Trác Chiêu Tiết lớn lên ở Du gia, từ khi bắt đầu biết chuyện, cao thấp Du gia đều đối đãi với nàng vô cùng tốt, tuy rằng sau này lớn lên dần dần hiểu được vì sao có loại tình cảm tốt đẹp này, cố nhiên là đối với Du Tế – yêu ai yêu cả đương đi lối về, nhưng vì nghĩ mình là cháu gái ruột Trác gia, từ xưa tới nay nàng không có lấy lòng ai… Từ trước đến nay đều là người bên ngoài nói nàng cao hứng…
Thư Trác gia chỉ luôn gửi tới mình Ban Thị, chưa từng có một phong thư nào viết cho nàng… Hơn nữa thư này, tuy rằng Ban Thị có đưa cho nàng xem, thỉnh thoảng mới hỏi tới nàng.
Là lo lắng mình chưa cập kê, vẫn là…?
Du Thước chính là trưởng tử Du Tản cơ mà! Mình chỉ là con gái út của cha mẹ thôi.
Có câu, người đi trà lạnh, bản thân mình mấy năm gần đây luôn ở Du gia, không hề gặp mặt cha mẹ ruột, anh ruột ở Mẫn Bình Hầu phủ to lớn… khi gặp nàng, một muội muội xa lạ, liệu có gần gũi không?
Trác Chiêu Tiết tâm sự nặng nề trở lại trong viện, chỉ thấy Du Xán đang khua guốc gỗ trên hành lang gấp khúc ra đón, bĩu môi tả oán: “Bà nội rất bất công! Mỗi lần có chuyện gì cũng lưu muội lại dặn dò, không cho ta nghe!”
“Đó là bởi vì Trác gia nhiều người lẫn lộn, bà ngoại sợ tương lai muội đột nhiên trở về không thích ứng, cho nên thỉnh thoảng nói cho muội vài câu, miễn từ nay về sau náo loạn thành chuyện cười cũng không tự biết.” Trác Chiêu Tiết thở dài, liếc nàng một cái nói, “Biểu tỷ thì khác, tỷ lớn lên trong nhà mình, cũng lại quen thuộc Bạch gia, không phải là người ngoài, bà nội tự nhiên sẽ không phải lo lắng cho biểu tỷ.”
Du Xán nhíu mày, sẵng giọng: “Lời này định dụ dỗ ta sao, dù sao bà nội vẫn là bất công, aiz, cái này cũng không có biện pháp, bà nội có năm cháu gái, cũng chỉ có mình cô cô sinh một thân nữ nhi, đứa cháu ngoại này thực là chúng ta không thể so sánh.”
Nhân tiện lại nói: “Muội còn trẻ ở đây chiếm mất vị trí cháu gái được sủng ái, nên bồi tội cùng ta thế nào đây?” Mặc dù lời nói có chút cười đùa, nhưng tột cùng vẫn là ghen tị.
Trác Chiêu Tiết mở trừng hai mắt: “Biểu tỷ, xin lỗi!”
Du Xán chờ giây lát, thấy nàng không nói gì nữa, liền hỏi: “Cái này là bồi tội sao?”
“Đây không phải bồi tội, chẳng lẽ còn muốn muội tam quỳ cửu gõ đại lễ sao?” Trác Chiêu Tiết bĩu môi hỏi, “Biểu tỷ lại đây là có chuyện gì?”
“Muội nha!” Du Xán lắc lắc đầu, ra vẻ u oán nói: “Chiêu Tiết càng lớn càng không đáng yêu! Lúc trước muội mới tới đây, cái gì cũng nói với biểu tỷ ta, hiện giờ ta mới qua Bạch gia vài ngày, trở về đã không chịu nói cho ta biết! Còn hỏi ta có chuyện gì… Không có việc gì không thể tới thăm muội sao?”
“Bản thân muội cảm thấy biểu tỷ đi Bạch gia mấy ngày trở về lại càng đáng yêu.” Trác Chiêu Tiết mấp máy miệng, nói: “Hiện giờ làm nũng mỗi lúc một thành thạo khiến động lòng người, chờ người bên Bạch gia kia thấy, nhất định thấy người đáng yêu nhất đời này là biểu tỷ rồi!”
Nàng nói người kia, dĩ nhiên là người đính hôn từ thuở nhỏ với Du Xán – Bạch Tử Tĩnh.
Mặt Du Xán ửng hồng lên, muốn đấm nhẹ vào tay Chiêu Tiết, nói: “Muội nói bậy.”
Trác Chiêu Tiết lắc mình tránh ra, giải thích: “Muội chưa có nói người kia là lang quân, có thể là Bạch tỷ tỷ thì sao? Vì cái gì mà biểu tỷ đỏ mặt, còn muốn đánh muội?”
“Phi! Muội cho là ta không biết ý xấu của muội sao?” Du Xán đuổi theo nàng vào phòng, một đường chạy đến nội thất mới bắt được, hai má đã ửng đỏ, lắc lắc Trác Chiêu Tiết bắt nhận lỗi.
Trác Chiêu Tiết tự nhiên không chịu: “Biểu tỷ chột dạ nha!”
“Ta có gì mà chột dạ? Ta vốn là sang chơi với Bạch Tứ tỷ tỷ!” Du Xán vuốt tóc mai lại, ngồi xuống cạnh Chiêu Tiết, không so đo chuyện nhận lỗi nữa, nghiêm mặt nói: “Ta có chuyện nghiêm túc nói với muội, tháng sau Bạch gia Tứ tỷ tỷ lấy chồng, hiện giờ tâm tư tỷ ấy có điểm không thoải mái, mời chúng ta qua làm bạn mấy ngày, mấy ngày trước tỷ ấy đặc biệt dặn dò mời muội cùng đi, muội thấy thế nào?”
“Khi đó ca ca muội tới, để huynh ấy ở chỗ này một mình…” Trác Chiêu Tiết nói còn chưa nói xong, Du Xán đã lay tay nàng: “Ai nha, muội đừng có ru rú trong nhà mãi, biểu ca Trác gia chẳng lẽ không phải là cháu ngoại Du gia chúng ta sao? Bà nội thương muội như vậy, biểu ca cũng là cháu ngoại bà, sao có thể vắng muội mà để biểu ca ủy khuất? Nhà này lớn nhỏ đều đủ cả, còn sợ không có người tiếp đón biểu ca?”
Trác Chiêu Tiết bộ dạng uể oải nói: “Muội không nói không đi đâu! Chẳng qua, tỷ nói xem đi mấy ngày? Hay là chờ ca ca muội tới đã?”
“Cuối tháng Trác biểu ca đến, chờ biểu ca tới, chúng ta đi Bạch gia!” Du Xán thỏa mãn gật gật đầu, ngẫm lại dặn dò: “Khi đi muội đừng ăn mặc quá tươi sáng.”
“Dạ?” Trác Chiêu Tiết kỳ quái nhìn Du Xán một cái.
Du Xán nghiêm trang nói: “Hiện giờ Tứ tỷ tỷ Bạch gia luôn lo sợ, lúc nào cũng có người bên cạnh, tỷ ấy không kiên nhẫn dài dòng với hầu gái, vì vậy mấy nhà thân thích có nữ nhi đều đáp ứng qua đó bồi tỷ ấy, vấn đề là, tuy rằng tỷ ấy cũng là mỹ nhân nhưng luôn có vẻ hơi ốm yếu, nếu muội cùng tiểu nương tử Mạnh gia xinh đẹp tươi tắn đứng bên cạnh tỷ ấy, đến lúc tỷ ấy gả đi, chiếm hết phong thái tỷ ấy, cẩn thận tứ tỷ Bạch gia oán muội cả đời!”
“Đến bồi tỷ ấy đi lấy chồng, chẳng lẽ mặc đồ trắng trơn?” Trác Chiêu Tiết nói, “Còn nói muội cùng tiểu nương tử Mạnh gia, lần trước tỷ qua đó chẳng phải mặc một thân váy hồng thêu hoa hồ điệp sao?”
“Ta được xinh đẹp như muội và tiểu nương tử Mạnh gia thì thật là tốt..” Du Xán nghe vậy, theo bản năng sờ mặt, nói với giọng tiếc nuối, “Nhưng ta không thích Mạnh gia tiểu nương, mặc dù cô ấy là đường muội của Nhị biểu tẩu, nhưng làm sao có thể so sánh được với Nhị biểu tẩu, tính tình quá ngạo mạn, bàn về gia thế thì nhà họ Mạnh cũng đâu có ghê gớm quá, phụ thân cô ấy cũng chỉ là Thái thú Mạt Lăng thôi, vậy mà cô ta ỷ thế cha, lúc nào cũng phải hơn hẳn người khác!”
Tiểu nương tử Mạnh gia mặt tròn, mắt ngọc mày ngài, đáng yêu còn hơn mỹ mạo, mà Trác Chiêu Tiết là điển hình dung nhan mỹ nữ, vẻ đẹp như hoa xuân.
Nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Du Xán, Trác Chiêu Tiết không khỏi ngạc nhiên nói: “Tiểu nương tử Mạnh gia là người thế ư? Sao muội không thấy như vậy?”
“Muội là thiên kim Hầu môn, trước mặt Mẫn Bình Hầu, Thái Thú Mạt Lăng là cái gì?” Du Xán bĩu môi nói: “Ở Mạt Lăng này, cô ta khinh thường ai chứ không dám khinh thường muội! Chẳng lẽ muội không cảm thấy được mỗi lần gặp là cô ta rất thích lôi kéo muội? Muội cho là vì duyên cớ gì? Đơn giản là cảm thấy, mình là tiểu thư nhà Thái Thú Mạt Lăng, người xứng đôi chơi đùa chỉ có muội.”
Được Du Xán nhắc nhở, Trác Chiêu Tiết nhớ lại tiểu nương tử Mạnh gia kia, đích xác thì trừ mình ra không thân thiết với người khác lắm, không khỏi thấy dở khóc dở cười: “Muội còn tưởng cô ấy đặc biệt yêu thích tính cách muội.”
“Luận tính tình ta tốt hơn muội nhiều.” Du Xán bĩu môi.
Hai người trò chuyện với nhau hồi lâu, Trác Chiêu Tiết tạm thời đem lo lắng trở về Trác gia gác qua một bên.
Buổi trưa ngày hôm sau, hai người cùng đi vấn an Ban Thị, Ban Thị nhìn thấy các nàng, liền nói: “Tam nương hôm nay mang biểu muội đi phòng cháu dùng cơm, từ giờ đến trưa mai không được tới.”
Trác Chiêu Tiết sửng sốt, Du Xán nghi ngờ nói: “Vì sao ạ?”
“Ta có việc, thế nào, biểu muội tới phòng cháu ăn bữa cơm cũng không được?” Ban Thị vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ ấn đường Du Xán, quát: “Các cháu không phải hằng ngày đều chơi chung một chỗ sao?”
Du Xán nhanh chóng nói: “Bà nội, làm sao cháu có ý đó? Có điều kỳ quái, hiện giờ Nhị biểu tỷ đi rồi, bà nội lại có chuyện gì?” Tuy rằng Trác Chiêu Tiết hầu như dùng cơm ở Đoan Di Uyển, nhưng Tân Uý viện không phải là không thể dọn được bữa cơm.
“Nhị biểu tỷ các cháu đi rồi nhưng người Giang gia còn chưa tới đâu!” Ban Thị thấy cô cháu gái nhất định hỏi đến cùng, rốt cuộc thì cũng nói ra: “Thư tới Lệ Dương Thành, chắc là hôm qua đã tới, Lệ Dương thì không gần như Chấn Thành, thế nhưng sau một đêm, hôm nay hẳn là cũng đến… Còn không phải nghĩ từ trước tới giờ hai đứa hay ở cùng một chỗ, để Chiêu Tiết khỏi dùng cơm một mình buồn bã?”
Nghe Ban Thị nói duyên cớ, lúc này Du Xán mới thỏa mãn lôi Trác Chiêu Tiết đi.
Hôm đó Trác Chiêu Tiết đến nhị phòng nói chuyện với Du Xán, đến giờ cơm tối, Du Lâm đi thị sát các cửa hàng trở về, đi cùng có con trưởng nhị phòng Du Cự, bởi vì là ông cậu, Trác Chiêu Tiết không tránh mặt, Du Lâm mời ăn cơm cùng, ăn xong, Du Xán nói sẽ tiễn nàng về Tân Úy Viện, Du Lâm gọi hai người lại dặn dò: “Ngày mai đừng đến Đoan Di Uyển quấy rầy.”
Du Xán ngạc nhiên nói: “Bà nội chỉ nói chúng con đừng qua trước buổi trưa thôi mà?”
“Người Giang gia đã tới, mới vừa rồi mới đưa bái thiếp, ngày mai mới chính thức đến nhà, lúc này sợ không phải chỉ nói vài lời có thể giải quyết sự tình, các cháu đừng tới làm vướng thêm.” Du Lâm có chút lo âu, mặc dù Du gia ở Mạt Lăng là vọng tộc, bởi vì Du Nhược Hành là hàn lâm, hiện giờ được nhiều thư hương môn đệ công nhận, nhưng Giang gia cũng là họ đại tộc Lệ Dương, trong tộc có mấy người tại nhiệm quan vị ở kinh thành, Đại phu nhân Giang Thị khi ở khuê các được cha mẹ cực kỳ cưng chiều, năm đó vì danh tiếng của Du Nhược Hành mà gả về Du gia là con dâu trưởng, nàng thay Du Tản nhiều năm quản việc nhà, sanh con dưỡng cái, xử lý chuyện Du gia từ lớn tới bé gọn gàng ngăn nắp, không ai có một điều ra tiếng vào, vậy mà nay bị thị thiếp nguyền rủa, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều tin Giang Thị chết bởi vì chuyện yểm bùa, nhưng chuyện như vậy phát sinh ở nhà chồng, phàm là nhà người nhà mẹ đẻ, đều cần một lời giải thích xác đáng.
Lại nói Giang gia không chỉ mình Giang Thị là nữ nhi, nếu không kêu Du gia cấp một cái công đạo thì nữ nhi Giang gia sau này chẳng phải bị phu gia xem nhẹ vài phần?
Điều khiến Du Lâm đau đầu là tuy cha mẹ của Giang thị đã quy tiên nhưng anh em nhà họ Giang đều không dễ chọc. Năm đấy Du Tản mất chức, nguyên nhân là vì lạnh lùng với Giang thị, phong lưu vui sướng với mỹ cơ kiều thiếp, khiến nhà họ Giang rất không hài lòng. Đến kỳ kiểm tra đánh giá, mấy vị quan đánh giá lại có dây mơ rễ má với nhà họ Giang, qua mấy lần móc nối nhờ vả, chọn lấy lỗi lầm của Du Tản mà buộc hắn từ quan. Chuyện đấy nhà họ Giang còn mơ hồ đánh tiếng cho nhà họ Du hàm ý cảnh cáo, Du Nhược Hành không phải người không có quan hệ ở kinh thành, nhà quen biết như nhà họ Trác cũng có thanh thế, hoàn toàn chẳng phải vô lực chống lại nhà họ Giang, có điều ông cụ là người bảo thủ, tự cảm thấy Du Tản đúng là có lỗi với Giang thị, ngược lại còn trách mắng Du Tản một phen, cũng không so đo với nhà họ Giang. Sau đó nhà họ Giang có ngầm hồi lễ, nhưng không để cho Du Tản bước vào quan trường nữa, có thể thấy là một gia đình không chịu thiệt.
Tính cách Du Lâm có điểm giống Du Nhược Hành, hiền lành thật thà, so với cha mình, Du Lâm còn lo sợ chuyện này hơn.
Nhị phu nhân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Lời này giống như trẻ con nhà chúng ta cũng mờ ám đồng dạng như thế.”
Quay đầu nói với Du Xán cùng Trác Chiêu Tiết: “Hai đứa đừng để ý tới lời này, cái gì gọi là không được mặt mày rạng rỡ? Không đi đến quấy rầy trưởng bối cùng người Giang gia nói chuyện là đúng, nhưng đây là nhà chúng ta, từ lúc nào nhà chúng ta đi đâu phải để ý Giang gia chứ?”
Du Lâm nặng nề nói: “Hai đứa này hay nghịch ngợm, đừng quậy nữa, có gì lại càng khó nói!”
“Phu quân cứ sợ này sợ kia!” Nhị phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đừng nói tới tuổi tác chúng nó, chúng nó là nữ lang gia, có thể đụng chạm ai? Nếu có xung đột, Giang gia muốn tính toán cả hai đứa trẻ con sao? Ngày mai phụ thân, mẫu thân nói chuyện cùng Giang gia, phu quân không nhất định phải có mặt, phu quân sợ cái gì?”
Thấy Du Lâm không nói, hãy còn phiền chán, nhị phu nhân quay sang dặn dò Du Xán, Trác Chiêu Tiết: “Đừng nghe lời cậu, hai đứa đi chơi đi.”
Hai người liền lôi nhau ra ngoài, tới bên ngoài hành lang thì thấy một người từ trong đình đi tới, bởi vì hành lang gấp khúc tuy rằng treo đèn nhưng chỉ có thể chiếu được hành lang gấp khúc, trong đình cỏ sum suê, bóng người lay động, Du Xán nhìn thấy, hoảng sợ, vội nói: “Ai ở nơi này?”