Thời tiết đã tốt hơn, Lâm Ngọc Chi mang dược liệu đặt trên giá gỗ để phơi nắng. Hôm qua đã nghỉ ngơi đủ, hôm nay Lâm Kham cần phải lên trấn trên để dạy học.
Phơi dược liệu xong, Lâm Ngọc Chi nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động, không biết có phải là người cứu về hôm trước đã tỉnh hay không?
Lâm Ngọc Chi đẩy cửa bước vào.
Tư Tuần Úc mở mắt ra chỉ cảm thấy một khoảng không mờ mịt, y không biết đây là nơi nào, cũng không biết chính mình là ai?
Y đang tính ngồi dậy, nhưng cả người vô lực khiến y lại ngã trở về giường.
"Ngươi tỉnh rồi." Y nghe được một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thiếu niên tầm mười mấy tuổi có đôi mắt trong veo, đang nhìn về phía y.
Tư Tuần Úc cất giọng nói khàn khàn hỏi cậu: "Đây là đâu?"
Lâm Ngọc Chi đi đến bên cạnh bàn, rót một chén nước: "Thôn Đào Nguyên, Lăng Châu."
"Vậy ngươi là?"
"Ta họ Lâm, tự Ngọc Chi. Ngươi té xỉu ở trong núi, là ta cứu ngươi." Lâm Ngọc Chi bưng chén nước đi đến mép giường đưa cho y.
"Đa tạ." Tư Tuần Úc muốn duỗi tay nhận lấy, nhưng lại từ bỏ vì không nhấc nổi tay.
Lâm Ngọc Chi thấy y như vậy, đặt chén nước sang một bên, đỡ người ngồi dậy, lại đem gối kê ở sau lưng, sau đó mới bưng chén nước lên đút cho y.
Tư Tuần Úc trong lòng có chút kháng cự việc đụng chạm với người xa lạ, nhưng y không từ chối mà chỉ khẽ cau mày.
"Ngươi đã ngủ hai ngày từ lúc được đưa về đây, cơ thể không có sức lực cũng là chuyện bình thường." Lâm Ngọc Chi đặt chén nước xuống, cười cười, "Từ từ sẽ tốt lên thôi, thương thế của ngươi cũng yêu cầu phải tĩnh dưỡng. Trong khoảng thời gian này ngươi không cần xuống giường, có chuyện gì thì cứ kêu ta một tiếng là được."
"Được, cảm ơn." Tư Tuần Úc gật gật đầu.
"Không cần khách khí." Lâm Ngọc chi lắc đầu, "Hai ngày nay ngươi đã không ăn gì rồi, ta đi lấy cho ngươi chút đồ ăn."
Lâm Ngọc nói đến xong liền đi ra ngoài.
Một khắc sau, Lâm Ngọc Chi bưng một chén cháo đi vào.
"Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn cơm, trước uống chút cháo đi."
"Được." Tư Tuần Úc giơ tay nhận lấy.
Lâm Ngọc Chi xoay người đi đến trước tủ gỗ cạnh tường, lấy ra một bọc vải trắng.
"Đây là ngọc bội của ngươi. Ta thấy dính chút máu, mà lại là một khối ngọc tốt, nên đã rửa sạch và cất đi."
Lâm Ngọc Chi đưa ngọc bội cho y.
Tư Tuần Úc nhận lấy, cẩn thận xem xét. Nhìn thấy chữ được khắc trên ngọc bội, lập tức có một cảm giác quen thuộc nhưng không thể nghĩ ra là gì. Kí ức trong đầu giống như bị phủ một tầng sương mù dày.
"Đúng rồi, người tên là gì? Nhà ở đâu?"
Tư Tuần Úc ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt có một ít mờ mịt, y trầm mặc một lát nhưng chỉ lắc đầu.
"Không biết? Hay là ngươi đã quên rồi?" Lâm Ngọc Chi kinh ngạc.
Tư Tuần Úc cúi đầu nhìn miếng ngọc bội, một lúc lâu sau Lâm Ngọc Chi nghe được giọng nói trầm thấp của y, "Đã quên."
"A, vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Ngọc Chi nhíu mày, có chút lo lắng, được một lát lại lắc đầu, "Quên đi, chờ cha trở về, ta kêu cha tới xem cho ngươi, đến lúc đó lại suy nghĩ biện pháp."
"Được."
"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta có việc khác phải làm."
Xế chiều, Lâm Kham trở về nhà.
"Ngọc Chi, người đó sao rồi? Tỉnh rồi sao?" Lâm Kham vừa vào cửa, liền hỏi Lâm Ngọc Chi đang ngồi phân loại dược liệu trong sân.
"Cha, người đã tỉnh, nhưng có vẻ giống như bị mất trí nhớ, cha tới xem cho y một chút đi?" Lâm Ngọc Chi khẽ cau mày.
"Vậy thì phiền toái rồi, để ta tới bắt mạch cho y xem." Lâm Kham vuốt nhẹ chòm râu, cau mày.
Lâm Kham vào phòng, Lâm Ngọc Chi theo sau.
Lúc này ở trong phòng Tư Tuần Úc đã ngủ say chưa tỉnh lại.
"Phần đầu của y không bị thương, mạch tượng dù có hơi suy yếu nhưng không có vấn đề khác, tại sao lại mất trí nhớ......" Lâm Kham ngồi ở mép giường lắc lắc đầu, không nói gì.
"Vậy y có khôi phục được không?" Lâm Ngọc Chi đứng một bên hỏi.
"Hẳn là sẽ, đợi một thời gian xem sao, vết thương của y cũng yêu cầu tĩnh dưỡng." Lâm Kham đứng dậy bước ra ngoài, bước chân có chút nhanh chóng, "Để y nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đi ăn cơm, cha của con còn chưa được ăn cơm đây."
Lâm Ngọc Chi đi theo phía sau, mỉm cười và nói "Vâng."
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối dần, mơ hồ có ánh sao sáng lập lòe. Các thôn dân đều là mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, lúc này thôn Đào Nguyên cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
- -
Tư Tuần Úc được giữ lại, miệng vết thương cũng dần tốt lên, gần đây đã có thể xuống đất đi lại. Thời tiết cũng ấm lên, y thường xuyên ngồi trong sân để phơi nắng.
Trên người y mặc một bộ quần áo vải sẫm màu, là Lâm Ngọc chi mới làm. Ban đầu là muốn cho y mặc tạm quần áo cũ của Lâm Kham, nhưng dáng người của hơn Tư Tuần Úc còn cao hơn so với Lâm Kham, bởi vậy Lâm Ngọc Chi lục tung nhà mới tìm được ít vải bông chưa dùng đến hồi năm ngoái, nhanh chóng may ra hai bộ đồ mới.
Thời tiết ngày càng ấm lên, hoa đào trong sân rơi đầy đất, chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua liền có vài cánh hoa theo gió mà bay xuống bên chân Lâm Ngọc Chi.
Lâm Ngọc Chi đang múc nước ở bên cạnh giếng, muốn đổ đẩy lu nước trong phòng bếp.
Buộc chặt dây thừng vào thùng gỗ rồi ném xuống, thùng gỗ nện xuống mặt nước một tiếng "Ùm", sau đó lại vung tay, chậm rãi hạ xuống, khi nào đầy nước thì liền kéo lên.
Thùng gỗ chứa đầy nước rất nặng, Lâm Ngọc Chi kéo phải dùng đến hết sức mình.
"Để cho ta."
Lâm Ngọc Chi còn đang phân cao thấp cùng thùng nước, thì nghe được một giọng nói trầm thấp bên tai. Cậu quay đầu lại nhìn, là Tư Tuần Úc.
Còn chưa chờ cậu trả lời, dây thừng trong tay đã bị lấy đi, chỉ thấy Tư Thuần Úc nhẹ nhàng kéo thùng nước lên, đặt trên mặt đất. Ngẩng đầu hỏi Lâm Ngọc chi: "Ngươi định mang nước đi đâu?"
"Ngươi...... Vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, để ta để ta." Lâm Ngọc Chi lúc này mới phản ứng lại, muốn đi qua xách thùng nước.
Nhưng bị Tư Tuần Úc ngăn lại.
"Một thùng nước thôi, không ngại."
"Lu nước trong bếp đã cạn rồi, ngươi đổ vào đó là được."
"Được."
Lâm Ngọc Chi nhìn bóng dáng xách nước của y, giơ tay xoa xoa vành tai, cảm thấy có chút xấu hổ.
Tư Tuần Úc tướng mạo tuấn mỹ, đôi mày sắc bén. Lâm Ngọc Chi không dám nhìn thẳng vào mặt y, vẫn luôn rũ mắt né tránh.
Có Tư Tuần Úc hỗ trợ, lu nước rất nhanh đã được đổ đầy.
"Ngọc ca nhi có nhà không?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thím Hứa."
"A, tới đây." Lâm Ngọc Chi vội vàng ra mở cửa, thấy Thím Hứa bưng chén đứng ở cửa.
"Thím, có chuyện gì sao?"
Thím Hứa cười cười: "Ta làm bánh Đào Hoa Tô, mang sang cho cậu một ít."
Nói xong liền đưa cái chén trong tay qua.
Lâm Ngọc Chi duỗi tay nhận lấy, đuôi mày cong cong: "Cháu rất thích món này, cảm ơn thím."
"Ây da, đừng khách khí." Nói xong thì thấy Tư Tuần Úc đứng ở trong sân, "Chàng trai trẻ, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?"
"Vâng, đã tốt hơn rất nhiều, đa tạ người đã quan tâm."
Thím Hứa gật gật đầu, lại quay sang Lâm Ngọc Chi: "Được, ta đi về trước đây."
"Dạ, lát nữa cháu sẽ mang chén sang."
Tiễn thím Hứa về xong, Lâm Ngọc Chi đóng cửa, bưng chén đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cậu cầm một miếng bánh lên cắn một miếng, lông mày cong cong, có vẻ rất hài lòng.
Thấy Tư Tuần Úc đứng đó, "Lại đây ngồi đi. Mau nếm thử cái này, ăn ngon lắm."
"Được."