Tứ chi bách hài đều vô cùng đau nhức, nhưng cũng thoải mái tới thần kỳ, cả đời này ta cũng chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng như thế.
Lúc đó tuy trí nhớ có phần mơ hồ, nhưng ta nhớ được Thế Di ca ca thật sự đã khóc.
Mà thôi, ta không nhớ rõ mình đã nói gì, cũng không nhớ được những lời hắn nói, mơ mơ màng màng lại thấy tuyết rơi, đó thật sự là tuyết, hay ta vì chính mình mà rơi một trận tuyết trắng?
Nợ hay trả, một cái tát đổi lấy vài giọt nước mắt coi như xong.
Ta quyết định xem như đã thanh toán xong với hắn, dù sao cũng là ta đang lừa gạt và đùa bỡn hắn, nếu sau này bị hắn phát hiện quay về tính sổ thì phiền lắm.
Tên nam nhân này cũng rất keo kiệt.
Hắn đặt ta lên một cái bè gỗ, cơ thể vẫn còn chút tri giác, dạ dày hơi khó chịu, có cảm giác muốn nôn, ta bắt đầu nghi ngờ hắn đang thừa cơ trả thù, bằng không nhìn thấy một cỗ thi thể đột nhiên run rẩy, người bình thường thì nên có phản ứng bình thường mới đúng chứ? Không cần ngươi phải lập tức thét lên “Xác chết sống dậy” nhưng ít nhất cũng nên qua nhìn xem người ta đã chết hay chưa mới đúng.
Kim Thế Di, ngươi đang làm gì vậy hả? Bị đần luôn rồi à?
Rốt cuộc kẻ không say tàu như ta đột nhiên phát hiện, hóa ra ta bị say bè.
Cho nên tiếp theo ta liền hôn mê.
Sau khi hết lắc lư, một đôi tay nhỏ nhắn đang nắn nhẹ những nơi kinh mạch đứt đoạn, có cảm giác từng thanh ngân châm lạnh băng ghim vào da thịt.
Chưa từng bị đau đớn như thế, chẳng lẽ là —— trải qua chuyện đó ta cũng không chết được? Là ai có thể cứu được mạng ta trở về?
Trong nội tâm của ta liền kinh ngạc và bội phục, chỉ là… Tại sao kỹ thuật lại kém như vậy chứ? Không chết thì cũng có vài lần đau đến chết.
Cố gắng nâng mí mắt lên nhìn, lại không còn khí lực, đành thuận theo số phận mà đau đến ngất đi.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tinh xảo, nhìn chốc nữa liền có cảm giác quen quen.
Nhất định là giống một người, giống ai nhỉ?
Vắt óc cũng không nghĩ ra.
Vẫn chưa thể nói nên lời, ta chỉ có thể mở mắt nhìn, mấp máy môi.
Đứa bé kia ngồi xuống bên cạnh giường của ta, ừ, nhìn gần càng đẹp hơn, có vẻ là một tiểu cô nương.
Đứa bé kia nhìn ta nhíu mày vài lần, ta cũng nhìn nó chằm chằm.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên mạch môn của ta, giằng co hơn nửa ngày mới đứng lên.
Nàng mặc bạch y, đợi đã… Thế này nhìn càng quen mắt hơn.
Ta lại nhìn kỹ một chốc, sau đó rên nhẹ một tiếng.
Giống ai nhỉ?
Hình như là mình thì phải….
Đứa bé kia thấy ta như thế liền rót một chén trà đưa tới, đỡ ta dậy, sau đó chậm rãi đút ta ( đút ta? ), “Tỉnh rồi sao? Kinh mạch toàn thân đã đứt hết mà vẫn không chết, đúng là mạng lớn.”
Ta liếc nàng ta một cái, thanh âm êm tai là vậy mà lời nói ra lại cay nghiệt thế này.
Còn chưa nói thành tiếng được, chỉ có thể phát ra khẩu ngữ.
“Ngươi là ai?”
Nàng nhìn ta một chốc rồi mỉm cười, đẹp đến mức khiến người hoa mắt.
“Ta là Lệ Nam Tinh.”
Lại là họ Lệ? Nhíu mày.
“Cô là cô cô của ta.”
Lại nhíu mày.
“Cha ta là ca ca của cô.”
Tiếp tục nhíu…. Chưa thể tiêu hóa….
Tiểu hài tử không có tính nhẫn nại liền rống lên, “Cô nhìn gương mặt của ta đi! Chúng ta là thân thích! Cô có phải bị kẻ khác đánh thành ngu ngốc rồi không? Ta nói cho cô biết, cô còn tiếp tục cau mày thì ta sẽ ném cô xuống biển…”
Chọc cho đã rồi ta mới ho một tiếng, giương mắt ba phần, “Nói vậy, ngươi là cháu gái của ta?”
Lập tức thấy gân xanh trên trán hắn nổi lên, ta nghĩ đứa nhỏ này lúc này cả ý muốn giết người cũng có rồi.
“Lệ Thắng Nam! Cô đừng có quá đáng….”
“Nàng” đưa khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát ta, lộ rõ từng đường nét, bộ dạng tức giận càng thêm đẹp mắt,
“Cô không phân biệt được nam nữ à? Nhìn rõ đi, ta, là, nam!”
Ừ, vừa rồi nhìn y phục là biết ngay, chính là ta cố ý đấy, Lệ Thắng Nam ta là ai chứ? Dù tay chân không nhúc nhích được thì động mồm mép cũng đủ tức chết ngươi.
Nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của hắn, tâm tình của ta liền tốt hơn hẳn.
Người thân của ta?
Vô luận là thật hay giả, lúc này đây cũng nên cảm tạ hắn.
Ta muốn cười, vừa rồi thật sự rất buồn cười.
Thân thể dần dần tốt lên, ngày ngày cùng Nam Tinh cãi nhau đấu khí.
Thương thuyền mà bọn ta ở là của Nam Tinh, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng lại khá thủ đoạn.
Kỳ thật tính tình của hắn cũng rất tốt, chỉ là đôi khi sẽ cố ý vờ như nổi giận để chọc ta vui vẻ, còn ta chỉ có thể xem như không biết, sau đó làm ra bộ dáng càng vui vẻ hơn nữa.
Họ Lệ chỉ còn lại hai người bọn ta, không sợ ai làm phiền khi chơi trò giả vờ cùng đối phương.
“Cha ngươi không chết?”
“Đương nhiên đã chết, không phải cô tận mắt nhìn thấy ông chết à?”
“Hắn đã chết thì sao có thể có ngươi?”
“…Có trước khi chết thì không được à? Ta là tư sinh.”
Thỏa mãn nằm xuống, Nam Tinh vừa đảo thuốc vừa không ngừng trả lời những vấn đề của ta.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lúc ca ca chết đi chỉ mới mười sáu tuổi thôi….
Nam Tinh thấy ta nhìn hắn, lập tức dừng lại,
“Lại sao nữa?”
“Mẹ ngươi?”
“Cũng đã chết”
“Vậy mẹ ngươi có huynh đệ tỷ muội gì không?”
“Không có…”
“Anh chị em họ cũng không có?”
“Không có.”
“…”
Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.”
“Ta nói cô cô.” Hắn thở dài, “Tất cả thân thích nhà ta cô đều ân cần thăm hỏi qua một lần rồi, nên vào vấn đề chính được rồi chứ?”
Ung dung như không,
“Vấn đề chính gì kia? Ta hỏi xong rồi, muốn đi ngủ.”
Nam Tinh nheo mắt lại.
Cái kiểu này hệt như một tiểu hồ ly.
“Cô cô muốn hỏi, từ đầu chí cuối chỉ có một người mà thôi.”
Bởi vì một câu của Nam Tinh mà ta gặp ác mộng.
Đúng là quá ngây thơ, cho rằng không nợ gì nhau nữa thì sẽ không còn đau đớn, nhưng mỗi khi nghĩ tới, dù chỉ là một cái tên, lồng ngực vẫn cứ đau như thế:
Kim Thế Di… Người duy nhất ta muốn hỏi, lời đã tới bên miệng nhưng không thể hỏi được thành lời.
Hắn ở đâu?
Lúc đó rõ ràng hắn cũng ở trên cái bè đó, nằm cạnh “thi thể” của ta, sao giờ lại không thấy? Nam Tinh nói cho ta biết là hắn vớt được ta từ dưới biển lên… Lẽ nào là bè bị vỡ? Nếu là như vậy thì chính là ta đã hại chết hắn….
Hoặc là hắn chỉ muốn tiễn ta một đoạn, sau đó đã trở về?
Nhất định là vậy, chính thế, Cốc cô nương vẫn chờ hắn, hắn sao có thể cam lòng chết cùng với ta?
Lệ Thắng Nam, lúc còn sống ngươi vĩnh viễn chỉ là kẻ thứ hai, sau khi chết mà còn vọng tưởng là không được.
Trong mông lung, khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, ánh mắt quen thuộc, biểu lộ lạnh lùng nhàn nhạt ấy.
Thế Di ca ca…
Gần như thế, gần đến mức nghe được hơi thở của hắn, trầm ổn đều đặn, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt như cũ.
Ta xấu hổ cười một cái rồi lui lại.
Phảng phất như từ sau khi chết một lần này về sau, có những thứ, đã không như trước nữa —— ta vẫn còn chút sợ hãi, trời đất bao la, cho tới bây giờ đều chưa từng cảm thấy sợ hãi thế này.
Sợ nhìn thấy hắn.
Không biết hắn hôm nay sẽ nghĩ gì về ta? Là hận? Hay thấy ta đáng thương?
Dù là thế nào, ta cũng không muốn biết, đã quyết định buông tha cho hắn: Lệ Thắng Nam một khi đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi.
Hắn đưa tay tới, ta lại rút tay về.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ta giật mình ngẩng đầu lên, tay phải của hắn nhanh như chớp bắt lấy sau cổ của ta.
Tay của hắn dày rộng ấm áp, cổ của ta lại lạnh như băng.
Không tới mức muốn bóp chết ta chứ?
Giãy giụa một lúc, tay hắn rõ ràng không dùng lực, thế nhưng ta giãy mãi cũng không thoát được —— nhớ rồi, kinh mạch của ta đã đứt đoạn, tay muốn siết lại cũng không được chứ nói gì đến chuyện động võ cùng hắn.
Bình sinh ta ghét nhất là nữ tử nhu nhược không có khả năng phản kháng, hôm nay lại tới phiên mình lâm vào tình cảnh này, đúng là muốn khóc cũng không được.
Hắn yên lặng nhìn ta.
Ta bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của hắn vẫn lạnh thấu xương như thế.
Tay của hắn đột nhiên dùng lực, ép môi tới gần.
Làm gì vậy!
Ta trợn trừng hai mắt, dùng sức đẩy hắn ra, lại thấy xa xa sau lưng hắn là một nữ tử như hoa dưới trăng đang lẳng lặng đứng đó, ánh mắt u oán nhìn về phía bọn ta.
Nói không thành tiếng —— Ta nhìn Cốc Chi Hoa, nữ tử tốt như vậy, ta cũng thấy thương tiếc… Nàng cũng không làm gì sai, ta khi không lại đoạt mất người yêu của nàng.
Hắn rốt cuộc cũng dời đôi môi đi, siết chặt tay, tựa đầu chôn ở hõm cổ của ta.
Một cái ôm không chút cảm tình.
Ta vội nói,
“Buông ra đi, Cốc cô nương tới rồi.”
Hắn lạnh lùng nói, “Cô buông trước đi.”
Ta giật mình,
“Ta đã buông rồi.”
“Cô không có, cô trói ta lại.”
Ta cả kinh, cúi đầu nhìn thử, quả nhiên trên người của bọn ta có một chiếc khóa sắt to như tay em bé, một mực trói chúng ta vào cùng một chỗ.
“Cô không buông tha ta thì cả đời này ta cũng không tới bên cạnh Chi Hoa được.”
Ta vội giãy giụa kéo khóa sắt, tay vừa động mạnh liền đau thấu xương.
Mất nửa ngày, ngón tay đã bê bết máu, khóa sắt lại càng siết chặt hơn.
“Thế Di ca ca, làm sao bây giờ?”
Hắn cười một tiếng,
“Làm sao bây giờ? Cô dùng mạng sống của mình trói ta lại cả đời —— Cô cả đời bất hạnh liền buộc ta phải giống cô —— Cô nói xem, nên làm gì bây giờ?”
Ta tiếp tục giật mình, đầu óc trống rỗng, lỗi của ta sao? Là lỗi của ta?
Hóa ra là ta sai…
Trời đất quay cuồng, nơi ngực đột nhiên toát ra một chút lạnh lẽo, còn mang theo đau đớn, theo huyết mạch lan ra bốn phía.
Hô hấp…. Có chút không thông….
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Nam Tinh ngồi bên giường, tia nắng ban mai dần lộ ra, sắc mặt của hắn cũng rất khó coi.
Cười khổ một tiếng, người có thính lực tốt luôn có rất nhiều thống khổ, ta chỉ gặp ác mộng mà thôi, cũng không lớn tiếng kêu la gì cả mà cũng đánh thức hắn.
Trong mắt hắn có vài đạo tơ máu, trên gương mặt non nớt là vẻ ưu sầu không nên có ở tuổi này.
Ta đột nhiên có chút không đành lòng nên dịu dàng nói,
“Ta không sao, ngươi mau về ngủ đi ——”
Hắn không nói lời nào liền tới cầm lấy tay ta.
Trên tay có vết máu, chắc là vừa rồi dùng sức trong mộng nên bắt lấy vật trang trí cạnh giường.
Nam Tinh nhíu mày nhìn.
“Cô nằm mơ thấy gì vậy? Mộng xuân à?”
Ta liền cười, những lời này thốt ra từ miệng Nam Tinh nghiêm trang là thế, ta nghe xong lại thấy buồn cười.
“Sao ngươi biết?”
“Cô vừa nói ‘buông tay’ —— cô còn khóc nữa… Có phải mơ thấy bị dâm tặc bắt nạt hay không?”
Đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên vừa lạnh vừa ướt, thuận tay lau đi, Thế Di ca ca cũng có ngày bị xem là dâm tặc, ta cơ hồ cười không ra tiếng, ho nhẹ hai tiếng, nói:
“Ngươi sai rồi, ta mơ thấy xuân thu đại mộng.”
Hắn ngồi bên giường, có vẻ như đang do dự chuyện gì đấy, lát sau mới trịnh trọng nói,
“Có một chuyện ta luôn canh cánh trong lòng xem có nên nói cho cô cô biết hay không.”
Ta ngẩng đầu nhìn, hắn liền dừng lại, trước tiên lấy ra một lọ thuốc cao trong vạt áo, chậm rãi bôi lên tay của ta.
Ta mỉm cười chờ hắn nói.
Hắn cúi đầu bôi thuốc, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói một câu:
“Kim Thế Di hiện nay đang ở Mang Sơn.”
Tưởng chuyện lớn gì, chuyện này ta đã liệu được tới bảy tám phần, không chết trên biển thì tự nhiên là ở Mang Sơn, chẳng lẽ còn có thể lên trời xuống đất sao?
Hắn cẩn thận liếc ta một cái, “Cô cô không giận sao?”
“Là của ta thì ta đương nhiên sẽ giận,…” Ta rũ mắt xuống, từ từ nói, “Không phải là của ta thì ta có thể làm được gì? Cho dù có làm gì đi chăng nữa thì bất quá cũng chỉ có thể đổi lấy vài câu bùi ngùi thương cảm – Nam Tinh, cả đời này của ta, đã không còn sở hữu được người hay vật gì nữa, cho nên sau này, ta cũng sẽ không tức giận nữa.”
Hắn thoáng kinh ngạc rồi dừng tay lại, “Cô cô còn có ta “““”
Ta không đành lòng phản bác lại câu này của hắn, chỉ có thể đổi chủ đề, “Thế… Kim Thế Di, cứ kệ hắn đi, cũng may mà hắn đã tưởng là ta chết rồi… đỡ phải áy náy này nọ, làm hỏng cả nhân duyên tốt của người ta ““”
Nam Tinh im lặng nhìn ta, thở dài: “Mấy ngày gần đây cô cô có cảm thấy chỗ ngực có gì không ổn không?”
Ta nghĩ một lúc, loại cảm giác lạnh như băng dâng lên trong nháy mắt lúc nãy, gật gật đầu, “Có đau một chút, cũng không nhiều lắm, chỉ là hơi khó chịu.”
Nam Tinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Kinh mạch của cô cô lúc trước bị đứt đoạn, khiến cho khí bế vu hầu, đình chỉ hô hấp, sau đó rơi vào trong nước, vô ý đánh vào thân thuyền, những vết thương gân cốt này ta đều có thể chữa được, chỉ là dưới trời đông giá rét thế này, cô cô lại bị ngâm trong nước biển lạnh giá, mặc dù thời gian không dài, nhưng hàn khí đã nhập thể, cái này… có chút phiền phức.”
Chuyện liên quan tới mạng sống nhưng chẳng hiểu tại sao ta lại bình tĩnh như thể không phải chuyện của mình, “Không sao, đau hơn nữa ta cũng đã từng bị, sợ gì chứ?
Hắn cười khổ một tiếng, “Có thật là từ nay về sau cô sẽ không nhớ tới Kim Thế Di nữa không?”
Nhớ cũng vô dụng, ta liền lắc đầu.
Hắn nhìn ta chằm chằm rồi nghiêm giọng, “Cô gạt ta.”
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từng chút một, đau đến mức khó chịu, cắn răng, đôi mắt ngập nước nhưng lại cứng rắn ép xuống.
Người đã chết qua một lần thì tính tình cũng thay đổi, nếu là lúc trước, sợ là đã nhảy dựng lên đáp trả rồi.
Không biết tại sao, trừ bình tĩnh ra thì cũng chỉ có bình tĩnh.
Hắn thấy ta không nói gì thì lại tiếp tục, “Còn có một chuyện ——” Hắn nắm lấy tay ta, nói, “Có thể bây giờ Kim Thế Di đã biết cô cô chưa chết.”
“Cái gì?” Ta càng thêm hoảng sợ, hít vào một hơi, vì dùng sức quá mức nên ho một trận dữ dội, nắm ngược lại tay hắn, “Ngươi nói cái gì?”
Hắn nhìn ta đầy ý cưới, “Còn cố nói cứng sao? Cần gì phải kích động như vậy?”
Ta định thần lại, thở dài, “Là ngươi truyền tin sao?”
“Cho dù chúng ta ở trên biển, nhưng ta có rất nhiều cách đưa tin tức tới chỗ Kim Thế Di, cô tin không?” Nam Tinh chậm rãi nói, “Ta đưa tin này cho Cốc cô nương, tin là Kim Thế Di sẽ biết nhanh thôi….”
Dưới ánh ban mai, đôi mắt của Nam Tinh sáng như ngọn lửa, con cháu Lệ gia, mỗi người đều ứng với chữ “Độc” —— chiêu này của hắn, không những thông báo cho Thế Di ca ca, đồng thời cũng là đang thị uy với Cốc Chi Hoa —— Khiến Cốc Chi Hoa nói cho Thế Di ca ca biết tin tức này, để họ gặp phải một cục diện không thể không đối mặt.
Rất tốt, giống hệt tác phong của ta khi xưa, xảo trá không chừa lối thoát.
Xem ra, Nam Tinh chưa hẳn đã đơn giản là chỉ trầm ổn hơn thiếu niên bình thường như ta đã nghĩ.
Ta nhìn ra được là hắn có dã tâm.
Làm tới mức ấy. Đơn giản chỉ là muốn bức Thế Di ca ca rời khỏi Mang Sơn mà thôi.
Nhưng nếu muốn chia rẽ hai người kia thì e là không dễ.
Ta cười lạnh, “Nam Tinh, ngươi cũng đừng nên đánh giá sự tồn tại của ta cao như vậy —— ”
Sắc mặt của Nam Tinh chợt biến, nói, “Cô cô đừng nên quá xem thường bản thân”
Ta từ trong đôi mắt trong veo của hắn nhìn thấy chính mình, rõ ràng là tái nhợt ốm yếu, nhưng lại mang theo sát khí đầy diễm lệ —— ta đột nhiên nhớ ra, trước mặt ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Ngươi không hiểu rõ lòng dạ nam nhân….” cười khổ, cả nửa ngày cũng chỉ nói được câu này.
Nam Tinh bắt chước ta cười lạnh. “Ai nói ta không hiểu?”
Ta không còn cách nào, đành nói, “Nói kiểu như vậy thì chính là không hiểu”
Nam Tinh nhìn ta hơn nửa ngày rồi nói, “Cô cô, ta đổi cách nói khác, ngươi cảm thấy ngươi và Cốc cô nương, ai đẹp hơn?”
Ta bật cười, “Tiên nữ và ma nữ, ngươi muốn so kiểu gì?”
Nam Tinh trừng mắt nhìn ta, “Mặc dù ta tuổi không nhiều, nhưng chung quy cũng là một nam tử —— có muốn biết cảm nghĩ của ta hay không?”
Ta im lặng, chỉ nghe hắn nói tiếp, “Cốc Chi Hoa thanh lệ nhu nhược, tỉ mỉ rộng lượng, nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ muốn bảo vệ, mà nàng ta lại không vướng chút phong trần, khiến người ta chỉ có thể đứng xa mà chiêm ngưỡng, ai yêu quý nàng ta, ở giữa nhất định cũng có vài phần yêu kính —— ”
Nhìn ta một cái rồi lại nói, “Còn cô cô thì cho dù không để ý tới người ta, cũng có thể câu tâm của kẻ khác, một nụ cười cũng có thể trở thành sát chiêu trí mệnh—— ” thở dài, rồi lại tiếp, “Cô cô nói đi, nếu là Kim Thế Di thì sẽ yêu ai chọn ai?”
Ta đẩy tay hắn ra, hững hờ đáp, “Ngươi không phải hắn nên sẽ không hiểu đâu —— hắn có thể chấp nhận lấy ta làm vợ, là vì lúc đó ta đã sắp chết —— mà cho dù ta không chết đi nữa, thì những chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn ta lúc trước vẫn còn đó, không thay đổi gì. Chỉ cần ta không thay đổi gì thì hắn vẫn sẽ như vậy, ta vẫn sẽ lừa hắn, hắn vẫn sẽ chán ghét ta, vẫn sẽ đến bên cạnh Cốc Chi Hoa… Nên dù cho ta không chết đi nữa, Kim Thế Di cũng sẽ không tới, Mang Sơn có biến, lấy tài trí của bọn họ, lẽ nào lại không phát hiện ra? Cho nên việc ngươi muốn lấy ta ra để dụ Kim Thế Di xuống núi đúng là quá nực cười…. ”
Hắn còn muốn phản bác, nhưng vừa nhìn sắc mặt của ta thì liền cả kinh.
Ta cắn răng, mới nói có một chút mà đã thấy lồng ngực đau nhói.
Hắn tới đỡ lấy ta, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.
Ta vươn tay ra, dùng một cây ngân châm dài nhỏ đâm vào bên dưới xương sườn của hắn.
Động tác của hắn chững lại, nhìn ta với vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Không có khí lực không có nghĩa là ta không cách nào ra tay —— mượn lực của vật khác thì vẫn được.
“Nam Tinh, ngươi phải biết, cả đời này của ta hận nhất là bị người khác uy hiếp hoặc lợi dụng…”
Ta chậm rãi đứng lên, cười nói, “Ngươi đi ra được chưa?”
Phía sau sương phòng có tiếng động, một nam tử đi đến, áo bào xanh nhạt, tóc ở phía trước bị cạo một phần, phần phía sau thì búi cao, cho nên lộ ra cái trán bóng lưỡng, trông có vẻ không giống người Trung Thổ.
“Đến từ Đông Doanh?” Sau khi nhìn rõ kẻ kia, ta không khỏi thở dài, “Kiều Bắc Minh thật đúng là đi tới không ít nơi, như thế nào mà chỗ nào cũng có kẻ muốn tìm bí tịch của hắn như vậy chứ?”
Người nọ nhìn qua cao lắm là hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt trầm ổn, khẩu âm khá nặng, “Sao ngươi lại phát hiện ra bọn ta?”
Ta vuốt tóc mai của Nam Tinh, mềm mại mà bóng dày, “Dù cho hắn có thông minh đi nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhất định cũng là bị người ta lừa —— ngay cả thủ pháp dùng châm giúp ta chữa trị ngày ấy cũng tuyệt không phải tới từ Trung Thổ. Ta là ai chứ? Có thanh danh thế nào? Đương nhiên sẽ không có ai tốt bụng mà cứu ta, hơn phân nửa là vì hai bộ bí tịch của Kiều Bắc Minh mà thôi.”
Người nọ giật mình, “Bí tịch….”
“Đốt rồi —— ” ta cười nhạt một tiếng, nói, “Các ngươi có dụ Kim Thế Di xuống núi cũng vậy, trên tay hắn cũng không có bí tịch.”
Người nọ tức giận, vươn tay tới chụp lấy ta.
Trên vai bị xiết mạnh, ta cười lạnh, nói, “Ngươi dám —— ”
Người nọ biết rõ ta không có sức đối kháng, nên thả lòng một chút, ta nhìn hắn, nói, “Trước tiên mau đưa thuốc giải ra.”
Người nọ nhíu mày, “Thuốc giải gì?”
Ta cầm lấy tay của Nam Tinh giơ lên, lòng bàn tay của hắn có một đường đỏ thẫm, kéo dài chằn chịt.
Nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy vết này, ta cũng không dám quá chắc chắn.
Muốn con cháu Lệ gia ta làm việc cho hắn, nhưng lại âm thầm hạ độc —— xem biểu hiện của Nam Tinh thì có lẽ cũng không biết chuyện này.
Trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ: Ít nhất cũng phải bảo vệ Nam Tinh an toàn rời khỏi.
Ta không biết hắn vì sao lại đi cùng với đám người này, nhưng nếu như ta đã biết đám người này không có ý tốt với hắn thì ta tuyệt đối sẽ không để hắn lại tiếp tục mạo hiểm nữa.
Người thân duy nhất của ta ——
Ta cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, giống như không thể ngờ được những người bên cạnh thì đối xử với hắn như vậy, còn người hắn đang lừa lại đang bảo vệ cho hắn.
Ta thở dài, nói, “Giải độc cho đứa bé này —— sách đã đốt rồi, nhưng ta có thể chép lại cho ngươi, ngươi thả hắn đi đi.”
Người nọ nhìn ta một cái, “Biển rộng mênh mông, làm sao thả người?”
Ta liếc hắn một cái, “Thuyền lớn như vậy, lẽ nào lại không có thuyền con sao? Các ngươi cho hắn đủ thức ăn nước uống, cho hắn đi về hướng Nam, sau đó quay đầu để thuyền này đi về hướng Bắc —— như vậy ta sẽ viết bí tịch của Kiều Bắc Minh cho ngươi.”
Người nọ im lặng một chốc rồi nói, “”Được”
“Các ngươi có bồ câu truyền tin đúng không? Bảo đám người kia rút khỏi Mang Sơn đi, bí tịch tới tay rồi, không cần phải chọc tới sát tinh như Kim Thế Di ——”
Người nọ cư nhiên cười rộ lên, “Cũng được.”
Nói ra hết rồi thì lại cảm thấy choáng váng, đau tới thấu tim.
Ta ngồi xuống giải huyệt đạo cho Nam Tinh, vừa rồi bàn điều kiện với người nợ, ta sợ hắn có chỗ manh động sẽ mang vạ vào thân nên mới chế trụ hắn.
Hắn trước kia chưa từng gặp qua người cô cô như ta, e là không có bất kỳ cảm tình gì.
Ta cầm tay của hắn, nói với vẻ không mấy yên tâm, “Từ nay về sau nhìn người phải cẩn thận hơn, rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi vẫn nghĩ đâu, mọi sự đều phải dựa vào chính mình —— cô cô sợ là sau này sẽ không thể chiếu cố ngươi được, hy vọng ngươi sẽ không giận ta…”
Biểu tình của Nam Tinh chính là vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc mà chớp mắt một cái, sau đó liền trở thành vẻ bình tĩnh không chút biểu tình.
Nghe mấy lời ta nói xong, chỉ khẽ gật đầu rồi ngước lên nhìn ta một lát, giống như từ trước tới giờ chưa từng nhìn bao giờ.
Ta quay đầu đi ra, nhịn không được mà ho hai cái, nhìn tên Đông Doanh kia đưa thuốc giải cho Nam Tinh, sau đó nhìn vết đỏ trên tay Nam Tinh dần biến mất.
Đầu thuyền gió rất lớn, Nam Tinh ngồi dưới thuyền nhỏ nhìn lên, trong đêm tối không nhìn thấy mặt của hắn, chỉ thấy được mỗi đôi mắt đang nhìn ta chằm chằm, sáng tới mức khiến cho người khác sợ hãi.
Ta quay đầu đi, cười nói với kẻ đứng sau, “Đem bút mực tới đây”
Buồn chán ngồi chép loạn những gì ta nhớ được trong bí tịch ra, ta không sợ bọn họ nghi ngờ, nếu thật có nghi ngờ thì cũng đã tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi, làm sao tìm ta tính sổ được.
Huống hồ gì, xem tính toán của bọn họ thì hẳn là muốn giết ta để diệt khẩu.
Viết suốt ba ngày, gió biển thổi hướng nam, tính thời gian thì có lẽ Nam Tinh đã tới bờ, có muốn đuổi theo cũng không kịp.
Người nọ cũng coi như khách khí với ta, không gây khó dễ quá mức, dù sao thì ta cũng là bản Bắc Minh bí tịch sống kia mà.
Mặt trăng tròn vành vạnh, ta hỏi người bên cạnh, “Hôm nay là ngày mấy?”
Trên thuyền này chỉ có mỗi mình hắn là nói được tiếng Hán, cho nên hắn chịu trách nhiệm trông chừng ta làm việc, nghe ta hỏi vậy liền thuận miệng đáp, “Là mười lăm.”
Ta a một cái, “Mười lăm? Ta muốn bái nguyệt thần?”
Người nọ ngớ người, “Nguyệt thần gì? Ta chưa từng nghe nói tới.”
Ta lập tức cười nói, “Những gì ngươi chưa từng nghe còn nhiều lắm.” Ta đặt bút xuống, níu lấy hắn, nói, “Đỡ giúp ta lên đầu thuyền đi.”
Thấy hắn chần chừ, ta lại nói, “Ngươi cũng thừa biết biển rộng mênh mông, không có thuyền, cần gì lo ta trốn đi.”
Ánh trăng quả nhiên thanh lương, đứng dưới ánh trăng, cả người dường như cũng thấu triệt thanh lương hẳn.
Đứng ở mũi thuyền, ngây người hơn nửa ngày mới mấp máy môi.
“Gia tại tây nam, trường tác đông nam biệt….” (*)
Dù chỉ hát nửa câu, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Người trên thuyền có vẻ khá ngạc nhiên, ta đứng ở đầu thuyền, y phục tung bay hệt như đang nhảy múa.
Dưới chân khẽ động một cái đã đi tới mép thuyền.
“Không phải ngươi muốn bái nguyệt thần sao? Ngươi muốn làm gì nữa?!”
“Nguyệt thần ở đâu ra?” Ta mỉm cười đầy vẻ đắc ý, “Các ngươi không biết Lệ Thắng Nam thích nhất là lừa người khác sao…”
Ngã người ra phía sau, mũi chân dùng lực đẩy một cái.
Không có ai giữ lại kịp —— vị trí này ta chọn kỹ như vậy, sao có thể để người khác có cơ hội giữ lại được chứ?
Do đó ta rơi thẳng xuống.
Ngay lúc cảm thấy bị bao bọc bởi sự lạnh giá, ta biết ngay là đã rơi xuống biển rồi.
Ánh mắt của Nam Tinh khi đó —— lẽ nào là do nhìn ra ta một lòng muốn chết?
Đúng thật là kỳ lạ, ta vậy mà luôn làm mấy việc ngờ nghệch ngu xuẩn thế này, cứ vì hết người này rồi người nọ, thật giống như chỉ cần thấy bọn họ bình an, thì trong lòng cũng cảm thấy an ủi vậy.
Hình như ta đã quên mất cái gì thì phải, à, quên nói với Nam Tinh, sau này có gặp Thế Di ca ca thì nhớ nói với hắn, mấy tin tức kia là người ta bịa ra thôi, ta chết thật rồi chứ không phải giả chết, bảo hắn cứ yên tâm mà cưới Cốc Chi Hoa, đừng có lấy ta ra làm cái cớ để mặc sức phong lưu ở bên ngoài….
Lạnh và tối…. Mùi vị của cái chết, e là chỉ đến vậy mà thôi….
Lần đầu không chết là do vận khí, vậy lần thứ hai không chết thì là gì?
Vấn đề này e là trong thiên hạ chỉ mỗi mình ta có thể trả lời.
Sau khi mở mắt ra lần nữa, xương cốt toàn thân cơ hồ như muốn vỡ vụn.
Thật là, vẫn chưa chết….
Cũng không thể nói là ta rất muốn chết, có thể là do suy nghĩ của người bình thường đối với loại hiện tượng “sống lại” rất không tự nhiên này đều hay so sánh xem tính thực tế của nó tới đâu… ách, ta đang nói gì ấy nhỉ, bỏ qua đi.
Tóm lại, kết luận chính là ta vẫn chưa chết.
(*) Túy Lạc Phách của Tô Thức