Chẳng biết ý thu ghé chốn nào?”*
*Trích từ bài thơ “Thập ngũ dạ vọng nguyệt” (Đêm rằm trông trăng) của tác giả Vương Kiến.
Trung đình địa bạch thụ thê nha,
Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.
Kim dạ nguyệt minh nhân tận vọng,
Bất tri thu tư lạc thùy gia?
Bản dịch:
Ðầy cây quạ đỗ đêm rằm
Đìu hiu đất trắng đằm đằm sương hoa
Đêm nay trăng tỏ người người ngắm
Chẳng biết ý thu ghé chốn nào?
Bầu trời đêm hè quang đãng không gợn mây, đêm nay ánh trăng càng thêm trong trẻo, tựa như ban ngày.
Tư Tuần Úc ngồi trong sân, ngắm vầng trăng sáng, không biết đang suy ngẫm điều gì.
Lâm Ngọc Chi đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, lén lút nhìn ra ngoài, thấy chiếc bóng của người ấy được ánh trăng rọi xuống in trên mặt đất, có chút đơn độc.
Nhìn được một lúc, cậu thu tay lại, mím chặt môi, rũ mắt.
Sau một hồi, cửa “cọt kẹt” mở ra, Lâm Ngọc Chi đứng trước cửa.
Tư Tuần Úc quay lại, nhận ra là cậu, liền bật dậy đứng im tại chỗ, cứ vậy ngơ ngẩn mà ngắm nhìn, dịu dàng gọi tên cậu: “Ngọc Chi.”
Lâm Ngọc Chi nghiêng đầu, không dám nhìn y.
Hai người đều im lặng, như đang so kè nhau.
Cuối cùng, Tư Tuần Úc tiến lại gần vài bước, “Mấy ngày nay ngươi cứ tránh mặt ta suốt.”
“Ta…” Lâm Ngọc Chí quay đầu nhìn y, đang muốn phủ nhận theo bản năng, rồi cũng không nói ra lời.
“Những ngày qua, mỗi lần thấy ta ngươi đều nhăn mày nhăn mặt, ngươi đang lo lắng điều gì vậy?” Giọng nói của y vẫn dịu dàng như thế.
“…” Lâm Ngọc Chi chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Tư Tuần Úc thở dài một tiếng, lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, đưa cho cậu.
Lâm Ngọc Chi vốn đang cúi đầu, bỗng thấy một vật xuất hiện trong tầm mắt, là một miếng ngọc bội.
Cậu ngẩng phắt đầu lên, “Ngươi… ngươi lấy ngọc bội ra… làm gì?”
*(Xin phép đổi xưng hô hai đứa nhỏ từ đoạn này nhe)
Chỉ thấy Tư Tuần Úc khẽ cười: “Tặng em.” Sau một lúc trầm tư, y lại nói, “Em cứ coi như đây là tấm lòng của ta.”
Lâm Ngọc Chi nhìn miếng ngọc bội, khóe mắt đo đỏ, nhưng chần chừ mãi vẫn không đưa tay nhận lấy.
Tư Tuần Úc không thể làm gì khác, nói: “Ngọc Chi, dù cho ta không nhớ được những chuyện trước đây, nhưng hiện tại trong mắt ta chính là em, và về sau cũng chỉ có mình em.”
Lâm Ngọc Chi vẫn không nhúc nhích.
Tư Tuần Úc đành nắm lấy tay cậu, đặt miếng ngọc bội vào đó.
“Hãy tin ta.”
Một câu nói, trịnh trọng và chắc nịch.
Lâm Ngọc Chi siết chặt miếng ngọc bội trong tay, không biết nói gì, chỉ gật đầu.
——
Sáng hôm sau.
Lâm Ngọc Chi mang bộ đồ mới làm xong đưa cho Tư Tuần Úc.
Lâm Ngọc Chi gõ cửa, đợi một lúc, cửa mở ra.
Tư Tuần Úc đứng ở cửa, “Đây là…”
“Trời sắp nóng hơn rồi, em đã làm cho chàng bộ đồ mùa hè, chàng thử xem có vừa người không nhé?”
“Được.”
Tư Tuần Úc nhận lấy, quay người vào phòng, cũng không đóng cửa.
Lâm Ngọc Chi đứng ngoài cửa do dự một lúc, muốn vào trong xem, cuối cùng vì ngại nên không dám.
Vốn dĩ căn phòng này là nơi cậu ở, nhưng khi cứu Tư Tuần Úc bị thương nặng về đây, cậu đã dọn tới căn phòng bên phía Tây.
Lúc này, Tư Tuần Úc đã đi ra ngoài.
“Thế nào?”
“Rất vừa.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Vết thương của chàng đã lành chưa?”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.”
Tư Tuần Úc vẫn cứ nhìn cậu, ánh mắt không mảy may rời đi.
Lâm Ngọc Chi có chút thẹn thùng cúi đầu, “Ta… ta đi làm bữa sáng đây.”
Nói xong, liền nhanh chân chạy vào bếp.
Tư Tuần Úc cười khẽ, cũng theo vào bếp giúp đỡ.
Bây giờ y đã biết nhóm lửa, giúp Lâm Ngọc Chi cho thêm củi vào lò.
Buổi chiều, Lâm Ngọc Chi lấy ra chiếc cần câu dài được vót bằng cây trúc từ trong bếp, mang theo sọt đi câu cá. Nó là cần câu trước đây Lâm Kham dùng, sau này chuyển lên trấn dạy học, thì được ông để lại.
Nếu câu được cá, tối nay sẽ làm món cá hấp.
“Mồi câu đâu em?” Tư Tuần Úc hỏi.
“Đến bên hồ là sẽ có, đi thôi.” Lâm Ngọc Chi cười cười, không nói thẳng.
“Nhanh lên nào! Mau bắt lấy.” Lâm Ngọc Chi đưa thứ trong tay cho y.
“Không…” Tư Tuần Úc cau mày, hết sức ghét bỏ mà từ chối.
Lâm Ngọc Chi thấy vậy, không nhịn được cười thành tiếng, nụ cười của cậu dường như còn rạng rỡ hơn cả nắng trời.
Tư Tuần Úc nhìn cậu, cũng không khỏi mỉm cười.
Mồi câu đã chuẩn bị xong, Lâm Ngọc Chi giơ cần câu lên, lưỡi câu dần chìm xuống nước.
Cậu ngồi canh bên bờ, ngơ ngẩn nhìn mặt nước, Tứ Tuần Úc ngồi bên cạnh cậu.
Bây giờ trên mặt hồ đã mọc lên lớp lớp lá sen, đợi thêm một thời gian nữa, là có thể đi hái sen rồi.
“A Úc này, chờ tới lúc hạt sen lớn hơn, chúng ta đến đây hái sen nhé.”
“Được.”
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Ngọc Chi mang về hai con cá trắm cỏ.
Hai người vừa về đến nhà thì Lâm Kham đã trở về rồi.
“Đi câu cá à? Thu hoạch thế nào?”
Lâm Ngọc Chi giơ sọt cá cho ông xem, vui vẻ cười, “Hai con cá trắm cỏ lớn luôn!”
Lâm Kham ngó qua, vuốt râu, gật đầu cười nói: “Khá đấy chứ.”
“Cha, tối nay mình hấp cá ăn nhé.”
“Được, được, đi đi.”
“Vâng.”
Lâm Ngọc Chi xách cá vào phòng bếp.
Lâm Kham nhìn theo bóng lưng của cậu, lắc đầu cười nói: “Vẫn cứ như đứa nít ranh vậy.”
Nói xong, ông đi vào gian chính.
Tư Tuần Úc thì theo cậu vào bếp.