Trong phòng khách ánh đèn sáng như ban ngày, nửa người trên của Bùi Thiên Ngân bị đè lên trên bàn ăn lạnh như băng, một chân bị nhấc lên về phía sau cứng đờ, hai tay bị kéo ngược lại về phía sau người.
Mỗi một khớp xương trên cơ thể với tư thế vặn vẹo này của cô đều đang kêu gào, nhưng cô lại không có bất kỳ sự vùng vẫy nào, cho dù là sự nghẹn ngào không thoải mái cũng không có.
Bất luận là lúc nào, cô luôn quen với việc dùng sự đau đớn của bản thân để tha thứ cho anh ta.
“Phía dưới sạch sẽ như thế, không biết bà Hàn đang giả bộ thanh khiết cho ai nhìn?”
Nhưng anh ta, cho dù là lúc nào cũng luôn quen với việc làm tổn thương cô không chút kiêng nể.
Bùi Thiên Ngân cắn chặt môi dưới của mình, mặt trắng như tờ giấy, nhìn di ảnh của người cha đặt ở chỗ không xa, cô bỗng nhiên cười, sau đó đột nhiên xoay người, nhân lúc Hàn Thần Dương sững sỡ, cô giơ hai tay vòng qua cổ anh ta, hôn lên môi anh ta.
Lúc Bùi Thiên Ngân rời khỏi môi của anh ta, cúi đầu liếm vào chỗ nhạy cảm trên ngực của anh ta, Hàn Thần Dương cười hừ lên: “Kỹ thuật phục vụ người khác của bà Hàn cũng coi như là hạng nhất.”
Bụng âm ỉ trướng đau, anh ta bỗng nhiên giơ tay kéo tóc cô, ép buộc cô rời khỏi cơ thể anh ta, cùng lúc đẩy cơ thể yếu đuối của cô ngã lên trên bàn ăn giống như ném rác, lại lần nữa nắm chỗ đó tiến vào cơ thể của cô.
“Banh ra!”
Hàn Thần Dương từng chút từng chút va chạm vào cơ thể của cô, ra lệnh và yêu cầu không chút tình cảm: “Đừng giống như người chết, tôi không có hứng thú với xác chết.”
“Thần Dương…”
“Hàn Thần Dương…”
Bùi Thiên Ngân nằm bò trên bàn ăn, gác di ảnh của cha sang một bên, giọng nói có chút khàn nhưng vẫn ấm áp hạnh phúc: “Em yêu anh, em thật sự yêu anh…”
Yêu?
Chính bởi tình yêu của cô, anh ta đã mất đi tự do, mất đi cuộc sống mình mong muốn!
Chính bởi tình yêu của cô mới dẫn đến chuyện anh ta mãi mãi cũng phải sống trong sự đau khổ không thoát ra được!
Đây là một chuyện đáng nực cười biết bao nhiêu!
Hàn Thần Dương rút chỗ phía dưới ra, giơ tay lật Bùi Thiên Ngân vẫn luôn nằm trên bàn quay lại, dưới sự chiếu rọi của đèn thủy tinh, từng chiếc xương sườn trước ngực cô nhô lên, khuôn mặt trắng bệch không chút máu dường như trong suốt.
Người phụ nữ này, từ lúc nào đã gầy đến như vậy, còn càng ngày càng thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Trong lòng anh ta có chút lo lắng, nhưng rất nhanh bị thù hận che lấp!
Trái ngược với ánh mắt hung hãn của Hàn Thần Dương, khi Bùi Thiên Ngân nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta, cô mang theo một chút điên cuồng giơ tay sờ lên mặt anh ta. Những ngón tay lạnh buốt, đầu ngón tay run rẩy, vuốt ve từng cái qua đôi mắt sâu sắc, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng như nước của anh ta.
“Thần Dương, rốt cuộc anh có từng yêu em hay không? Cho dù chỉ là một chút xíu…”
Giọng nói của cô mềm mại như vậy, giống như mang theo hàng vạn lời cầu khẩn. Cô nghĩ, cho dù là anh ta lừa cô cũng được, bởi vì cô sắp phải chết rồi!
Bùi Thiên Ngân như vậy khiến Hàn Thần Dương trong phút chốc có chút thất thần, nhưng rất nhanh chóng, anh ta liền tỉnh lại. Người phụ nữ có tâm địa độc ác như vậy chỉ biết giả bộ đáng thương!
Nhếch môi mỉa mai, đôi mắt anh ta lạnh lùng âm u không có chút ấm áp: “Bà Hàn muốn tôi nói gì đây?”
“Nói anh yêu em.”Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên Bùi Thiên Ngân đề ra yêu cầu đối với Hàn Thần Dương. Cô của thời khắc này mang theo chút sức lực cuối cùng như con thiêu thân lao vào lửa, nắm chặt hai cánh tay của người đàn ông. Bởi vì dùng quá sức, mười móng tay đâm sâu vào trong da thịt của Hàn Thần Dương.
Hàn Thần Dương cau mày vì đau, tăng nhanh động tác phía dưới, điên cuồng tiến vào khiến cơ thể gầy gò của Bùi Thiên Ngân lắc lư xốc xếch.
Cũng không biết qua bao lâu, đúng vào lúc Bùi Thiên Ngân cảm thấy sắp tiến vào thiên đường lại bị giọng nói của Hàn Thần Dương lại một lần nữa đẩy xuống địa ngục.
Anh ta hơi ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động hơi run lên, trong khi đang bắn ra, hét lên tên của một người phụ nữ khác: “Tiểu Uyển…”
Trong chớp mắt, cơ thể lạnh buốt thấu xương, Bùi Thiên Ngân nhắm hai mắt, ngăn những giọt nước mắt sắp tuôn trào ra.
Lại là người phụ nữ đó…
Lại là Tôn Tiểu Uyển đó!
Phòng khách yên tĩnh, nhiệt độ lạnh băng, sự kìm nén khiến người ta nghẹt thở.
Bỗng nhiên một hồi chuông với ca từ đầy mờ ám vang lên, Bùi Thiên Ngân vốn dĩ đang nhắm mắt bỗng chốc mở mắt ra, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, cô xông đến trước mặt Hàn Thần Dương đã ăn mặc chỉnh tề, muốn thử đoạt lấy điện thoại của anh ta.
“Thần Dương, xin anh đừng nhận, đừng nhận…”
Hôm nay, là cô khẩn cầu anh ta trở về ở bên cạnh cô, cô không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, đặc biệt là Tôn Tiểu Uyển!
Hàn Thần Dương nắm chặt hai tay đang vung vẩy của cô, không kiềm chế nổi đẩy cô sang một bên, lực đẩy quá mạnh khiến Bùi Thiên Ngân ngã thẳng vào góc bàn ăn.
“Ầm!” một tiếng, Bùi Thiên Ngân ngã trên mặt đá hoa bóng loáng, máu từ mũi chảy ra, trước mắt lại trở nên tối xầm, thần kinh não bị khối u đè lên bởi vì sự kích động bên ngoài mà trở nên đau đớn, kêu gào trong não giống như bị đục khoét cắt thịt vậy.
“Phụt!”
Bùi Thiên Ngân đau đớn, trong nháy mắt nôn ra, cô nằm bò trên đất mở miệng ra sức nôn ọe.
Hàn Thần Dương ngồi bên cạnh cô, nhưng đúng vào lúc Bùi Thiên Ngân tưởng rằng anh ta cuối cùng cũng quan tâm đến cô, nhưng cảm nhận được có một đôi tay to lớn dùng sức bịt lên miệng của mình, sau đó liền nghe thấy Hàn Thần Dương nhận cuộc điện thoại vẫn luôn reo không ngừng.
Thì ra, anh ta sợ tiếng nôn ọe của cô làm phiền đến cuộc điện thoại của anh ta và Tôn Tiểu Uyển…
Trái tim lại một lần nữa rơi xuống đáy vực, nỗi sợ hãi khi hàng vạn mũi tên xuyên qua tim cũng không đau như vậy.
Bùi Thiên Ngân nằm trên sàn đá hoa lạnh băng, cười đau thương. Khoảnh khắc này, lòng cô cuối cùng cũng nguội lạnh như tro tàn.