Lão thái quân nhìn trưởng tôn của mình cùng hài tử trong tã lót, đều mới lớn như vậy đã không có nương, nhịn không được rớt nước mắt xuống, rơi xuống trên mặt Sally, Sally chậm mở to mắt, nhìn lão nhân khóc, trong lòng có rất nhiều tư vị, nghĩ sẽ đưa tay vì lão nhân lau nước mắt, mới phát hiện tay mình nhỏ như vậy căn bản là không được a...
Mà trong mắt lão thái quân nhìn thấy hài tử trong tã lót duỗi ra hai bàn tay nhỏ bé, hình như là an ủi mình đừng khóc, rất vui mừng. “Hài tử đáng thương của ta, về sau ngươi phải chịu khổ rồi. Yên tâm đi bà nội vĩnh viễn sẽ bảo vệ ngươi. Không để cho ngươi bị bất luận kẻ nào khi dễ...”
Một câu nói kia làm cho Sally vốn đã chết tâm lại sống trở lại. Vốn nàng trước giờ không có người thân, nghe được lão thái quân nói câu kia liền oa oa khóc. Nàng thề nhất định phải hiếu thuận thật tốt với lão nhân. Từ nay về sau không còn có Sally, tên của nàng là Tấn Dương, Tấn gia Nhị công tử.
Lý Hương Vân qua đời, trượng phu nàng là Tấn Nhân Võ đang ở biên cương trấn thủ không thể trở về gấp gặp thê tử lần cuối. Thân là tiểu cô hoàng hậu, nghe được chị dâu mình qua đời, rất thương tâm. Hoàng thượng lệnh cho làm lễ tang lớn, phong làm nhất phẩm phu nhân, mà Tấn Dương vẫn được lão thái quân mang theo bên mình. Bởi vì thị vệ không nghe hết mà bẩm báo với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, đã thành sự thật tuyên bố Tấn Dương là nam hài ra bên ngoài. Chuyện này chỉ có lão thái quân, bà mụ cùng Tiểu Thanh biết rõ. Lão thái quân cho bà mụ một khoản tiền lớn, đem nàng đưa đến nơi khác, Tiểu Thanh trở thành thiếp thân nha hoàn của Tấn Dương, hầu hạ Tấn Dương ăn uống bắt đầu cuộc sống hàng ngày...
Bởi vì Tấn Dương còn là một hài nhi, hài nhi không thể nào nói chuyện. Vì phòng ngừa người khác xem mình như quái vật nàng mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, bởi vì lão thái quân cho nàng được sự ấm áp, Tấn Dương có khi còn có thể trêu chọc lão thái quân vui vẻ, mỗi lần như vậy lão thái quân đều cao hứng cười không khép miệng được, ngày ngày ôm đứa cháu này, đều thấy thái quân đối với Tấn Dương rất yêu thích. Gặp cha của mình một lần, mặt mũi tràn đầy râu ria cùng vẻ tiều tụy, nhìn phụ thân mặt hàm chứa lệ xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cũng có chút chua xót, vội vã gặp mặt một lần, phụ thân liền phải đi biên quan....
Cứ như vậy cuộc sống từng ngày trôi qua, bởi vì Lý Hương Vân sinh ra Tấn Dương liền qua đời cho nên đầy tháng cũng không làm tiệc rượu
Vì có trí nhớ kiếp trước Tấn Dương không thể như hài nhi khóc rống cùng đái dầm, phủ tướng quân mọi người đều phát hiện ra chuyện lạ, vị Nhị thiếu gia này chưa bao giờ khóc, cũng không làm khó, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi thời gian theo quy luật dọa người, đến lúc muốn ngủ liền ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, đến lúc đói bụng liền hé miệng ăn, chưa bao giờ cần kẻ nào đến dụ dỗ, thời điểm không ăn cũng ngoan ngoãn vô cùng, yên tĩnh trong ngực của lão thái quân nhắm mắt lại, an tĩnh thần kỳ. Ngoại trừ đối với lão thái quân cười, thì đối với bất kỳ người nào làm trò hề đều không để ý. Tất cả những người nhìn qua tướng quân Nhị công tử Tấn Dương đều nói chưa từng gặp qua đứa bé biết hiểu chuyện như thế.
Tấn gia địa vị hiển hách vừa uy chấn tứ phương Đại tướng quân phủ, lại là Hoàng thân quốc thích, trong khoảng thời gian ngắn, trong kinh đô không ai không biết Tấn gia Nhị thiếu gia là một thần đồng.
Tấn Dương nhắm mắt lại nghe những người lớn nói chuyện, nghe bọn họ nói cho mình ngoại hiệu, còn có vạch ra kế hoạch tương lai cho chính mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, thần đồng.....Chỉ sợ sau này cho các ngươi thất vọng rồi, ta không muốn làm cái gì thần đồng a, mà là muốn nổi danh một cái con nhà giàu đây.
Thời gian lưu chuyền, đảo mắt Tấn Dương đã đi tới cổ đại năm bao nhiêu cũng không biết. Hôm nay nàng chính là Tấn gia Nhị thiếu gia “Chọn đồ vật đoán tương lai” cuộc sống sau này. Đối với lần trước đầy tháng không có bày tiệc rượu, vừa vặn lần này bổ sung lần trước.
Lần này tổ chức tiệc, trước cửa phủ tướng quân người người xếp hàng đội ngũ thật dài, hối hả, lui tới không dứt. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng nhân cơ hội này đến nhìn xem đứa cháu thiên tài này.
Một âm thanh chói tai vang lên “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm...”
Tấn Dương đang nhắm mắt dưỡng thần sau khi nghe được âm thanh liền chậm rãi mở mắt ra, Hoàng thượng Hoàng hậu? Hắc... Câu này thật đúng là chỉ có thể nghe được trên tivi, hôm nay ngược lại nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu bằng xương bằng thịt. Tò mò mở mắt ra.
Mọi người ra giữa nghênh đón, phía trước khoác hoàng bào, tướng mạo anh tuấn mặt mũi tràn đầy cao quý chính là Hoàng Thượng, một người khác mũ phượng xinh đẹp thái độ phú quý chắc hẳn là cô cô hoàng hậu của mình đi.
Tấn Đình gặp Tấn Dương trợn tròn hai mắt thật to nhìn mình, lập tức tiến đến bế lên “Dương mới lớn như vậy đã xinh đẹp, về sau nhất định là một mỹ nam tử đây. Ha ha. Hoàng thượng ngươi nhìn xem”
Tấn Dương cũng không có nhàn rỗi, ta ăn đậu hủ, vì vậy duỗi ra hai cái tay nhỏ bé tại trước ngực Tấn Đình gãi gãi.
Lập tức Tấn Đình rất xấu hổ, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới cháu mình sẽ như thế.
“Ha ha ha...” Hoàng thượng bị Tấn Dương làm động tác này làm cho tức cười. tất cả mọi người bị chọc cười.
Tấn Đình xấu hổ cũng cười nói “Tiểu sắc lang. Ngay cả cô cô ngươi cũng chiếm tiện nghi”
Tấn Dương sau khi nghe xong nhếch miệng cười. Chính là chiếm tiện nghi ngươi. Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi ta trước. Sau đó ôm cổ Tấn Đình không tha, trong miệng nãi thanh nãi khí hô “Ta...Muốn....Cô cô...”
Lập tức toàn bộ mọi người đều bật cười. Không nghĩ tới tướng quân Nhị công tử “Chọn đồ vật đoán tương lai” thế nào lại bắt trúng Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng lão thái quân đều lúng túng.
Tấn Đình cũng không còn nghĩ đến Tấn Dương muốn chính mình, cười nói: “Tấn Dương, không được chọn cô cô nha, cô cô là của Hoàng thượng, Tấn Dương ngươi chọn qua một cái những thứ này như thế nào...”
“Ta liền muốn cô cô..” Vẫn nãi thanh nãi khí nói, ôm cổ Tấn Đình không tha, còn cọ xát vài cái.
Tấn Đình đối với Tấn Dương dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này thật là đáng yêu.
Hoàng thượng nhẹ ho khan vài tiếng “Khụ khụ...Tấn Dương con a. Cô cô ngươi là của trẫm. Ngươi hay là chọn qua những thứ này đi”
Nói nhảm ta đương nhiên biết là lão bà của ngươi. Ta đây không phải vì tương lai cùng danh dự của ta để nổi danh sao. Làm bộ như có điều gì đó phải suy nghĩ nghiêng nghiêng đầu “Kia...Ta muốn cái này...” Nhìn xem túi thơm trên người hoàng hậu, chộp vào trong ngực.
Nhìn tiểu hài tử không chấp nhất muốn Hoàng hậu của mình, Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, Nhưng nhìn xem Tấn Dương cầm lấy dĩ nhiên là cái túi thơm, lần nữa nở nụ cười.
Lão thái quân nhìn thấy cháu mình cầm lấy túi thơm cũng là dở khóc dở cười. Bắt cái gì không bắt, hết lần này tới lần khác đều bắt túi thơm.
Đây điển hình là dạng con nhà giàu công tử a...
Sau này chuyện tướng quân Nhị công tử chọn đồ vật đoán tương lai ngày đầu tiên là sảng khoái tập kích ngực của Hoàng hậu nương nương, sau đó lại cùng Hoàng thượng tranh đoạt Hoàng hậu, chọn đồ vật chính là bắt túi thơm. Lời này dần dần truyền ra ngoài. Cũng vì đó Tấn Dương mang tiếng con nhà giàu...
Thời gian dần dần trôi qua..
Năm tuổi Tấn Dương tập kích ngực một nha hoàn. Nha hoàn sợ hãi kêu lên chạy ra ngoài.
Lúc bảy tuổi nhìn lén một cô gái tắm rửa, còn lấy mất y phục của nàng. Các nàng về sau khi tắm đều muốn kiểm tra cửa nhiều lần xem có khóa kỹ hay không.
Năm mười tuổi, mang theo một đám gia đinh đi thanh lâu gọi một hàng các cô nương, về sau chuyện liền không biết được...
Mười ba tuổi, trên đường nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đều muốn đùa giỡn một phen.
Mười lăm tuổi, cùng một đám con nhà giàu tại kinh đô liền tạo thành một nhóm những quý công tử, Tấn Dương làm người đứng đầu. Tất cả những tên con nhà giàu trong kinh đô đều gọi Tấn Dương là lão đại.
Mà dân chúng nhìn thấy Tấn Dương đến đều rối rít tránh đi, đám nữ hài tử thấy Tấn Dương đều sớm né tránh. Sợ không cẩn thận bị con nhà giàu này nhìn trúng.
Tên tuổi con nhà giàu Tấn Dương đã trải rộng cả nước...
2