.
"Sau này chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh cả, phiền anh chỉ đạo mọi chuyện rồi." Triệu Lâm Lâm lễ phép gật gật đầu, ra hiệu muốn kết thúc cuộc trò chuyện: "Thế chúng tôi đi làm việc trước đây, có chuyện gì thì anh cứ gọi chúng tôi."
Ngoài ý muốn là, hai cánh môi mỏng kia lại hé mở, nhàn nhạt phun ra ba chữ.
"Làm sao vậy?"
Không ngờ là lại bị gọi lại, Triệu Lâm Lâm thử thăm dò hỏi: "Ý của anh là---"
"Có chỗ nào không khoẻ à?" Bùi Thư Ngôn trầm giọng nói.
Thì ra là hỏi Nhiễm Vũ Đồng.
"... Chắc là chưa ăn sáng nên bị hạ đường huyết."
Triệu Lâm Lâm tìm một cái cớ thường thấy nhất để bù vào, Nhiễm Vũ Đồng lau mồ hôi lạnh vừa toát ra trên trán, tự động giả vờ không nhớ tới hai cái bánh bao trong bụng mình.
"Anh yên tâm, sức khoẻ của các thành viên trong bộ phận chúng ta đều rất tốt, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì tới công việc đâu." Triệu Lâm Lâm rất giỏi chuyện đoán ý của các sếp, bổ sung hợp tình hợp lý.
Không ngờ là sắc mặt của Bùi Thư Ngôn lại càng lạnh hơn, ánh mắt dời khỏi người của Triệu Lâm Lâm, lời nói kế tiếp cũng không biết là nói cho ai nghe.
"Hạ đường huyết thì phải về nhà nghỉ."
Lần này đổi thành Bùi Thư Ngôn mở lời trước, hỏi một câu với không khí.
"Bây giờ còn khó chịu không?"
Anh không hề nhìn về phía Nhiễm Vũ Đồng, anh làm như đang nhìn vào vách tường trắng toát, nhìn ngoài cửa trống rỗng, tóm lại là dù sao cũng không phải là đang nhìn người trước mặt mình. Cũng vì thế mà bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm Vũ Đồng vội vàng lướt qua gương mặt anh rồi lại dời đi chỗ khác, lắc lắc đầu.
Nói ra thì cũng lạ, rõ ràng là Bùi Thư Ngôn không nhìn cậu, thế nhưng sau khi Nhiễm Vũ Đồng lắc lắc đầu thay cho câu trả lời thì anh khẽ thở ra một hơi, giọng điệu cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều.
"Thế thì mau về lại trường nghỉ ngơi đi."
-
"Thế nên là, Tiểu Nhiễm của chúng ta thế mà lại đi muộn ngay trong ngày đầu tiên nhậm chức của quản lý Bùi, kết quả là tự dưng lại được thêm nửa ngày nghỉ nữa hả?"
Sau khi về chỗ làm việc, Phàn Thi Nhã nghe Triệu Lâm Lâm kể lại chiến tích huy hoàng của Nhiễm Vũ Đồng xong thì buồn cười giơ ngón cái lên: "Đỉnh nha Tiểu Nhiễm, sao em dám bất kính với quản lý Bùi dữ vậy?"
"Giống em thôi, chắc là bị dọa sợ ấy mà." Triệu Lâm Lâm thuần thục gõ mật khẩu máy tính, trông kiểu thấy riết rồi quen: "Sếp mới của chúng ta chắc là có tác phong làm việc kiểu này đó, quả thật là có thể trị được mấy nhóc trẻ tuổi như mấy đứa. Nếu mà so với lúc chị mới tới thì chắc là cũng không khá hơn được bao nhiêu."
"Bị doạ hả?" Phàn Thi Nhã khuấy khuấy chén bột củ sen, xấn qua trước mặt Triệu Lâm Lâm: "Chị, chị có chắc là Tiểu Nhiễm chỉ bị dọa sợ thôi không vậy? Từ lúc ra khỏi phòng họp tới giờ, thằng nhỏ không nói được câu nào. Trời ơi em bé đẹp trai mơn mởn của tụi mình, không lẽ bị dọa tới tự kỉ luôn rồi hả."
"Chị Lâm Lâm." Nhiễm Vũ Đồng đứng dậy, giải thích rõ ràng: "Mới nãy em cảm ơn ạ, em... gặp phải chuyện khác, thế nên chưa biểu hiện tốt được. Ngày khác em sẽ gặp mặt xin lỗi quản lý Bùi."
"Em đã nói tố chất tâm lý của Tiểu Nhiễm không kém tới mức này mà." Phàn Thi Nhã vẫn khuấy muỗng liền tay, tiếng muỗng va chạm vào thành chén đinh đang liên hồi.
Triệu Lâm Lâm quay đầu lại nhìn cậu một cái, thấy không có gì khác lạ mới dời mắt lại trên màn hình máy tính, mở miệng quan tâm một câu: "Cần giúp gì thì cứ nói với tụi chị một tiếng nhé."
Nhiễm Vũ Đồng thấp giọng nói vâng rồi đứng yên tại chỗ một lúc lâu. Mãi sau cậu mới nhặt nửa bịch thức ăn cho cá trên bàn, bước chân chậm chạp đi về phía bể thuỷ sinh.
Trong văn phòng có nuôi vài con cá nhiệt đới, bình thường đều là Nhiễm Vũ Đồng cho tụi nó ăn. Mới đầu chỉ có vài con cá xấu xí, sau đó cậu tự mua thêm một con cá đuôi gai vàng và một con cá đuôi gai xanh cho vào thu hẹp diện tích bể cả, tạo thành một đại gia đình dưới đáy biển thu nhỏ.
Cậu có thói quen sẽ cho tụi nó ăn lúc vào làm và lúc tan làm. Hôm nay cho ăn hơi muộn, còn chưa rải thức ăn vào đã có vài đứa vội vàng vọt lên trên mặt nước rồi.
Mấy cái miệng nhỏ tham ăn khép mở liên hồi, mới đầu thì trông ngốc nghếch cực, nhưng nhìn lâu rồi thì tự nhiên thấy cũng đáng yêu. Lần nào Nhiễm Vũ Đồng cũng đứng đợi, đợi tới khi tụi nó ăn được hòm hòm rồi lại yên tĩnh nhìn chằm chằm máy lọc phun bong bóng, ngây người một lúc lâu.
Một tiếng chuông chói tai vang lên, cá vẫn còn chưa ăn xong, Nhiễm Vũ Đồng đang tận hưởng khoảng thời gian thả lỏng hiếm thấy của mình thì bỗng dưng bị cắt ngang.
Cậu chậm chạp bắt máy: "Alo."
"Cho hỏi có phải là phòng đầu tư tài vụ không? Làm phiền cho gặp anh Nhiễm Vũ Đồng ạ."
Đầu dây bên kia rất lịch sự, Nhiễm Vũ Đồng nhìn số điện thoại trên màn hình, là tiếp tân của công ty.
"Tôi đây."
"Chào anh Nhiễm, xin lỗi vì đã làm phiền anh, xe anh đặt đã đến trước cổng rồi, anh có thể chuẩn bị xuống được rồi ạ."
Nhiễm Vũ Đồng ngơ ngác chớp chớp mắt, chậm rãi nói với điện thoại: "Chắc có nhầm lẫn gì rồi, tôi đâu có đặt xe."
Giọng nữ bên đầu dây kia dừng vài giây, nghe tiếng truyền tới thì hình như là đang xác nhận lại lần nữa.
"Không nhầm ạ, tài xế bên này nói là lúc 11 giờ kém năm anh có đặt xe, điểm đến là đại học B." Nghe giọng nói khẳng định truyền đến trong loa nghe: "Với lại... tài xế nói anh đã đặt chuyến xe riêng, thế nên nếu như huỷ chuyến thì phí sẽ không thể hoàn lại toàn bộ được."
Tiếng bọt khí trong bể thuỷ sinh vang lên càng rõ bên tai, Nhiễm Vũ Đồng chợt nảy ra một suy đoán trong lòng.
"Cho hỏi số điện thoại để đặt là bao nhiêu?"
"13002145520."
Nhiễm Vũ Đồng kề sát môi bên micro, giọng nói nhẹ tới không thể nghe rõ.
"Cảm ơn, tôi xuống ngay đây."
Chỉ kém hơn mình một số, anh ấy vẫn chưa đổi số điện thoại.
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Nhiễm Vũ Đồng: Đuôi số của tôi là 5521 (⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄
Bùi Thư Ngôn: Chồng (cũ) tốt là phải biểu hiện ngay từ chương 2 (ง •̀_•́)ง