Minh Ngâm, Minh Diệp vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần, Ban Thị đã quát lớn: “Ta cho bốn người các người hầu hạ thất nương, các ngươi vừa rồi còn dám nói mình hết lòng chăm chỉ, thế nào là hết lòng? Khiến thất nương nhầm tưởng mình bị bệnh cũng không biết!”
Hung hăng trách mắng bọn họ một phen, Trác Chiêu Tiết cầu xin vài lần, Ban Thị mới hừ lạnh không nổi giận nữa, phái hai người đến bên cạnh đứng hầu, thay đổi bộ dạng, cười nói với Trác Chiêu Tiết: “Cháu xem, giờ đã có tâm trạng xem thư mẫu thân cháu gửi tới chưa?”
Mặt Trác Chiêu Tiết ửng hồng lên, giọng nói có chút cáu cẳn: “Bà ngoại!”
Thấy nàng thẹn quá hóa giận, Ban Thị cũng không trêu đùa nàng nữa, cầm thư đưa cho nàng, Trác Chiêu Tiết nhận lấy thư, vẻ mặt đang trầm ngâm đột nhiên sáng lên khác lạ, ồ một tiếng: “Trác Chiêu Túy muốn tới Giang Nam? Cuối tháng này tới?”
“Sao lại là Trác Chiêu Túy?” Ban Thị cười trách móc: “Đó là nhị ca ruột thịt của cháu!” giọng nói của bà có phần thương xót, nàng còn trong tã lót đã tới Du gia, đối với Trác gia khó tránh xa lạ, tinh tế giải thích cho nàng: “Đại ca cháu tên là Trác Chiêu Chất, lớn hơn cháu nhiều tuổi, mấy năm trước đã thành hôn, hiện giờ đã có con trai thứ hai, tiếp là nhị ca của cháu, hơn cháu năm tuổi, hiện giờ mười tám tuổi, lúc trước đã là cử nhân có công danh trong kinh thành, bởi vì mến mộ Hoài Hạnh thư viện nên muốn đến Giang Nam học tập hai năm, thuận tiện đón cháu về!”
Lại nói “Cháu còn một tỷ tỷ ruột thịt là Chiêu Quỳnh, năm trước đã lấy chồng.”
Nói xong Ban Thị thổn thức đứng lên: “Mấy đứa này ta đều chưa gặp qua, ta nói chắc cháu đã nhớ được kỹ, có điều sẽ nhanh thôi, qua hai năm nữa, cháu sẽ cùng nhị ca cháu về kinh thành, khi đó hằng ngày đều gặp, tự nhiên sẽ nhận thức.”
Trác Chiêu Tiết còn trong tã lót đã bị đưa đến Du gia gởi nuôi, đối với mọi ấn tượng về gia đình chân chính của mình – Hầu phủ ở Trường An đều đến từ lời nói của Ban Thị, tuy rằng hiện tại nhị ca của nàng sắp tới, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp mặt, trong sự mong đợi mơ hồ có điểm sợ hãi, đem thư trả lại cho Ban Thị, nói: “Nhị ca cũng đến nơi này sao?”
“Nhị ca cháu tới học tập, Hoài Hạnh thư viện ở ngay Mạt Lăng chúng ta, trên thực tế là ngoại thành Mạt Lăng, nếu là ở tại nhà chúng ta, đi tới đó sẽ không quá mức vất vả.” Ban Thị an ủi: “Chẳng qua gần núi nên xa thành, nhưng nếu cháu muốn gặp nhị ca hay nhị ca muốn gặp cháu thì cũng đơn giản, xe ngựa cũng nhanh, cưỡi ngựa cũng tốt, một ngày có thể đi đi về về.”
Nghe xong lời này, Trác Chiêu Tiết không hiểu vì sao lại nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói chuyện, bên ngoài có vú già tiến vào thưa bẩm: “Nhị phu nhân đã tới.”
“Kêu nhị phu nhân vào đi.” Mới vừa rồi nhị phu nhân sai người tới báo gặp Trác Chiêu Tiết có điểm khác biệt, hiện giờ tới đây hỏi han cũng là lẽ thường, Ban Thị rất hài lòng có con dâu quan tâm cháu gái như vậy, bởi vậy Bạch Thị tiến vào, bà cười hiền hậu, chủ động thay Trác Chiêu Tiết giải thích: “Cũng không có chuyện gì, con không cần phải lo lắng.”
Nhị phu nhân nghe vậy, vội lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, con dâu đã nghĩ, Chiêu Tiết xưa nay luôn vui vẻ tươi tắn, hôm nay sao lại khác lạ như vậy, thấy mợ là muốn rơi lệ vậy? Thật sự vừa rồi bị hù nhảy dựng, còn nghĩ rốt cuộc không biết là ai chọc hòn ngọc quý trên tay nhà chúng ta đây!”
Ban Thị đã giải thích cho Trác Chiêu Tiết chuyện có kinh, lại truyền thụ biện pháp đối ứng, biết mình không phải bị bệnh nan y, đã khôi phục sắc mặt bình thường, lúc này nhị phu nhân nói thế, rốt cục thì nàng vẫn còn trẻ tuổi da mặt non nớt, mặt lại đỏ bừng lên, không biết nên nói lời nào mới tốt, Ban Thị liền giả vờ giận nhị phu nhân: “Con cũng thật là, làm mợ, biết cháu mới náo loạn gây chuyện cười, giờ còn đặc biệt chạy tới cười cháu sao?”
Nhị phu nhân che miệng cười nói: “Dạ dạ, con dâu không có ý đó, vẫn là mẫu thân có phương pháp, mới vừa rồi con dâu hỏi thế nào Chiêu Tiết cũng không chịu nói! Rốt cuộc là mẫu thân ruột thịt cốt nhục, vẫn là hướng về mẫu thân nói ra tất cả, còn nhị cữu mẫu chết sống hỏi không ra nửa chữ, aiz, đáng thương nhị cữu mẫu cũng rất lo lắng cho cháu đấy!”
“Nhị cữu mẫu, là cháu không phải, mợ đừng trách cháu.” Trác Chiêu Tiết bị nhị phu nhân nói không chống đỡ được, đỏ mặt đứng dậy bồi tội.
Lời này của nhị phu nhân hơn phân nửa là nói cho Ban Thị nghe, Ban Thị nghe vào lọt tai, nghĩ tầm, vẫn là bản thân thấy cháu ngoại từng ngày lớn lên, quả nhiên vô cùng thân thiết, mặc dù Bạch Thị đối với Trác Chiêu Tiết cũng là quan tâm hơn bình thường, thường ngày, đều đưa mứt hoa quả Bạch gia tới không ngừng cho Chiêu Tiết, gặp mặt thì khỏi nói, luôn ân cần quan tâm thăm hỏi, nhưng ngay cả như thế, rốt cuộc Chiêu Tiết cũng chỉ trước mặt mình mới nói thật, bất giác lại càng thương yêu Chiêu Lễ thêm vài phần, ngay cả lời nói tiếp theo với nhị phu nhân cũng ân cần hơn.
Ban Thị cười hỏi nhị phu nhân: “Chuyện này thôi không nói nữa, hôm nay con đang bận cái gì?”
“Sáng nay người Bạch gia đến đây, nói là chị dâu con đem tặng mứt hoa quả.” Nhị phu nhân cười nói: “Các nơi đều có phần, con dâu dẫn người lần lượt đi tặng.” Nói xong, mắt nhìn Trác Chiêu Tiết, nói: “Mợ không cười con nha. Mới vừa rồi mang mứt tặng cho tứ đệ muội, khi đi qua chỗ tứ đệ muội thì gặp Chiêu Tiết, lòng nghi ngờ không biết ai chọc giận tiểu bảo bối nhà chúng ta, liền đi theo con vài bước, ở trong hoa viên thấy mấy chỗ đọng nước, hành lang gấp khúc còn có dấu guốc gỗ, có phải là Chiêu Tiết dẫm phải không? Chút về nhớ uống canh gừng nóng nhé, cẩn thận bị hàn!”
Nhị phu nhân nói như vậy, đơn giản là ám chỉ tam phu nhân quản gia không tốt, trong hoa viên lại để có chỗ nước đọng, khiến Chiêu Tiết đạp phải, lập tức sắc mặt Ban Thị thay đổi, cau mày nói: “Cháu… Làm sao lại ra bên ngoài thế? Mắc mưa cũng không nói?”
Lại mắng Minh Ngâm cùng Minh Diệp: “Hai đứa hầu gái các ngươi ăn bơ làm biếng! Nữ lang các ngươi trời mưa chạy ra ngoài mà không biết cản lại, cũng không biết đuổi theo?”
Trác Chiêu Tiết cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Bà ngoại, là cháu gạt họ chạy ra ngoài, lúc trước cháu… cháu… trong lòng khó chịu, không muốn có người đi theo.”
Thấy nàng nói như vậy, Ban Thị cũng giữ thể diện cho nàng, không mắng Minh Ngâm, Minh Diệp nữa, kêu Chu mama: “Kêu phòng bếp nhanh chóng nấu canh gừng, chuẩn bị cả nước ấm cho Chiêu Tiết ngâm chân.” Lại dặn dò nàng: “Hiện giờ không thể so với trước, lúc này cháu không nên để thân thể bị lạnh, cũng tại ta đây làm bà ngoại không cẩn thận, không nghĩ đến chuyện này, không có dặn dò qua cháu, từ nay về sau, không được để bị lạnh nữa, chính giữa hè cũng phải cẩn thận, nước trà cũng phải ấm thì mới được uống, biết không?”
Trác Chiêu Tiết nghiêm túc lắng nghe, nhị phu nhân rốt cuộc là người từng trải, thấy Ban Thị không nửa câu đề cập tới chuyện quản gia, vẫn là vội vàng dặn dò Chiêu Tiết, còn không hiểu ra sao, giờ phút này nghe xong lời lão phu nhân nói, còn chưa hiểu hết sao? Nhất thời liền biết Trác Chiêu Tiết mới vừa rồi ở trên đường nhìn thấy mình liền rơi lệ, thì ra đã trải qua lần đầu, thẹn thùng lại sợ hãi, chuyện này tiểu nương mọi nhà đều không nói nên lời, khiến trưởng bối lo lắng, lập tức cũng nói theo: “Con dâu mới vừa rồi còn đang suy nghĩ có chuyện gì… nguyên lai là vậy, đứa nhỏ này thật là, cái này thì có gì mà xấu hổ? Chúng ta còn cần chúc mừng cháu một câu, từ nay về sau, cháu không còn phải là một đứa trẻ nữa!”
Ban Thị sẵng giọng: “Được rồi, con bé còn nhỏ, da mặt mỏng, đừng nhắc lại nữa.” Lại lườm Minh Ngâm, Minh Diệp: “Các ngươi hiểu chưa? Nhớ hầu hạ cẩn thận!”
Minh Ngâm, Minh Diệp cẩn thận đáp ứng.
Lúc này Ban Thị mới quan tâm tới việc quản gia, liền hỏi nhị phu nhân: “Trong hoa viên đọng nước thế nào? Cống rãnh bị tắc sao? Sao không có người đi sắp xếp?”
“Con dâu mới vừa rồi chỉ lo cân nhắc Chiêu Tiết làm sao bị ủy khuất, không để ý lắm ạ.” Nhị phu nhân cười nói.
Ban Thị liếc nhị phu nhân một cái, bà cũng từng bước thành lão phu nhân, sao còn không rõ ràng tâm tư nhị phu nhân? Bất quá luôn luôn kêu nhị phu nhân cùng tam phu nhân luân phiên quản gia, hôm nay trong hoa viên ứ nước, sợ là những chỗ khác cũng xuất hiện sai lầm.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Ban Thị nói vơí Chu mama: “Ngươi đi kêu Mạn Nương đến.”
Nghe vậy sắc mặt nhị phu nhân có chút không được tự nhiên, Vu Mạn Nương là vợ của trưởng tôn, vốn là định hôn sự với trưởng tôn Du Thước vào giữa năm nay, nhưng bởi vì đại phu nhân bệnh nặng, lo lắng ba năm giữ đạo hiếu làm trễ nải hôn kỳ bọn chúng, nên thương nghị cùng Vu gia, để cho Vu Mạn Nương về nhà chồng trước, hai người thành hôn vào tháng mười một, tới bây giờ chưa được bốn tháng, huống chi, Vu Mạn Nương sở dĩ là phải giữa năm nay mới xuất giá, lúc ấy Mạn Nương mới đến tuổi cập kê…
Nhưng là Ban Thị mở miệng, Vu Mạn Nương lại là vợ của trưởng tôn, nhị phu nhân không thể ngăn trở, tuy rằng Trác Chiêu Tiết tuổi không lớn, nhưng được Ban Thị dạy, từ trước đến nay đúng mực, tuyệt không ngang nhiên nói leo việc Du gia, lúc này thấy Ban Thị gọi Vu Mạn Nương, trong phòng không khí có chút tẻ ngắt, liền chủ động hỏi nhị phu nhân: “Nhị cữu mẫu, tam biểu tỷ trở về bao lâu rồi? Hai ngày nay cháu không gặp tỷ ấy, có chút nhớ nhung.”
Tam biểu tỷ nàng nói là Du Xán, nữ nhi của nhị phu nhân, lớn hơn Trác Chiêu Tiết một tuổi, đã có định hôn, là cháu nhà mẹ đẻ nhị phu nhân Bạch Tử Tĩnh, Bạch Tử Tĩnh từ nhỏ đọc sách thánh hiền, mười hai tuổi thi đậu đồng sinh, lại bởi vì gần quan được ban lộc, vào Hoài Hoài thư viện đọc sách, năm ngày trước là sinh nhật tỷ tỷ Bạch Tử Tĩnh – Bạch Tử Hoa, liền mời Du Xán qua, xong rồi lưu nàng ở lại mấy ngày nói chuyện, bởi vì sau ngày sinh nhật Bạch Tử Hoa, Bạch Tử Tĩnh sẽ về Hoài Hạnh thư viện, Bạch gia lại là nhà ông bà ngoại Du Xán nên nhị phu nhân đã đồng ý.
Vốn dĩ Bạch gia cũng gửi thiếp mời cho Trác Chiêu Tiết, nhưng là Chiêu Tiết mới vừa qua kỳ kinh đầu tiên, không thoải mái, bởi vậy liền từ chối khéo.
Con cháu nối dõi Du gia không tính là ít, bốn đời cộng lại tổng cộng sáu nam năm nữ, bởi vì ông ngoại Du Nhược Hành cùng bà ngoại Ban Thị của Trác Chiêu Tiết còn khỏe mạnh, tứ đại đồng đường, ngoài ra còn thứ nữ Du Tư đã gả đến đất bắc, lấy chồng là con rơi của Thái Thú Tề quận, chồng chết, giờ có về nhà họ Nhậm cũng không được tôn trọng. Để tang trượng phu xong, Du Tư không chịu nổi cảnh bị nhà chồng xa lánh, lại nhân quan hệ của Du Nhược Hành với Hoài Hạnh thư viện, do đó mấy năm trước đã xin phép cha chồng mang theo con trai là Nhậm Thận Chi về nhà mẹ đẻ. Do đó, Du gia thật ra rất náo nhiệt.
Chẳng qua đám lang quân thì không lo việc học, đám nữ lang thì hai nữ nhi của đại phòng đã xuất giá từ lâu, thứ nữ của tam phòng là Du Liên thì không được tam phu nhân yêu quý, nói chuyện cũng không dám nói to. Còn con gái lớn tam phòng là Du Linh thì tính tình ôn nhu nhã nhặn, cả ngày ở trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa. Trác Chiêu Tiết mặc dù xa cha mẹ từ khi mới lọt lòng, nhưng lại được nhà ngoại sủng ái, mặc dù không phải điêu ngoa nhưng cũng coi như là hoạt bát, không hề hợp với Du Linh, ngược lại lại rất hợp ý với Du Xán của nhị phòng.
Nhị phu nhân khẽ mỉm cười nói: “Con bé ấy hả, nếu hôm nay không về, sáng mai cũng nên trở về, nếu không, mợ sẽ cho người qua đón về để giáo huấn, nào có nữ lang nhà nào chạy tới nhà người ta làm khách, ở liền vài ngày không trở về?”
Ban Thị cười mắng: “Xán nương luôn luôn biết quy củ, nếu không phải con lên tiếng đáp ứng tứ nương Bạch gia có chủ ý cho con bé ở lại mấy ngày, sao con bé dám ở lại năm ngày chưa về?”
Tứ nương Bạch gia chính là Bạch Tử Hoa, nhị phu nhân liền biện bạch: “Con dâu chịu đáp ứng cũng là có duyên cớ, mẫu thân cũng biết, tháng sau Tử Hoa lấy chồng, trong nhiều kích động đã nhiều ngày, vì vậy mới gọi mấy chị em tới trò chuyện, con dâu nghĩ Xán nương đã mười bốn, lúc này qua chơi với Tử Hoa, vài ngày nữa tới lượt con bé, đã từng trò chuyện với Tử Hoa một hồi, tới việc mình con bé cũng sẽ không lo lắng sợ hãi, chỉ không biết sao con bé đi nhiều ngày vẫn chưa thấy về?”
“Con cũng là.” Ban Thị nói: “Tứ nương Bạch gia sao có thể giống Xán nương đây? Tứ nương Bạch gia phải gả tới Chấn thành, Bạch gia cùng Lâm gia từ trước tới giờ không có quan hệ thông gia lui tới, cửa hôn sự này là đệ đệ của con bé quen biết với lang quân Lâm gia ở Hoài Hạnh thư viện vun vào, tứ nương Bạch gia tự nhiên khó tránh không yên trong lòng, Xán nương gả cho biểu ca ruột thịt của nó, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trưởng bối Bạch gia từ trên xuống dưới nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, trừ bỏ vài năm Bạch Tử Tĩnh tới Hoài Hạnh thư viện đọc sách không gặp, có cái gì mà sợ hãi?”
Nhị phu nhân cười nói: “Là con dâu lo lắng không chu toàn, vẫn là mẫu thân nhìn được rõ ràng.”
Nhị phu nhân mới nói xong câu này, Chu mama bên ngoài dẫn theo một người đi vào, nói: “Đại thiếu phu nhân đã tới.”