Ông nằm đó, trên giường bệnh, tấm drap trắng làm da mặt ông như xanh xám, nhợt nhạt hơn. Hơi thở mệt, có lúc như muốn dừng lại, rồi lại gấp gáp thở dốc. Cô lo lắm. Bác sĩ cho biết ông đã qua cơn nguy kịch, nhưng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Tâm, bạn của ông và cô báo "Tuấn bị đột quỵ, em vào giúp anh với. Vợ con đi du lịch nước ngoài cả rồi." Thế là thu xếp nhanh, cô vào viện ngay. Đã ba ngày ông chưa tỉnh. Cô lặng lẽ nhìn ông trong suy tư. Cô là gì của ông? Bạn? Không phải. Người tình? Cũng không phải. Vợ ông? Càng không phải. Người yêu cũ, cũng không đúng lắm. Cô không là gì với ông cả, mà lúc này đây, lúc mà ông cô đơn nhất chỉ có cô. Cô nhớ về ngày xưa ấy. Nếu cho thời gian quay trở lại, cô và ông có dám thay đổi cuộc đời mình. Cuộc đời ông và cô, vợ ông, chồng cô, các con.. sẽ..
Không ai biết có tốt hơn không. Còn giờ, cô chỉ thấy nỗi buồn, nỗi đau. Cô nhìn ông và gặm nhấm nỗi buồn đau của mình.
"Cuộc sống luôn vội vã.
Với bao nghiệt ngã
Xô cuốn ta miệt mài.
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài
Lạc mất nhau ngày mai.
Còn mãi khung trời đó,
Mình gặp nhau lúc đầu
Ngày tháng thơ mộng đó.." *
Bài hát cứ văng vẳng da diết cho nỗi lòng của cả cô và ông.
Lỗi tại cô? Không dám đấu tranh cho tình yêu của mình. Lỗi tại ông? Tự ái quá cao, không đủ nhẫn nhục để thuyết phục được mẹ cô?
Lỗi của mẹ cô? Mẹ đã làm đời cô khổ? Cô là tình yêu, là núm ruột thương yêu nhất của mẹ. Cuộc đời mẹ hy sinh cho con, mọi thứ mẹ luôn muốn tốt cho cô nhất, muốn cô hạnh phúc.
Cũng quá khó để phán xét thế nào.
Hoàn cảnh kinh tế, xã hội khó khăn lúc đó.
Vấn đề hôn nhân truyền thống, môn đăng hộ đối lấn át tình yêu lãng mạn lứa đôi.
"Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở." Nhà thơ Hồ Dzếnh phải ngậm ngùi thốt lên an ủi giùm cho bao thân phận nuốt đắng cay khi tình yêu bị chia xa. Hồi đó, người ta cho tình yêu đôi lứa chỉ là hương hoa trong cuộc đời chứ không bao giờ thành thân cả. Tình yêu của ông và cô lớn dần sau mỗi năm đại học.
Năm thứ nhất, những khuôn mặt ngây ngô, những giọng nói lạ lẫm khắp mọi miền đất nước về với ngôi trường đại học. Thời đó, trường đại học là một ngôi trường vĩ đại, đáng tự hào khi được gọi là sinh viên. Trường cô hàng năm tốt nghiệp trung học hơn sáu trăm học sinh thì chỉ gần hai mươi người được vinh dự ngồi vào giảng đường đại học. Tuổi mười tám thật đẹp với bao ước mơ và hoài bảo. Cô gặp ông ở đó, ở cái tuổi tươi trẻ nhất, đẹp nhất của đời người.
Giờ, cô vẫn còn trong ký ức về hình ảnh của ông, trẻ trung, chu đáo, nhiều đam mê, lãng mạn và đằm thắm!
Sân trường, căn tin, công viên, thư viện, ghế đá.. đều lưu dấu bao kỷ niệm một thời say đắm và mộng mơ.
"Cuộn mình trong nỗi nhớ
Cho đến bao giờ, mình mới quên ngày xưa" *
Bài nhạc "Để nhớ một thời ta đã yêu" Lệ Quyên hát,
Cô thấm từng chữ, từng câu, từng nốt nhạc..
Có lẽ, cuộc tình nào tan vỡ, chia ly cũng để lại cho người trong cuộc những hoài niệm buồn đau!
"Hạnh phúc trong tầm với.
Đã không còn tới, khi vắng anh trong đời.
Tìm đến chân trời mới, vẫn thương một thời, giờ đã xa ngàn khơi.
Ngày đó ta lầm lỡ, để mặc nhau hững hờ.
Để tiếng yêu rạn vỡ,
Rồi thời gian xóa mờ.
Để đến bây giờ,
Nhận ra
Hai đứa không còn nhau.".. *
Đang chìm đắm trong ký ức ngày gặp ông, cô giật mình khi y tá bước vào:
"Chị mua liền cho em toa thuốc này."
"Bệnh viện không có hả cô?"
"Thuốc đặc trị mắc tiền, anh rất nặng nên bác sĩ cho mua thêm."
Cô nhờ chị y tá trông giúp anh.
Bệnh viện ban ngày đông đúc ồn ào, nhưng giờ khuya này thật vắng lặng, yên tĩnh đến lạ. Cô khoác vội cái áo ngoài cho đỡ lạnh.
Hành lang khoa đột quỵ ánh sáng mờ nhạt. Người nhà bệnh nhân trải chiếu nằm sát vách, chỉ chừa lối đi. Cô đi thang máy xuống tầng trệt. Bình thường thang máy chen chúc mười lăm hai mươi người, giờ mình cô, nó như rộng thênh.
Ra khỏi thang máy, bên trái, hành lang rộng và dài như mất hút trong bóng đêm, không một bóng người. Bên đó, sau khu xét nghiệm, X quang, cuối hành lang là nhà xác bệnh viện. Sáng nay khi đi tìm phòng bệnh của ông, cô thấy. Lúc đó chen lấn đông người, cô thấy tấm bảng ở cuối đường NHÀ XÁC BỆNH VIỆN.
Giờ khuya tỉnh mịch, ánh sáng yếu ớt của mấy bóng đèn vàng khu thang máy tỏa ra trong một bán kính hẹp, còn hành lang dài hun hút một màn đêm tối đen. Bất giác, cô ớn lạnh sống lưng, da thịt như nhột nhạt.
Cô quay phải, đi nhanh về phía cổng trước bệnh viện. Từ thang máy đến khu cấp cứu trước cổng bệnh viện chừng năm mươi mét, sao mà xa quá! Cô bước đi.. như có tiếng bước chân sau lưng, cô không một lần ngoái lại. Tim như loạn nhịp.. Tới được khoa cấp cứu, đèn điện sáng choang, người ra kẻ vào liên tục. Cô mới như thở lại được, hít hơi thật sâu, lấy lại bình tỉnh.
Còn quay về lại thì sao, chân như khuỵu xuống khi cô chỉ vừa nghĩ đến. Ra cổng cấp cứu, bên trái có quầy thuốc sáng đèn. Cô đưa toa, tính tiền, chờ nhận thuốc. Cô đang nghĩ giờ làm sao về phòng bệnh của anh trong tình trạng chân tay bủn rủn thế này.
Lấy hết can đảm, hai tay nắm chặt đi trở lại. Lúc nãy đi ra cổng về phía ánh sáng, giờ đi ngược lại về phía ánh sáng nhòe nhoẹt và sau thang máy là màn đêm tối đen. Hành lang đến thang máy rộng, ánh sáng vàng vọt, yếu ớt với bóng của những bức tường chập chờn.. chập chờn lay động. Cô sợ bóng tối. Cô tưởng tượng đủ hình hài.
Cô chờ đợi, xem có ai đi lên lầu để cùng đi. Nhưng năm phút trôi qua chẳng có ai đi ra cả. Qua cửa kính khoa cấp cứu, những bóng người di động liên tục, như xem phim tắt âm thanh.
Thôi, cô không chờ được. Ông đang cần thuốc, cần gấp, chị y tá bảo vậy.
Cô cố đi thật nhanh, như chạy về phía thang máy, trong thanh vắng và hành lang thênh thang vàng vọt. Vẫn như có bước chân sau lưng.
Cuối cùng, cô cũng đến được thang máy. Khi chân tay còn run rẩy, tim đập thình thịch, cô nhắm mắt trấn tỉnh bước vào thang máy. Cô nhấn lầu sáu.
Vừa quay lưng lại, tim cô như ngưng đập. Một băng ca trắng toát, một xác người được trùm kín trong tấm drap trắng, phía dưới chỉ hai bàn chân bạc thếch thò ra ngoài. Quá sợ, cô nhấn mở thang, thang mở cũng chậm nữa, phóng nhanh về phía ánh sáng của khoa cấp cứu. Cô chạy mà như có người chạy theo sau lưng. Cô tưởng như mình không di chuyển được bước nào, hai chân như quàng vào nhau.
Đến nơi, cô như ngất đi, ngồi thụp xuống bên ngoài khoa cấp cứu, thở dốc dồn dập.
Mắt nhoè đi.
Những bóng trắng lướt đi qua lại liên tục bên trong, không nghe âm thanh như những phim câm.
* * *
Bên ngoài nhìn vào, khoa cấp cứu yên tỉnh, chỉ có đèn rất sáng.
Còn khi bước vào nơi đây với rất nhiều âm thanh và mùi vị. "Mời bác sĩ Thành, tai mũi họng về khoa cấp cứu, mời bác sĩ Tâm khoa tim mạch về khoa cấp cứu, mời người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Mười vào bàn nhận bệnh khoa cấp cứu.. Tiếng loa phóng thanh liên tục át hết các âm thanh hổn tạp, ổn ào khác.
Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng rên..
" Bệnh nhân tên, tuổi, địa chỉ, tên thân nhân liên hệ, điện thoại.. "
" Bệnh nhân giường mười ba ói, khó thở.. "
" Bệnh giường mười bảy đi chụp MRI.. "
" Bệnh nhân giường ba ba tai biến mạch máu não, chuyển khoa đột quỵ, lầu sáu.. "
Mùi thuốc sát khuẩn, mùi máu tanh, mùi thum thủm của mủ, mùi mồ hôi chua, nồng..
Khoa cấp cứu như cái chợ đông đúc, nhưng là chợ nhiều âm thanh, mùi vị của nổi đau, nổi buồn của con người.
" Cô, cháu hỏi, bà cháu vào cấp cứu từ chiều.. "
" Tên gì, nhiêu tuổi, ở đâu? "
Cậu trai trẻ ngẩn ra, quay lại hỏi cô gái đi cùng" chị, nội tên gì? "
Cô gái, chị cậu trai cũng sờ đầu ra chiều suy nghĩ." Nội tên.. L.. cũng không nhớ được đâu, cứ gọi nội chứ bao giờ dám gọi tên nội mà nhớ được. "
" Thanh niên thời nay sao vô tâm, tên người sinh ra cha mình cũng không biết là sao? "
Cô y tá bực bội.
Thật tội cho hai cô cậu lúng ta lúng túng. Đang họp mặt bạn bè sau một năm đi du học, được báo là nội bệnh cấp cứu vào viện nên chạy về.
Cô cậu giờ chẳng biết làm sao, cứ bấm điện thoại liên tục.
* * *
Cuối cùng, họ nhận được cuộc gọi.
" Ba.. bà nội tên.. L.. "
" Nội tên Phan Thị Lu, 82 tuổi.
Khoa đột quỵ, Lầu sáu, giường số 9. "
" Cám ơn cô! "Quay lại cô y tá họ lễ phép cám ơn rồi tất tả ra khỏi khoa cấp cứu, đi về thang máy để lên lầu.
* * *
Ngoài khoa cấp cứu, cô bủn rủn ngóng trông có người đi lên lầu để theo mang thuốc lên cho ông Chưa được mười phút mà cô cảm thấy như hàng giờ trôi qua. Cô lo lắng cho ông. Chị y tá thì nhiều việc làm sao ngồi trông ông được..
Rồi!
Cửa khoa cấp cứu mở ra.
Một đôi nam nữ đi nhanh vào hành lang về phía thang máy.
Cô gấp gáp chạy theo. Đúng là tuổi trẻ, họ đi nhanh, nhẹ nhàng mà sao chị lúp xúp chạy theo còn không kịp.
Mình quá già rồi sao?
Khi gần đến thang máy, ánh sáng vẫn vàng vọt yếu ớt, cô thấy nặng ngực, khó thở, tim đập nhanh. Cô mong là lúc nãy vì sợ nên cô tưởng ra cái băng ca và cái xác người trắng toát đó. Cô gần như chen vào giữa hai cô cậu ấy dù không quen biết nhau.
Khi cậu thanh niên nhấn nút bấm thang máy, cô như nín thở. Thang máy từ từ mở ra..
" Ô My god!"..
Cả ba người cùng thốt ra..
Cô như ngất xỉu. Cô cậu thanh niên dìu cô. Da tay họ cũng lạnh ngắt!..
* (Để nhớ một thời ta đã yêu)
(Còn nữa)