Ngực Hàn Thần Dương đập mạnh vào vô lăng nhưng anh ta hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Nhìn chằm chằm nhà hàng kiểu tây kia, ánh mắt anh ta hơi mơ màng ngơ ngẩn.
Anh ta còn nhớ, vào Noel một năm nào đó, Bùi Thiên Ngân kéo anh ta đến đây ăn cơm. Hẳn rằng đó là lúc hai người mới kết hôn không lâu, khuôn mặt Bùi Thiên Ngân luôn nở nụ cười ngây thơ, lúc nói chuyện, cô luôn vô thức ngả vào lòng anh ta. Cô ăn bất cứ thứ gì cũng sẽ gắp đưa lên môi anh ta, cho dù anh ta có thích hay không, cô vẫn đút đồ ăn vào miệng anh ta, sau đó cười hỏi anh ta: “Thần Dương, ngon không?”
“Tôi nói này, cậu phát điên cái gì thế?
Tiếng oán trách của người ngồi bên ghế phụ là Lưu Hạo Vũ đánh thức Hàn Thần Dương đang đắm chìm trong hồi ức. Anh ta sửng sốt nhíu mày. Anh ta điên rồi sao? Nhớ đến người phụ nữ ác độc kia làm gì cơ chứ?
Anh ta chậm rãi hoàn hồn. Khi định nổ máy thì anh ta trông thấy một bóng người quen thuộc bước vào quán ăn kiểu tây kia. Hàn Thần Dương vốn đã nhấn ga nhưng anh ta lại nhả chân ra, lần nầy, anh ta gần như không hề nghĩ ngợi gì mà xuống xe, đóng sập cửa xe rồi sải bước vào trong quán ăn kiểu tây kia.
Người Hàn Thần Dương nhìn thấy không phải là Bùi Thiên Ngân mà là Phương Thúy.
Phương Thúy cũng không ngờ sẽ gặp Hàn Thần Dương ở đây. Ngồi trong gian riêng trong quán ăn kiểu tây, dưới ánh nhìn chằm chằm của Hàn Thần Dương, cô gọi một suất trà chanh và bò bít tết, đợi sau khi phục vụ cầm giấy gọi món đi rồi, cô mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng đang ngồi đối diện mình.
“Cô ta ở đâu?” Hàn Thần Dương hỏi thẳng.
Phương Thúy bật cười, nụ cười khinh thường: “Cô ấy ở đâu có liên quan gì đến sếp Hàn ư?”
Hai mắt Hàn Thần Dương trở nên u ám, gọi nói cũng trầm hẳn xuống: “Cô ta là bà Hàn!”
Phương Thúy như thể nhớ ra điều gì đó, cô nhún vai, cười tỏ ý xin lỗi: “Là do tôi sơ suất.” Nói rồi, cô rút một tập giấy tờ từ trong cặp đựng công văn, đặt xuống trước mặt Hàn Thần Dương: “Chỉ cần sếp Hàn kí cái này rồi, Bùi Thiên Ngân sẽ không còn quan hệ gì với anh nữa.”
Hàn Thần Dương cúi đầu, liếc mắt nhìn xấp giấy kia, vẫn là tờ đơn li hôn y hệt cái trước, từng điều khoản trên đó cũng không hề thay đổi, giống hệt đơn li hôn mà Bùi Thiên Ngân đưa cho anh ta. Tất cả mọi thứ đều để lại cho anh ta, Bùi Thiên Ngân không lấy bất cứ thứ gì, tay trắng ra đi.
Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy đơn li hôn, hai mắt Hàn Thần Dương nhức nhối như bị kim châm, nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ rằng, một người phụ nữ như Bùi Thiên Ngân làm sao có ý tốt được cơ chứ? Cô ta là một kẻ đầy mưu mô chước quỷ!
Phút chốc, lòng anh ta lạnh hẳn đi.
“Muốn uy hiếp tôi ư?”
Khóe môi Hàn Thần Dương nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Hay là nói... dưới sự giúp đỡ của cô, Bùi Thiên Ngân lại nghĩ ra mưu kế gì đó nữa rồi?”
“Tôi vẫn luôn nghĩ trái tim của sếp Hàn được làm bằng đá, thật không ngờ hóa ra hai mắt của sếp Hàn cũng làm bằng đá luôn!”
Phương Thúy không phải Bùi Thiên Ngân, cô không thể bày ra dáng vẻ thấp kém trước mặt Hàn Thần Dương như Bùi Thiên Ngân. Cô dựa người ra phía sau, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh lùng hơn cả Hàn Thần Dương: “Chẳng lẽ sếp Hàn không trông thấy trên đơn li hôn viết gì ư? Bùi Thiên Ngân tay trắng ra đi đấy!”
Đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, Phương Thúy cầm cốc nước chanh trước mặt lên uống một ngụm nhưng lại cảm thấy đắng chát khiến cô phải nhíu mày.
Rõ ràng cô gọi nước chanh, sao còn đắng hơn cả thuốc bắc thế này?
Hàn Thần Dương ngồi đối diện cô im lặng, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh không hề có chút biểu cảm nào khiến người ta không thể đoán được anh ta đang nghĩ cái gì.
Phương Thúy thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông lòng dạ sắt đá này thêm chút nào nữa, cô đứng dậy, dẫm giày cao gót định đi ra ngoài.
“Phương Thúy.”
Hàn Thần Dương cuối cùng cũng mở miệng nhưng lại nói chuyện không liên quan đến chuyện li hôn: “Cô biết cô ta đang ở đâu đúng không?”