Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng thời gian khuya khoắt đó, khi mà Thùy, người thiếu phụ ngất xỉu ở thang máy bệnh viện Q, Linh đáp xuống sân bay thành phố.

Tâm trạng ông rất khó đoán định. Lúc bồi hồi hạnh phúc, lúc đau khổ não nề, phấn chấn mong chờ, lại chuyển sang lo sợ mơ hồ. Ông không ở được trạng thái hạnh phúc phấn chấn lâu hơn vài phút. Mọi trạng thái của ông luôn trở lại với tâm trạng buồn, lo, sợ.. cái gì đó mơ hồ. Ông chuẩn bị rất chu đáo kế hoạch và tài chánh cho chuyến đi.

Ông mong chờ chuyến trở về này từ rất lâu, từ ngày ra đi cách đây gần bốn mươi năm. Thời gian qua nhanh quá.

"Con phải thu xếp về càng sớm càng tốt. Chú của con đã ngoài tám mươi. Có thể chú con còn minh mẫn giúp con tìm lại các em."

Cha ông luôn nhắc ông.

"Cha nhận nuôi con khi đó con mười ba tuổi, chưa lớn nhưng cũng phụ giúp cha được."

Cha ông kể ông nghe nhiều về quê hương, về con người ở đó.

Dấu ấn ký ức buồn đau quá lớn đã hằn sâu trong tâm trí ông.

* * *

Mùa hè năm đó, Linh vào rừng phụ cha đốt than. Hai cha con phải vất vả chặt cây đến hai ba ngày mới đủ một hầm than. Ngoài làm rẫy, cha phải làm than để năm cha con đủ khoai sắn qua ngày.

Hôm đó, trời chiều âm u nhiều mây. Trời sắp chuyển mưa.

Cha sẽ đốn cây này là cuối cùng. Thợ rừng đốn cây luôn có kỹ năng muốn cho cây ngã hướng nào tùy mình chọn.

Lúc cây sắp ngã, bất ngờ gió lớn nổi lên xoay cây ngã về phía cha Linh.

Cha thét lên kinh hoàng khi tiếng "rầm", cây ngã đè lên ngực cha.

"Cứu cứu cứu" Linh la to nhất có thể, nhưng như tiếng ông tắc lại trong cổ họng.

Mọi người xúm lại, nhưng thân cây quá nặng không kéo cha ra được. Cha đã tắt thở..

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Linh. Ông không khóc nổi thành tiếng. Ruột đau như cắt, ngực không thở được.

"Bốn anh em Linh sẽ ra sao nếu không còn cha."

Mất một giờ những chú cùng đi dùng mọi cách, đào đất, bẩy gốc cây lên mới đưa xác cha Linh ra được.

Ngày đưa tang, xóm làng xúc động, ai cũng không cầm được nước mắt khi nhìn bốn đứa bé mồ côi. Linh lớn nhất, cao gầy, đen nhẻm mới mười ba tuổi, Long mười một tuổi, Lanh tám tuổi. Lợi, thằng bé út ốm yếu mới ba tuổi chạy lúp xúp trên nền đất quanh quan tài.

Hình ảnh cái chết thảm của cha và hình ảnh bốn anh em trong đám tang, nhất là bé Lợi hằn sâu trong ký ức ngày ấy giờ như hiện rõ. Hai mắt ông nhoè lệ. Ông quay mặt lau những giọt lệ đã nuốt sâu vào lòng ông mấy chục năm nay.

"Bác về đâu?" Tài xế taxi chờ hơn ba phút cho xúc động của người khách qua đi mới lên tiếng. Anh thường đón khách lâu ngày về thăm quê nên gặp nhiều người như vậy. Họ quá xúc động khi đặt chân xuống nơi họ được sinh ra và lớn lên.

"Cho bác về khách sạn Thanh Xuân."

Đèn sáng rực con đường lớn vắng vẻ từ sân bay vào trung tâm thành phố, vài bác xe ôm ngủ gục trên xe chờ khách bên vỉa hè..

Việc đầu tiên là về quê ngay gặp chú. Không biết chú còn đủ tỉnh táo và minh mẫn. Chú là người duy nhất biết về thông tin các em của ông.

Ký ức lại tràn về..

Sau khi tang cha ông xong, vấn đề bốn anh em của nhà ông là khó khăn cho mọi người. Ai cũng quá nghèo.

Chú thím phải nuôi sáu đứa con nheo nhóc. Không ai đủ sức nuôi thêm bốn đứa còn quá nhỏ như vậy. Nhưng tách chúng ra để tìm người có thể cưu mang từng đứa thì quá đau lòng. Chúng như bầy chó nhỏ, co quắp ôm nhau trên chiếc giường tre trong căn nhà tranh, vách lá rách nát. Làng xóm chỉ biết khóc thương!

Cuối cùng, chú cũng phải quyết. Linh đủ lớn để hiểu bốn anh em buộc phải xa rời nhau.

Tối nào ông cũng ôm các em khóc hết nước mắt. Ông xin chú tìm chỗ cho các em trước, ông là người đi sau cùng.

Chú lặn lội khắp nơi, tất cả những chỗ quen biết chú đều tìm đến. Ba đứa lớn có thể có người nhận. Bé Lanh tám tuổi cũng có thể ẵm em, trông nhà.

Linh, Long thì phụ giúp công việc ruộng rẫy được. Nhưng thằng bé Lợi, ba tuổi ỏng eo phải có người trông coi lại tốn thêm một miệng ăn trong thời buổi khó khăn không tìm được người nào nhận.

Tiễn Long, Lanh đi trong nước mắt, Linh và Lợi tá túc nhà chú một tháng nữa, Lợi cũng chưa có ai nhận.

Nhà chú quá khó, không thể kham thêm hai cái miệng nữa.

Lại thêm bên nhà nhận Linh đang lúc vào mùa rẫy cần người phụ, thế là Linh ra đi.

Ba anh em, ở những vùng cách biệt xa xôi. Ông còn quá nhỏ để hình dung được đó là đâu.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trên đường đất trong tảng sáng mờ sương lạnh buốt nghe khô khốc và thê lương ngày ông đi.

IMG

(Ảnh: TMH)

Lúc ông rời nhà, Lợi đang ngủ. Thằng bé co quắp trên giường thật quá đơn côi!

Chắc sáng mai Lợi sẽ đi tìm ông.

* * *

Nước mắt ông chảy dài ngày đó như bây giờ.

Em giờ ở đâu, đời em ra sao sau đó?

Chừng một năm sau ông mới có tin. Sáng hôm sau ngủ dậy Lợi tìm ông mãi, em khóc suốt ngày đêm. Không khóc sao được khi mà tất cả người thân yêu nhất, nhất là Linh cũng bỏ em mà đi. Một thằng bé ba tuổi chắc chắn là quá buồn đau.

Một tháng sau đó, chú buộc phải gởi em vào cô nhi viện.

Rồi thời gian qua đi..

* * *

Giờ này khuya lắm, nhưng linh tính làm người ông khó ở. Ông bấm điện thoại "a lô"

"Anh xin lỗi, vì anh không đừng được. Có gì đó buộc anh gọi cho em ngay."

"Anh Linh hả, em cũng đang thức, chờ cuộc gọi của anh."

Tý, con chú anh trả lời.

"Cha em bệnh nặng, có vẻ ngóng anh lắm, tin anh về, cha hỏi anh suốt ngày."

"Cha em ở bệnh viện tỉnh một tuần hôn mê, bác sĩ khuyên chuyển vào bệnh viện Q ở thành phố có khoa chuyên trị đột quỵ."

"Cha tỉnh được hai hôm nay, tỉnh là hỏi anh ngay, cha sợ chết mà không kịp gặp anh."

"Mừng quá, anh về khách sạn thay đồ rồi vào viện ngay."

Linh thở phào một hơi thở dài, lồng ngực như nhẹ hẳn đi.

Anh không thể để trễ hơn, chú mong anh từng khắc. Chuyện của bốn anh em nhà ông làm chú cũng quá đau lòng. Chú đã làm hết khả năng của mình. Linh may mắn nhất, được gia đình bạn thân của chú nhận. Chú và Cha nuôi Linh cùng đơn vị trong quân đội.

Ông đến bệnh viện Q trong đêm khi thành phố còn ngủ im..

* * *

Thùy tỉnh lại sau chốc lát. Thang máy đã đóng lại. Ánh sáng lù mù. Cả ba người còn đang tay lạnh, chân run. Không gian thanh vắng. Khoa cấp cứu sáng đèn, những hình người không âm thanh di động trong đó khi nhìn từ chỗ thang máy.

Mọi người sáu mắt nhìn nhau, nghe như đâu đó có bước chân nhẹ, như có như không.. từ trong thang.. máy.

Rồi tiếng bước chân càng rõ dần rõ dần..

Mấy phút sau nghe rõ tiếng bước chân hơn, phía cầu thang bộ bên trái. Một bóng trắng thoắt hiện thoắt mất. Một phút sau, một dáng người mảnh mai đi xuống, cả ba cùng nhìn về cầu thang..

(Còn nữa)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK