Nhìn vào tấm màn xanh, Thanh Thư mông lung: "Vì sao lại để cho ta sống tiếp?’’
Nàng chẳng còn muốn sống một tí nào, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn chưa có được một ngày yên bình. Rõ ràng cha hắn được làm quan, người trong nhà đều phải dựa vào hắn, là người có địa vị lớn nhất trong nhà. Nhưng lúc nàng còn nhỏ tuổi ở Lâm gia lại thường xuyên bị đường huynh đường tỷ bắt nạt, mà Lâm gia chẳng có lấy một người giúp nàng. Cứ ngỡ Đến kinh thành ở bên cha ruột sẽ dễ chịu hơn, nào biết rằng ngày ngày lại bị kế tỷ điêu ngoa tùy hứng châm chọc khiêu khích.
Về sau bị ép phải gả cho Thôi Kiến Bách, người kia cũng chẳng thèm nhìn nàng, cho nên nữ nhi Niếp Niếp cũng bị Thôi Kiến Bách ghét bỏ không có được một ngày tốt lành, lúc còn nhỏ thì bị chính cha ruột Thôi Kiến Bách hại chết vào ngày đón tết ông Táo. Nếu nàng vì báo thù cho Niếp Niếp mà giết Thôi Kiến Bách, nữ nhi cũng chẳng thể sống lại được. Cuộc sống bi thảm như vậy, nàng không muốn lặp lại một lần nữa.
Giờ Mùi hai khắc, Trương Thừa Chí đã thỉnh Hà tiên cô về.
Lâm lão thái thái muốn nhanh chóng loại bỏ thứ bám trên người Thanh Thư, lúc này nhìn thấy Hà tiên cô thì dẫn thẳng bà ta vào phòng Thanh Thư.
Vào phòng, Lão thái thái chỉ vào Hồng Đậu nằm ở trên giường và nói: "Tiên cô, có yêu nghiệt bám vào người cháu gái của ta, xin tiên cô phải mau cứu cháu gái của ta."
Hà tiên cô rất tự tin nói: "Lão thái thái yên tâm, cô nương chắc chắn sẽ bình an vô sự."
Nhìn thấy Hà tiên cô mặc trường bào màu xanh họa tiết hoa sen, mặt mũi hiền lành, trên mặt Thanh Thư lộ ra vẻ chán ghét.
Cái gì mà mặt mũi hiền lành, chẳng qua chỉ là lừa gạt người. Trên mặt trách trời thương dân, nhưng đâu ai biết ở bên trong ra sao. Sư thái Sư Hà am nhìn thì nhân hậu từ thiện, thực tế tàn nhẫn vô cùng, không biết ở trên tay đã dính bao nhiêu mạng người.
Hà tiên cô cảm giác uy nghiêm của mình bị khiêu khích, lập tức nghiêm nghị nói: "Yêu nghiệt to gan, còn không mau rời khỏi người cô nương. Nếu không, bản tiên cô cho ngươi nếm thử mùi vị hồn phi phách tán!"
Thanh Thư đã đi theo bên người Lão thái thái được mười năm, nên quá hiểu tính tình của lão thái rồi. Cử động vừa rồi của nàng, Lão thái thái sẽ nghĩ rằng mình bị yêu tà quấn thân cũng không kỳ lạ. Vừa vặn nàng cũng muốn theo bước nữ nhi, những người này làm ầm ĩ thế nào nàng cũng không quan tâm, cho nên nàng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn Hà tiên cô.
Đôi mắt hắc bạch phân minh cứ vậy mà nhìn chằm chằm, Hà tiên cô thấy phía sau lưng lạnh toát. Bà ta nhanh chóng lấy từ trong bao vải ra một lá bùa dán lên trán Hồng Đậu, sau đó bắt đầu dùng Linh Đang trong tay niệm chú.
Thanh Thư muốn gỡ phù chú xuống, lại bị Tề bà tử giữ chặt hai tay lại.
Niệm chú xong, Hà tiên cô lấy một lá bùa đốt rồi đem tro vào bên trong một chén nước: "Đưa cho cô nương uống chén nước bùa này, uống xong sẽ không sao."
Thanh Thư không muốn uống. Nàng không phải là yêu nghiệt, còn lâu mới uống những thứ đồ bẩn thỉu này.
Lâm lão thái thái cũng sẽ không để nàng tùy ý, ra lệnh cho tâm phúc Tề bà tử đè Thanh Thư lại, bà tự mình lấy nước bùa ép uống hết.
Thanh Thư dùng sức giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được. Nàng vô cùng thống hận cảm giác bất lực này, đời trước là như thế, bây giờ cũng như vậy. Ông trời làm cho nàng trở lại cảm giác khi nhỏ, quả nhiên là chuẩn bị cho nàng cảm nhận thêm một lần khổ.
Nước bùa mới vào non nửa, Thanh Thư đã hôn mê bất tỉnh.
Lâm lão thái thái hơi vội vàng hỏi: "Tiên cô, cháu gái của ta hiện tại thế nào?"
Hà tiên cô cười nói: "Bà yên tâm, tà vật đã bị ta thanh trừ, cô nương bây giờ đã không sao rồi."
Lâm lão thái thái lúc này mới yên tâm, lại cho Hà tiên cô một thỏi bạc làm thù lao, sau đó thiên ân vạn tạ tiễn bà ta ra ngoài.
Người chăm sóc Thanh Thư mấy đêm này đều là Trương Thị, ngày hôm đó cũng không ngoại lệ. Bởi vì sắc trời vẫn còn sớm, ở giường bên cạnh Trương thị lại khêu bấc đèn dầu sáng yếu ớt lên thêu thùa.
Đột nhiên, cả người Thanh Thư cuộn thành một đoàn, hai tay ôm bụng nằm ở trên giường lăn lộn.
Trương thị quá sợ hãi, ném hết quần áo rồi ôm Hồng Đậu nói: "Hồng Đậu, Hồng Đậu ngươi có sao không?"
"Đau quá..." Trong bụng từng đợt quặn đau, khiến cho lời nói của nàng không còn lưu loát.
Trương thị cuống cuồng gọi Trương Thừa Chí, chân trần chạy tới kêu hắn đi mời đại phu Bành lang trung ở trong thôn.
Lâm lão thái thái nghe được động tĩnh, cùng Tề bà tử chạy tới. Nhìn thấy Thanh Thư đầu đầy mồ hôi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy ở trên giường liền kinh hãi, vội hỏi: "Xảo Nương, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ọe..." Nôn ra vật dơ bẩn, vừa vặn bắn vào chiếc váy nâu của Lão thái thái.
Lão thái thái ngửi thấy mùi chua bốc lên từ chiếc váy, suýt chút nữa cũng nôn: "Ta đi đổi một bộ y phục."Vừa nói xong đã vội vã chạy ra ngoài.
Tề bà tử cũng đi theo.
Bành lang trung tới, bắt mạch cho Hồng Đậu xong thì nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này ăn đồ không sạch sẽ mới bị đau bụng, các ngươi cho nàng ăn cái gì?"
Hà tiên cô đến Lâm gia cũng không phải là bí mật, nhưng mà Bành lang trung hôm nay đi khám bệnh đến tối mới trở về, cho nên cũng không biết việc này.
Trương thị vội nói: "Đứa nhỏ này hôm nay chỉ ăn mỗi cháo táo đỏ, không ăn..." Lời còn chưa dứt, liền nhớ lại chén nước bùa kia.
Đứa nhỏ này vốn đĩ phát sốt hai ngày, thân thể đang suy yếu. Bây giờ lại đau bụng, cũng không biết là chăm sóc kiểu gì.
Bởi vì Lâm gia cho ra một vị cử nhân, trong thôn địa vị khá cao. Bành lang trung cũng không muốn đắc tội Lâm thái thái, cũng không nói ra, chỉ nói: “Ta trở về kê cho nàng một đơn thuốc, nếu uống xong dừng nôn thì ngày mai lại sắc hai lần uống. Nếu ngăn không được, các người hãy tranh thủ thời gian đưa nàng đi huyện thành.”
Trong huyện có đại phu y thuật tốt hơn ông, thuốc cũng đầy đủ. Thuốc nơi này của ông, đều là tự mình lên núi hái. Bệnh nhẹ có thể trị, bệnh nặng thì không có cách nào.
Thuốc sắc tốt bưng tới, lại không ngờ rằng quai hàm Thanh Thư đóng chặt chết sống không uống thuốc. Trương thị nói hết lời Thanh Thư vẫn không há miệng. Đút hết, nàng lại phun ra bằng sạch.
Lam lão thái thái nhìn tình trạng này của nàng, cũng luống cuống.
Trương thị không rõ vì sao Thanh Thư không chịu uống thuốc, lo lắng hướng nàng nói: “Đứa nhỏ này cuối cùng muốn thế nào? Nếu ngươi có chuyện bất trắc, ngươi xem nương ngươi phải làm sao bây giờ?’’
Con ngươi Thanh Thư rụt lại, năm nàng bốn tuổi mẹ ruột khó sinh mà chết. Khi đó nàng còn quá nhỏ không có nhớ được, cho nên bộ dáng mẹ ruột như thế nào nàng cũng không nhớ rõ.
Cố gắng áp chế nội tâm đang kích động, Thanh Thư cố ý dùng giọng điệu ủy khuất nói: “Tại sao nương không đến thăm ta?”
Lam lão thái thái nghe được lời này, cho là nàng bởi vì không thấy mẹ ruột đến thăm mình mà cố ý không uống thuốc. Điều này cũng chứng minh, yêu nghiệt kia thật sự đã bị Hà tiên cô tiêu diệt.
Trương thị mừng rỡ, lau nước mắt nói: “Mẹ ngươi thân thể bất tiện mới không có trở về, nhưng mà ngươi yên tâm, chờ ngươi khỏi bệnh rồi thẩm nương sẽ đưa ngươi về huyện thành.”
Lâm lão thái thái nhíu mày. Cái gì gọi là về huyện thành, nơi này mới là nhà của các nàng, huyện thành chẳng qua là nơi ở tạm mà thôi.”
Thanh Thư lắc đầu nói: “Ta muốn nương.” Nàng trước kia không chỉ một lần nghe Trương thị nói, mẹ ruột nàng là một nữ tử dịu dàng mềm mại. Đáng tiếc sau khi Trương thị chết, lại không có ai nói với nàng sự tình của mẫu thân.
Dỗ nửa ngày Thanh Thư vẫn không chịu uống thuốc, Trương thị bất đắc dĩ nói ra: “Bây giờ ngươi uống hết thuốc, chờ trời sáng ta dẫn ngươi đi huyện thành tìm nương ngươi.”
Ở Lâm gia, Trương thị không có địa vị. Chuyện trong Lâm gia, đều là do Lâm lão thái thái định đoạt. Nếu như lão thái thái không đồng ý, mình cũng không được đi huyện thành.