Ngoài trời hình như vẫn đang mưa? Có lẽ vậy.
Chuông điện thoại từ khi nào thì reo thế nhỉ? Là ngày kia, cũng có thể là trước đó, nó vẫn chưa bao giờ ngừng, kể từ ngày anh đi mất.
Thế giới vắng anh. Ngày dài hoang mang, đêm trôi buồn bã. Căn phòng bỗng chốc rộng hơn bao giờ hết, bóng tối như chiếm ngự nơi này.
Cái mềm dày ấm áp vẫn không làm cô ấm hơn, dù cho có ôm chặt tay chân mình thì cơ thể vẫn lạnh lẽo.
Muốn! Cô muốn được anh ôm vào lòng! Xua đi lạnh giá và hoang mang đang chiếm ngự trái tim! Cô nghĩ muốn anh đến phát điên rồi!
Cô đã khóc nhiều đến mức, cạn khô nước mắt.
Cô đã gào lên tên anh, cho đến khi không còn âm thanh nào.
Nỗi nhớ không vơi đi theo thời gian như người ta vẫn nói, mà nó chỉ trở thành vết thương hằn sâu trong trái tim không thể chối bỏ.
Thế giới vắng anh, thế giới cũng vỡ mất rồi!
Bảo bối, anh yêu em!
Ông xã, em cũng rất yêu anh!
Đừng khóc, anh vẫn ở ngay đây bên em!
Em sẽ không khóc, miễn là anh còn ở đây!
Nhanh thôi, anh sẽ trở về bên em!
Được, vậy em sẽ mãi chờ!
Bên giường, cô mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Nước mắt ướt đẫm hàng mi, vươn lại thành giọt treo trên mí mắt.
Trong mộng, anh ôm cô vào lòng, nhẹ hôn lên khoé mắt cô, để cô yên bình nằm trong vòng tay ấm áp.
Cô mỉm cười. Thật may, anh vẫn ở đây bên em, em cứ nghĩ là anh đi mất rồi, bỏ lại em một mình đơn độc! Thật may, anh vẫn còn ở đây!
Cô đem cả thân mình vùi vào lòng anh, chặt chẽ ôm lấy anh như sợ anh biến mất. Ngay cả trong giấc mơ, cô cũng không dám nới lỏng tay.
Ngoài kia, tiếng ai đó sâu lắng thở dài rời đi..
..Bên khung cửa sổ nhạt nhoà ánh nắng, gió dẫn lối đưa hương hoa thơm ngát tràn vào. Màn lụa khẽ phất, thấp thoáng như trông thấy đôi mắt suy tư trầm lắng của ai đó.
Từng giọt dịch vị theo mũi kim đều đặn truyền vào làn da trắng nhợt, cổ tay gầy yếu do lâu ngày không hoạt động chỉ hơi nhúc nhíc thôi cũng thấy đau. Đầu ngón tay chợt động rồi ngập ngừng nâng lên, trúc trắc đầy khó nhọc.
Trên giường bệnh, cậu thiếu niên đầu quấn chặt băng trắng ngồi tựa vào thành giường, tấm vải trắng vắt ngang người ủ ấm cho cơ thể suy nhược của cậu. Cậu lúc này cúi đầu nên không thấy rõ gương mặt, lòng bàn tay đưa vừa đến tầm mắt rồi mở ra.
Là một cánh hoa anh đào!
Động tác nháy mắt khựng lại, cả không gian như chìm vào tĩnh lặng..
"Ông xã, mùa này ở Nhật hoa anh đào nở rất đẹp nha! Thật muốn một lần đi xem hoa ở đó, nhất định sẽ rất tuyệt!"
Mở ra cánh cửa khép kín để gió và nắng ấm tràn vào, cô quay lại cong mắt mỉm cười thật xinh đẹp.
Những lọn tóc mềm mại được gió hất lên như tỏa sáng, đôi mắt biết cười khẽ chớp mở như trêu chọc trái tim ai đó. Cô lúc này tựa như thiên sứ tắm mình trong suối nắng vàng rực rỡ, đẹp đến mức khiến anh không nỡ chớp mắt dù chỉ một cái.
Anh cười khổ. Bảo bối của anh quá mức mê hoặc rồi, kiểu này không biết đám lang sói kia có bắt tay nhau để đạp đổ anh không nữa?
Cô nghiêng đầu có vẻ khó hiểu nhìn anh, anh mỉm cười vươn tay ra, cô rất nhanh đã lao vào lồng ngực anh.
Vòng tay ôm lấy cô, anh dịu dàng hôn lên trán cô, nói.
"Được thôi bảo bối, chỉ cần em muốn, nơi nào anh cũng đưa em đi!"
Mắt cô phát sáng, hưng phấn la lên.
"Oa, thích quá! Em yêu ông xã nhất, ông xã là số một! Muoahhh!!!"
"Hì hì, bảo bối, bên má trái cũng cần được hôn nha!"
"Được, vậy thì hôn luôn má trái! Hì!"
..Chỉ cần em muốn, nơi nào anh cũng đưa em đi!
Nắm chặt cánh hoa trong tay, cậu nghiêng người nhìn ra tàng đào đang xào xạc lay động, ánh nắng lấp lánh phản chiếu trên đầu ngọn phát ra ánh sáng tuyệt đẹp.
Bảo bối, anh về rồi!