“Ừ?” Tấn Dương phục hồi tinh thần lại
“Còn đứng ở đấy làm gì, mau đi thôi” Thẩm Uyển kéo cánh tay Tấn Dương
“Nha...”
Sau đó hai người đến u cốc lần trước phát hiện khi đi hái thuốc, Thẩm Uyển đi vào sau, nhấc váy, cao hứng chạy vài bước
Tấn Dương phía sau đuổi theo “Cẩn thận a”
“Ha ha, ngươi tới đuổi ta đi nha” Thẩm Uyển xoay người nói với Tấn Dương phía xa
“Ngươi nói đuổi theo liền đuổi theo, vậy ta rất không mặt mũi nha” Tấn Dương nhàn nhã vừa đi vừa nói
Thẩm Uyển gặp Tấn Dương không đuổi theo, khẽ chu môi, hào hứng như bị chặt đứt, bất mãn hướng Tấn Dương đi đến
Tấn Dương nhìn Thẩm Uyển đi tới càng vui vẻ, đợi đến lúc hai người không cách nhau bao xa, Tấn Dương đột nhiên hướng Thẩm Uyển vọt tới, Thẩm Uyển hô to, vội vàng nhấc váy chạy.
“Ha ha, nhìn ngươi trốn nơi nào” Tấn Dương chạy đến ôm lấy Thẩm Uyển
“Ngươi....lừa gạt ta a” Thẩm Uyển hơi thở dồn dập nói
“Cái này gọi là binh bất yếm trá...Hắc hắc” Tấn Dương đắc ý nói
“Không tính, không tính...Ngươi đây là phạm quy nha”
“Ta ở đâu phạm quy, là ngươi hướng ta nói muốn ta đuổi theo nha” Tấn Dương rất có đạo lý nói
Thẩm Uyển nói không lại, vùng vẫy vài cái “Không được...”
“Thật vất vả mới đem người bắt lại, làm sao dễ dàng thả”
Thẩm Uyển gặp Tấn Dương không buông nàng ra, nàng cũng không cố chấp giãy giụa nữa, trong lòng nghĩ ra kế sách, cặp mắt to tròn long lanh nhìn Tấn Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên “Ai nha...”
“Làm sao vậy?” Tấn Dương nghe Thẩm Uyển kêu liền vội vàng hỏi
“Vừa rồi lúc giãy giụa chân giống như muốn đau nhức” Thẩm Uyển nói mang theo thanh âm nức nở, lông mày nhíu chặt, bộ dáng thống khổ
Tấn Dương thấy thế vội vàng buông Thẩm Uyển ra, ngồi xuống muốn nhìn chân Thẩm Uyển một chút. Đang lúc sắp đụng đến chân nàng, Thẩm Uyển nghịch ngợm nhảy ra, chạy vài bước, đối với Tấn Dương làm mặt quỷ. Tấn Dương biết mình trúng mỹ nhân kế của Thẩm Uyển.
“Hảo, ngươi dùng mỹ nhân kế đối phó ta, ta bắt được ngươi sẽ trừng phạt thật nặng”
“A....” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương nhào tới, vội vàng xách váy dùng sức chạy
Trong u cốc vang lên tiếng cười hạnh phúc của hai người.
Hai người truy đuổi đùa giỡn nửa ngày, mệt mỏi, ngồi trên bãi cỏ mềm nghỉ ngơi. Vốn là Thầm Uyển dựa vào Tấn Dương, ai ngờ Tấn Dương đột nhiên nằm xuống đầu gối trên đùi Thẩm Uyển, tóc đen xõa ra, thoải mái hưởng thụ.
“Không có một chút hình tượng” Thẩm Uyển cười
“Dù sao ta cũng không có hình tượng” Sau đó xoay người, ôm eo Thẩm Uyển, đầu rất không quy củ hướng bụng nàng cọ xát. Cố ý hít vào một hơi “Vì sao nương tử ta lúc nào cũng thơm như vậy”
Thẩm Uyển bị động tác vô lại của Tấn Dương làm cho toàn thân khẩn trương, gò má ửng đỏ “Ngươi...không cho phép ngươi lộn xộn” Lấy tay đè lại đầu Tấn Dương
Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển thẹn thùng, cười hai tiếng cũng không làm “quá phận” nữa. Thẩm Uyển gặp Tấn Dương không còn lộn xộn, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hỏi “Đã đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?”
“Hảo, xem một chút nương tử ta đem món gì ngon ăn đây” vừa nghe hai mắt Tấn Dương lập tức tỏa sáng
“Ta không mang cái gì nhiều, chỉ mang theo điểm tâm ngươi thích ăn, cùng một bình trà, sợ là không lấp đầy...” Thẩm Uyển nhỏ giọng nói
“Có điểm tâm ăn a, thật tốt quá hiện tại liền được ăn điểm tâm, nương tử chính là tri kỷ”
Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương muốn ăn điểm tâm, cao hứng mở hộp bên cạnh
“A” Tấn Dương lập tức há to mồm, ý bảo Thẩm Uyển uy nàng
Thẩm Uyển xuất ra một khối điểm tâm, đút Tấn Dương.
Đợi đến lúc hai người ăn xong, Tấn Dương nằm trên đùi Thẩm Uyển, ngước đầu nhìn xem mặt mũi Thẩm Uyển tràn đầy hạnh phúc, mỗi lần nhìn thấy nụ cười kia, Tấn Dương biết sau lưng nàng có bao nhiêu thương tâm cũng không nói với mình, Uyển nhi nàng kỳ thật trong lòng vẫn còn áy náy cùng tưởng niệm gia gia. Nếu như trở về, có thể hay không...bị tách ra đây?...Tấn Dương có chút không dám nghĩ.
Vốn là đang nhìn trời vì cảm nhận được ánh mắt Tấn Dương đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Uyển vui vẻ cúi đầu xuống “Như thế nào lại nhìn ta?”
Tấn Dương ấp úng muốn nói “Uyển nhi....”
“Ừ?”
“Uyển nhi, ngươi....”
“Sao nào?” Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương
“Không có, không có gì” lời nói đến bên miệng liền nuốt xuống
“Làm sao vậy? Có gì không tiện mở miệng sao?” Thẩm Uyển nhìn ra Tấn Dương giống như có điều muốn nói lại không nói, liền hỏi
“Ta...không có gì, không có việc gì” Tấn Dương không dám nhìn vào mắt Thẩm Uyển
Tấn Dương càng ấp a ấp úng tránh đi ánh mắt Thẩm Uyển, làm cho Thẩm Uyển lòng càng bất an “Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi không nói ta liền tức giận”
“Uyển nhi, ngươi có hay không nhớ nhà?” Tấn Dương dè dặt nói, nhìn từng vẻ mặt Thẩm Uyển
Thẩm Uyển sững sờ, sau đó nhìn Tấn Dương cười nói “Thì ra quần áo lụa là muốn về nhà, xác thực trời cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi”
“Uyển nhi, ngươi biết ta nói không phải là nhà kia, mà là Thẩm phủ, Thẩm gia....” Tấn Dương ngồi dậy, chăm chú nhìn Thẩm Uyển
Thẩm Uyển ánh mắt ảm đạm, sắc mặt có một tí trắng bệch “Không có a, ngươi khi nào nghe ta nói nghĩ đến Thẩm gia, sắc trời thực không còn sờm, chúng ta mau trở về thôi” Thẩm Uyển vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi
Tấn Dương kéo Thẩm Uyển lại, vội vàng đi đến bên cạnh nàng nói “Uyển nhi, chúng ta trở về nhà, trở về Thẩm gia...” có lẽ lúc hỏi nàng có chút bận tâm, trong tiềm thức hy vọng cùng Thẩm Uyển vĩnh viễn sinh sống ở nơi này, chỉ có hai người các nàng là tốt rồi, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt Thẩm Uyển lóe lên, nàng biết rõ, hai người tại chỗ này rất tốt nhưng trong nội tâm Thẩm Uyển đối với gia gia áy náy càng sâu, Thẩm Uyển vì mình mà rời xa gia gia, Tấn Dương vì cái gì không thể cùng Thẩm Uyển đối mặt vấn đề đây, vô luận hiện tại có trở ngại gì, Tấn Dương cũng sẽ không rời đi Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển thân thể chấn động, bỏ ra tay Tấn Dương “Quần áo lụa là, ngươi đừng náo loạn....”
“Đủ rồi” Thẩm Uyển hô, hai mắt đỏ bừng nhìn Tấn Dương gào thét “Không quay về, không quay về, chúng ta không về, không cho phép ngươi trở về...” sau đó bỏ Tấn Dương chạy đi
“Uyển nhi....” Tấn Dương lo lắng đuổi theo
Thẩm Uyển chạy về nhà, đóng cửa phòng khóc ồ lên, vì cái gì, ngươi tại sao phải nói những lời này, một năm qua ta chưa bao giờ trước mặt ngươi biểu hiện nhớ gia gia hoặc bất cứ người nào ở Thẩm gia. Ta chính là sợ, sợ ngươi một ngày đột nhiên nói chúng ta trở về đi, chúng ta rời nơi này đi thôi...
Tấn Dương quay về nhà, gặp Thẩm Uyển khóa mình trong gian phòng, không dám quấy rầy nàng, có chút chướng chàn ngồi ở phòng khách. Nàng không phải gấp gáp nhưng rõ ràng Uyển nhi rất nhớ gia gia, rất nhớ Thẩm gia.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Uyển khóc đủ liền từ gian phòng đi ra. Sau đó như không có việc gì mang một cái chén xuất hiện trước mặt Tấn Dương “Quần áo lụa là, ta nghĩ ngươi đói bụng cho nên làm một chén mì sợi cho ngươi ăn”
“Uyển nhi....ngươi...”
“Ta? Ta làm sao?”
“Vừa rồi....”
“Vừa rồi? vừa rồi rất tốt a, chúng ta không phải cao hứng đến núi du ngoạn sao?”
Tấn Dương kinh ngạc nhìn Thẩm Uyển trước mắt, giống như mọi chuyện vừa rồi không phát sinh, nếu không phải khóe mắt Thẩm Uyển còn một chút nước mắt, nàng thực hoài nghi người vừa rồi giam mình trong phòng không phải là Thẩm Uyển.
“Đừng nhìn ta nữa, mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon”
Tấn Dương dưới sự thúc giục của Thẩm Uyển, cầm đũa lên. Tại quá trình ăn mì, Thẩm Uyển đều cười
“Ăn xong rồi? Vậy ta đi rửa chén” Thẩm Uyển nhanh chóng thu thập bát đĩa, dự định đi rửa chén
“Uyển nhi...” Tấn Dương kéo tay Thẩm Uyển không để cho nàng thoát đi
“Sao, làm sao vậy?” Thẩm Uyển chuyển thân miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
“Uyển nhi, đừng trốn tránh” Tấn Dương nhìn Thẩm Uyển trong lòng lại đau xót “Chúng ta nói chuyện một chút đi...”
“Chúng ta không phải ngày ngày đều nói sao, hảo, đừng làm rộn, ta muốn đi rửa chén” Thẩm Uyển thuận thế đem tay Tấn Dương bỏ qua
Đang lúc Thẩm Uyển bước đi, Tấn Dương nói ra “Vì cái gì, vì cái gì không cùng ta nói, ngươi rõ ràng...rõ ràng rất nhớ gia gia không phải sao? Tiết Trung thu, lễ mừng năm mới ngươi đều nhớ gia gia, ngay cả hôm qua uống rượu say cũng bởi vì tưởng niệm gia gia, ngươi vì cái gì không cho ta nói, vì cái gì giả vờ như không có gì...”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì....” Thẩm Uyển có chút vội vàng bỏ qua tay Tấn Dương, bát đũa rơi trên mặt đất vỡ vụn
“Ngươi biết, cái gì ngươi cũng biết” Tấn Dương kéo Thẩm Uyển lại, làm cho nàng nhìn thẳng chính mình “Tại sao phải trốn tránh?”
“Ngươi tên bại hoại này, ngươi xấu xa nhất” Thẩm Uyển khóc đánh Tấn Dương “Vì cái gì, tại sao lại nói ra, tại sao chứ....”
Tấn Dương đem Thẩm Uyển ôm vào trong ngực “Thực xin lỗi, xin lỗi, ta là đại bại hoại, ta xấu xa nhất trên đời”
“Ta đây một năm ở trước mặt ngươi không hề nhắc đến Thẩm gia cùng Tấn phủ, nhịn xuống tưởng niệm, chính là sợ....sợ ngươi cũng sẽ nhớ đến bà nội, sau đó nói chúng ta trở về đi, ngươi....xấu xa, bại hoại” Thẩm Uyển đánh vào lưng Tấn Dương “Ta chỉ muốn cùng ngươi yên lặng ở chỗ này sống cuộc sống bình thường qua ngày mà thôi”
“Ta biết rõ, ta biết rõ, ta làm sao không hy vọng có thể cùng ngươi sống vĩnh viễn ở đây, trải qua cuộc sống bình thường chỉ có ta và ngươi, nhưng là...cuộc sống dài qua, ngươi đối với gia gia sẽ có cảm giác áy náy càng sâu, đến lúc đó ngươi sẽ còn cảm thấy hạnh phúc nữa” Tấn Dương nức nở nói “Chúng ta không chỉ có hai người, còn có người nhà, chúng ta không thể liên tục trốn tránh, ngươi chính là sẽ không bao giờ trốn tránh được lương tâm, cho nên chúng ta cùng nhau đối mặt có được hay không, đem mọi chuyện giải quyết, chúng ta mới có thể sống hạnh phúc, thoải mái”
“Nhưng....sau khi trở về, ngươi lại rời đi ta thì làm sao bây giờ?” Thẩm Uyển nức nở nói
“Sẽ không, trải qua mọi chuyện ta sẽ không bao giờ rời ngươi đi, vô luận lần này bất kì người nào đem chúng ta tách ra, vô luận nguyên nhân gì ta cũng sẽ không rời ngươi đi” Tấn Dương bảo đảm nói
“Thật sự?” Thẩm Uyển không xác định hỏi
“Thật sự!” Tấn Dương nghiêm túc gật đầu nhẹ “Nếu như gia gia phản đối, Uyển nhi sẽ rời ta sao?” Tấn Dương có chút khẩn trương hỏi
Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương lắc đầu “Vô luận nguyên nhân gì ta cũng sẽ không rời ngươi, ngươi cũng không được rời ta đi” Nói xong liền ngã vào trong lòng Tấn Dương
Nghe được đáp án trong lòng, Tấn Dương vui vẻ ôm Thẩm Uyển “Như vậy là được, không ai có thể đem chúng ta tách ra, cho nên, chúng ta trở về đi”
Một lúc sau, người trong ngực lên tiếng “Ân” nhưng Thẩm Uyển vẫn siết lấy tay áo Tấn Dương gắt gao, nàng lúc này vô cùng bất an
Yên tâm đi, Uyển nhi, ta sẽ không bao giờ rời ngươi đi....