Giằng co hơn nửa đêm, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nghĩ kĩ, thì hơi có lỗi với Tần Thi, người ta cho ta ăn ngon ngủ yên, lại có cả nha đầu hầu hạ, ta thì lại phá hỏng Quần Phương hội của hắn.
Tỉnh lại lúc mờ sáng, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, gọi người, đi vào không phải Thu Bích mà là Tần Thi. Đường đường là Kim Lăng công tử, lại ân cần rót trà đem tới cho ta.
Ta buồn cười liếc hắn một cái, hắn bất đắc dĩ nói: “Ta nên gọi cô là Hoắc cô nương hay Lệ cô nương đây?” Ta nhận chén trà, nhấp một ngụm, tâm tình lập tức tốt hơn hẳn, “Tùy ngươi.” Ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt của hắn có chút kỳ lạ, lẽ nào bên ngoài xảy ra chuyện gì? Đưa tay vỗ vai hắn, “Ngươi làm sao vậy?” Tần Thi vừa bị ta vỗ một cái, sắc mặt lại càng tái nhợt, xoa ngực cười khổ, “Không sao cả.”
Ta nhìn khí sắc của hắn liền hiểu rõ, kinh ngạc đến há hốc miệng, “Ngươi —— đánh nhau với người ta?” Tần Thi liếc ta, nói vẻ tức giận, “Ta không đánh nhau, ta bị người đánh…”
Trong lòng ta dâng lên nỗi đồng tình vô hạn, thầm nghĩ mang cái danh Kim Lăng công tử này cũng khó khăn lắm thay, hơi chút là có người đến quấy rầy, chốc lại có kẻ đến đánh người, “Ai dám đánh ngươi? Tên này có dũng khí thật, sau này giới thiệu cho ta quen với.” Tần Thi cười ha ha, nói, “Vậy thì không cần, người này cô cũng quen.”
“Ta cũng quen?” Ta nghi hoặc nhìn hắn, ta trước nay chưa từng tới Kim Lăng, sao mà quen biết ai được?
Tần Thi chầm chậm nói: “Người này có thể nói là võ lâm đệ nhất nhân hiện nay, bị hắn đánh cũng không tới nỗi nào, chỉ là ta thật sự không ngờ hắn nói đánh là đánh, một chưởng này đánh quá hung ác.”
Đệ nhất nhân….. hiện nay? Thế Di ca ca? Đầu óc ta chấn động, hắn nên trở lại Mang Sơn cùng Cốc cô nương mới phải, sao lại vô duyên vô cớ chạy tới đánh ông chủ của ta?
Nhìn hắn thật kỹ, “Ngươi có thù với hắn à?”
“Thù cũ thì không có —— ” Vẻ mặt của Tần Thi đúng là vô cùng đặc sắc, muốn cười nhưng không dám, “Thù mới thì…. có một chút.”
Lòng hiếu kỳ của ta trỗi dậy, tiếp tục dè dặt hỏi: “Thù gì?”
Tần Thi ra vẻ như suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Ta chiếm tiện nghi của vợ hắn trước mặt mọi người, đây có được tính là thù mới không?”
Ta nhất thời im lặng.
Tần Thi nhìn ta, ánh mắt sáng ngời, hệt như đang đợi phản ứng của ta.
“Ngươi đáng ra đừng lấy tên Tần Thi, nên đặt là cầm thú!” Ta cũng nổi giận, được lắm, ngươi muốn phản ứng gì thì ta cho ngươi phản ứng đó. Chỉ vào mũi hắn, “Ngươi cư nhiên dám đùa bỡn chưởng môn Mang Sơn?”
Tần Thi bị ta trỏ mũi, cũng run lên, nhìn ta hơn nửa ngày, lắc đầu, thở dài, coi ta hệt như con bệnh hết đường cứu chữa, muốn nói lại thôi, “Cô đúng thật là ——”
Ta nhướng mày, ta làm sao chứ?
Hắn đón chén trà nhỏ trong tay ra, lẩm bẩm, “Nếu ta mà là Kim Thế Di thì nhất định đã bị cô chọc cho tức chết rồi…” Nói gì vậy hả? Ta mặc kệ hắn, xoay người đắp chăn tiếp tục ngủ.
Cả buổi sáng ngày hôm sau cũng nằm mê man, chạng vạng, bụng reo liên hồi, ngồi xuống, lại cảm thấy bên ngoài không ồn ào như bình thường. Gọi Thu Bích tới hỏi, Thu Bích nhìn ta vẻ khó hiểu, “Bắt đầu từ hôm qua chúng ta đã ngừng kinh doanh rồi, cô nương không biết sao?” Ta “Ể” một tiếng, “Tại sao?” Nghĩ một hồi, “Có phải liên quan tới chuyện công tử nhà các ngươi đánh nhau không?” Thu Bích gật đầu. Xem ra tiểu nha đầu này chuyện gì cũng biết. Ừm, tìm hiểu một chút cũng được.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Thu Bích quả thật hỏi gì đáp nấy, ngắn gọn dứt khoát, “Công tử đánh nhau với người ta, cơ hồ hủy cả đại đường.” Giỏi lắm, còn gạt ta là không đánh nhau, “Cụ thể một chút, có phải là đánh với vị Kim công tử kia không?”
“Thư của cô nương vừa đến tay Kim công tử, không biết tại sao lại biến thành vụn giấy. Công tử nhà ta nói với hắn ‘xé cũng vô dụng, nàng nói muốn gả cho bản công tử ta….’ Lời còn chưa dứt, vị Kim công tử kia liền lạnh lùng đánh người một chưởng, sau đó, sau đó thì thành đánh nhau….”
Ta đưa tay day thái dương, đầu càng đau hơn, cái cô này, không nói thì thôi, càng nói ta càng không hiểu, “Vậy lúc đó vị Cốc cô nương kia ở đâu?”
Thu bích nghĩ ngợi, “Không thấy, hẳn là đi rồi…”
Hai nam nhân đánh nhau vì nàng mà nàng lại bỏ đi? Ta cũng thấy có gì đó không ổn, rõ ràng là một cô gái rất quan tâm người khác, sao ngay lúc đó lại đột nhiên không quan tâm? Thu Bích đứng bên cạnh một hồi, thấy ta muốn đứng lên thì nói quanh co, “Còn một chuyện —— ”
Vẻ mặt nghiêm túc cùng với bộ dạng khẩn trương, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Ta căn bản không có hứng nghe mấy chuyện linh tinh, “Nói đi”
Gương mặt của Thu Bích đỏ bừng, khẽ nói, “Vị Kim công tử kia vẫn còn ở đây.”
Ta vừa nghe xong, suýt chút nữa phun hết trà trong miệng, “Cái gì?”
Thu Bích cũng bị ta dọa cho hết hồn, “Vị… Vị Kim công tử kia đánh nhau với công tử nhà chúng ta xong… Nói gì cũng không chịu đi, công tử mặc kệ, bọn ta… bọn ta cũng không dám đuổi hắn đi.” Ta thở dài, tiểu nha đầu kia mở miệng nhắc tới Kim công tử một cái là mặt đã đỏ ửng, ta còn không hiểu chắc? Các người mà không dám đuổi ấy à? Có mà không muốn đuổi hắn đi thì đúng hơn.
Ta bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, kể từ lúc bắt đầu, ta và hắn rõ ràng đã đi từ rất gần, cho tới chỗ xa nhất. Duyên tới duyên đi, đều không phải thứ ta có thể thay đổi hay cưỡng cầu. Ta đã thuận theo ý trời mà buông tay rồi, cần gì phải tiếp tục để hắn xuất hiện bên cạnh ta nữa?
——————————————————————————–
Ta ngồi trong phòng nghĩ về chuyện này tới mức đầu óc quay cuồng, mãi đến khi Thu Bích gọi ta với vẻ hoảng sợ cực độ, “Cô nương tới xem đi, bọn ta thật sự không còn cách nào.”
“Sao lại vội như vậy?” Làm như có chuyện nghiêm trọng lắm ấy, “Không phải là lại đánh nhau đấy chứ?”
“Không phải, chỉ là —— ”
Tiểu cô nương sợ hãi, ta chỉ đành dịu dàng nói, “Có chuyện gì? Từ từ mà nói.” Thu Bích định thần lại, nói, “Chỉ là… Kim công tử say rồi, cô nương tới đó xem thử có được không?” Làm như trời sập ấy. Ta nhìn nàng một hồi, mãi cho tới khi mặt nàng đỏ gay, “Tại sao ta phải đi? Ta với hắn cũng không quen…” Thu Bích nói, “Nhưng hắn đang gọi cô đấy thôi…” ta thấy lạ, gọi ta? “Gọi ta làm gì?” Bộ dạng của Thu Bích như chực khóc, “Hắn gặp ai cũng gọi tên của cô, đến khi biết là không phải thì lại uống rượu như điên, bộ dạng rất đáng sợ —— ”
Bộ dạng rất đáng sợ? Vậy sao còn bảo ta đi? Rắp tâm muốn hại chết ta sao? Ta nhíu mày, “Công tử của các ngươi đâu?” Thu Bích vội đáp, “Công tử nói mặc kệ ——” Ta cười lạnh, “Địa bàn của hắn mà hắn cũng mặc kệ?” Thu Bích lén nhìn ta, nói, “Công tử nói —— đây là chuyện của cô nương, không phải chuyện của ngài.”
Cái gì? Khi nào thì thành chuyện của ta? Là ai tự động mời người ta tới? Mời đến thì dễ, đuổi đi mới khó.
Đầu đau tới mức chịu không nổi, vừa định mở miệng nói không đi, ngẩng lên liền nhìn thấy vẻ mặt như chực khóc của Thu Bích, ấy thế lại không thốt lên được.
Nhu nhược tốt thật đấy, rốt cuộc cũng hiểu được cảm nhận của Thế Di ca ca, nếu là ta thì cũng không nỡ nhẫn tâm với Cốc tiên tử yếu đuối mỏng manh như thế. Gần đây lạ thật, mềm lòng quá thể, không thể chịu nổi khi thấy người khác nũng nịu. Thấy ta đứng dậy, trên mặt Thu Bích lập tức lộ ra vẻ thở phào mừng rỡ.
Đành vậy.
Lại xác định lần nữa, “Hắn uống say? Say khướt?” Thu Bích lập tức gật đầu.
Ừm, tốt lắm, tìm cách đánh hắn ngất xỉu rồi ném lên giường là xong. Không sao cả, cũng không phải kêu ngươi đi chăm sóc hắn, qua nhìn một cái cũng không sao.
Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu, đưa tay che mũi ngăn cảm giác buồn nôn. Tay đặt lên cửa liền cứng đờ. Ta vẫn tới đây…. Lẽ nào trong tiềm thức vẫn muốn nhìn thấy hắn lần nữa? Không vì bất kỳ thứ gì, chỉ là đến xem qua. Lại không có lý do gì, chỉ đến thăm như một người bằng hữu bình thường mà thôi, hắn đối với ta cũng không tệ lắm, nghĩ kỹ thì có thể coi suốt đời này hắn là người đối xử tốt với ta nhất. Coi như trả nợ vậy… thừa dịp ta còn khả năng thì làm cho xong.
Hít một hơi, đẩy cửa vào, đột nhiên lại nhớ tới đêm thành thân, hắn đứng ở hỉ đường chờ ta.
Thật giống như đã từng quen. Chỉ là vật đổi sao dời.
Sau này hắn sẽ không chờ ta nữa.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ, cũng không thắp đèn. Hắn ngồi ở trường kỷ cạnh cửa sổ, quá tối nên không thấy rõ vẻ mặt. Chân đá phải thứ gì đó, ta cúi xuống nhặt lên, là một bầu rượu. Rốt cuộc cũng không đành lòng, tới gần muốn nhìn hắn, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói, “Tuyết rơi rồi ——”
Tuyết rơi? Ta nhìn ra cửa sổ…. bên ngoài là con sông, nào có tuyết rơi? Nhưng trên sông thì trôi nổi đầy những bình những hủ, không cần nói cũng biết là của ai. Đúng là say quá rồi. Ta giơ tay định vỗ vai hắn, lúc sắp vỗ mới sực tỉnh, liền dừng tay. Rõ ràng là hắn còn không nhướng nổi mí mắt lên, nhưng ta lại cảm thấy áp bách đến mức khó thở, miễn cưỡng nói, “Nháo đủ rồi, đi ngủ đi ——” hắn tựa như lắc đầu, nói hắn say rồi, nhưng mới vung tay một cái liền ôm lấy bình rượu mới không lệch đi đâu.
Nói hắn tỉnh, thì lại như không nhận ra ta tới. Dù là nhận ra ta thì cũng không nghe ta khuyên. Ta vừa nói xong thì cũng cảm thấy hối hận: với tình cảnh của ta và hắn hôm nay mà nói như vậy thì có vẻ hơi thân thiết quá. Nhưng cứ tiếp tục uống như vâuk thì cũng không được. Ta nghĩ một hồi, nói, “Thế —— Kim đại hiệp. Chi bằng ta sai người gọi Cốc cô nương tới có được không?” Kim đại hiệp, đúng là ngượng miệng, ta vẫn gọi được, cơ hồ thở ra một hơi.
Hắn cũng không đáp lại, lung la lung lay đi về phía giường. Ta thở phào, rốt cuộc cũng mệt rồi sao? Ngươi mà còn không ngủ thì ta đổ mất.
Chật vật đỡ lấy hắn. Nơi tay chạm vào nóng tới mức khiến người ta sợ hãi. Hắn “ân” một tiếng, cơ hồ toàn giọng mũi, vấn vít bên tai. Vất vả lắm mới ném hắn lên giường được, cả ta cũng đứng không vững, cúi người, thở gấp một hồi. Hắn nằm trên giường đột nhiên cũng thở dài một tiếng gọi, “Thắng Nam ——”
Đột nhiên khiến người khác như bị điện giật, rõ ràng là trầm thấp khẽ khàng, nhưng lại giống như dùng hết sức mà kêu lên vậy. Ta sờ lên cái đầu đang đau nhức: Sao lại gọi kiểu triền miên nhập cốt như thế? Sẽ gây hiểu lầm đấy… rướn người qua, chuẩn bị đắp chăn cho hắn. Cổ tay bị siết chặt, ta lại càng hoảng sợ, cúi đầu nhìn thì thấy hắn hai mắt nhắm nghiền hơi thở đều đều. Là nằm mơ sao? Ta buông chăn ra để gỡ tay hắn. Tiếp đó là một hồi trời đất quay cuồng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì người đã nằm trên giường. Tay chân đều bị đè nặng, thân thể ấm áp. Ấm tới mức ta muốn khóc. Tình hình quá quỷ dị. Cái tên say dở chết này chẳng những lôi ta lên giường, còn xoay người đè lên ta.
Lẽ nào ta mấy bận thoát chết trong gang tấc, nay lại bị đè chết? Đầu của hắn tựa vào hõm cổ ta, tóc cùng với hơi thở nóng rực thổi vào khiến cổ ta ngứa ngáy khó chịu. Không cam lòng, đẩy hắn ra. Hắn khẽ giật, trong cổ phát ra tiếng cười rất khẽ. Ta run lên, hắn chống người dậy, tầm mắt không bị che khuất, nên nhìn thấy rõ gương mặt của hắn.
Ánh mắt trong suốt sáng ngời hệt như ngày thường. Ta cảm thấy buồn cười, quay đầu đi, nhìn tóc của mình và tóc của Thế Di ca ca vấn vít trên gối. Giống như kết tóc, không, không được, tư thế này quá mức mập mờ…. rút một tay ra, yên lặng kéo tóc mình lại, còn chưa làm xong thì đã bị giữ chặt.
Trong mắt mờ sương, sau nửa ngày, mới thốt được một câu “Ngươi —— giả say?”
“Ta không có.” Hắn mỉm cười, vén mớ tóc lòa xòa trên trán ta, ánh mắt an tĩnh nhìn ta, “Nàng đã tới rồi, thì —— đừng rời đi.”
Chỉ như vậy thôi đã rơi lệ, đầu óc ta mơ hồ. So với nằm mơ thì còn viễn vông hơn.
Hằn kề sát mặt ta. Ta gấp quá liền vội nhắm chặt mắt lại. Hắn hôm nay, có thể nói là không giống với hắn kể từ khi gặp mặt. Sau đó trên môi cảm thấy ấm áp. Ta cả kinh mở mắt, liền thấy mắt của hắn kề ngay trước mắt. Môi của cả hai, vừa rồi dường như khẽ chạm vào nhau.
“Ngươi nhìn cho kỹ.” Ta cắn răng nhìn hắn, “Ta là Lệ Thắng Nam, không phải Cốc Chi Hoa…” Ánh mắt của hắn đột nhiên trầm xuống, bàn tay đang nắm tay ta đột nhiên xiết chặt. Ta không cam lòng yếu thế nên trừng mắt nhìn lại. Tiếp đó, hắn hung hăng ép môi xuống. Không ôn nhu, cường thế… mà liều lĩnh… gắn bó dây dưa, kịch liệt đến mức cắn rách môi, mùi rượu nồng nặc trong miệng hắn, đồng thời cũng tràn ngập tại môi ta. Ta đẩy vai hắn, dùng lực mà bấu, đến mức chọc thủng áo hắn, tiếng vải vóc bị xé rách, trong phòng tối lại càng rõ ràng. Sức lực cách nhau quá xa. Cả người bị đè sâu vào trong chăn đệm, nhất thời như bị ảo giác, cảm thấy nụ hôn này vừa đau đớn, ưu thường mà tuyệt vọng.
Tại sao lại khổ sở như vậy? Tim khẽ co lại. Cư nhiên là vẫn còn sợ hắn khổ sở.
Hắn vừa buông ra, ta liền thở dốc liên hồi. Hắn nhìn ta gần trong gang tấc, chậm rãi nói. “Ta biết là nàng ——” Ta giật mình một lát mới hiểu ra là hắn trả lời câu hỏi của ta lúc nãy, hắn dừng một chút, lại nói, “Nếu là Chi Hoa, ta tuyệt đối sẽ không làm vậy.”
Ta rủ mắt. Cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Giơ tay lau qua, trên môi có máu. Lệ Thắng Nam, sao mãi vẫn ngu ngốc như thế? Ngu xuẩn như vậy, trên đời này chắc chẳng được mấy người… Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được, thân thể, ngực, lẫn ngón tay đều run rẩy, cười lạnh nói, “Cốc tiên tử như đóa hoa không thể khinh nhờn, ta thì có thể tùy ý khinh bạc ——” dùng toàn lực, thanh âm đã khàn khàn. “Ta đã chết rồi, không có bản thần công thứ hai để cho ngươi, cũng không còn thêm mạng nào để mất, hôm qua gặp mặt chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu biết ngươi sẽ tới thì ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đó —— Các người ở đâu, thì ta sẽ lùi bước tránh đường….” Ta thở dốc nói, “Kim Thế Di, ngươi cho rằng, ngươi là ai?” Hắn cũng run lên, ngồi thẳng dậy.
——————————————————————————-
Gió lạnh theo cửa sổ ùa vào, thoáng ổn định ho hấp. Hắn say, không cần phải so đo với hắn, chỉ là say thôi —— ta dần điều chỉnh hô hấp, đứng dậy đi ra ngoài. Được rồi…. Gần đây thấy hắn đều hệt như đang lẩn trốn, chật vật thê thảm.