Không đợi đến lúc mực mài xong đã nghe thấy bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân lẫn lộn. Thanh Thư mỉm cười, Viên San Nương đến cũng thật nhanh.
Kiều Hạnh có hơi hốt hoảng: "Tiểu thư, chắc chắn là phu nhân đã đến. Tiểu thư, người mau tránh một lát đi!"
"Viện này tuy lớn nhưng cũng chỉ có như vậy, có thể trốn đi chỗ nào." Nàng ước gì Viên San Nương đến gây chuyện, ồn ào càng lớn càng tốt.
Viên San Nương đẩy ngã nha hoàn đang can ngăn của nàng xuống đất, khí thế hung hăng chạy vào phòng.
"Cữu...".
Chữ "mẫu" còn chưa nói ra miệng, trên mặt đã bị giáng một cái tát nặng nề.
Cố Phú Quý đối với Viên San Nương mà nói, đó chính là chỗ dựa nửa đời sau của nàng. Ai dám động đến Cố Phú Quý, nàng ta sẽ liều mạng với kẻ đó. Hơn nữa nàng ta vốn đã căm ghét Thanh Thư, lại nhìn thấy nhi tử của mình bị đánh đến mặt mũi bầm dập như thế, Viên San Nương chỉ hận không thể xé xác Thanh Thư.
Đánh một bạt tay Viên San Nương còn chưa hết hận, lại dùng sức tát cái thứ hai.
Cái tát đầu tiên là do không đề phòng, Thanh Thư mới bị đánh trúng. Mắt thấy bạt tay thứ hai sắp giáng xuống, Thanh Thư lui về sau nửa bước, vì vậy cái tát này lướt qua sát người.
Mắt Thanh Thư trợn trắng lên ngã xuống đất.
Viên San Nương tức giận mắng: "Đứng lên, đừng giả chết với ta."
Kiều Hạnh sợ tới mức lớn tiếng la lên: "Người đâu mau tới, phu nhân sắp đánh chết tiểu thư rồi."
Việc này so với việc Cố Nhàn đánh người không giống nhau. Cố Nhàn là mẹ ruột, mọi người cảm thấy có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không hạ độc thủ. Nhưng Viên San Nương lại khác, chưa kể điệu bộ của nàng ta hiện tại như muốn đánh chết Thanh Thư vậy.
Viên San Nương đen mặt nói: "Ngươi còn ăn nói xằng bậy, ta sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện. Nói cái gì mà muốn đánh chết tiểu thư chứ! Nàng ta chỉ là muốn dạy dỗ con nha đầu coi trời bằng vung này thôi.
Nói xong, Viên San Nương túm lấy cổ áo Thanh Thư: "Đừng giả chết, mau đứng lên cho ta."
Lúc Hoa ma ma đi vào đã nhìn thấy Viên San Nương túm lấy cổ áo Thanh Thư ra sức lắc qua lắc lại: "Phu nhân, người đang làm cái gì vậy? Còn không mau buông tiểu thư ra."
Viên San Nương vừa thả tay ra, Thanh Thư lại ngã ra trên đất.
Hoa ma ma ôm Thanh Thư, lớn tiếng la lên: "Mau đi mời Hạ đại phu! Mau đi mời Hạ đại phu!"
Lúc đầu là Thanh Thư giả vờ hôn mê, nhưng sau đó bị Viên San Nương lắc cho hoa mắt chóng mặt. Giờ lại nghe thấy Hoa ma ma hét lên bên tai nên chịu không nổi, thật sự ngất đi rồi.
Hạ đại phu nhìn thấy dấu tay chằng chịt trên mặt Thanh Thư, mặt già ngay tức khắc giận dữ: "Lão phu nhân, rốt cuộc các người chăm sóc hài tử như thế nào vậy? Có phải là chê nàng chết chưa đủ nhanh hay không?" Mới qua bao lâu, đứa nhỏ này đã bị đánh hôn mê đến hai lần.
Cố lão phu nhân đỏ mắt nói: "Hạ đại phu, ông mau giúp ta xem cho đứa nhỏ này đi!"
Hạ đại phu bắt mạch xong, không nói câu nào, trực tiếp lấy ngân châm từ trong hòm thuốc ra châm huyệt cho nàng.
Sau khi tỉnh lại, Thanh Thư bèn vò đầu, lớn tiếng khóc: "Bà ngoại, đầu của con đau quá, đầu của con đau quá! " Đúng là đầu có hơi đau, nhưng cũng không đau đến mức như Thanh Thư thể hiện ra như vậy.
Cố lão phu nhân đau lòng rơi nước mắt: "Lão Hạ, Thanh Thư nhà ta làm sao vậy?"
Hạ đại phu lạnh mặt nói: "Tiểu thư là do bị đánh mới dẫn đến bệnh đau đầu. Liên tiếp bị đánh thế này, không bị đánh thành kẻ ngốc đã coi như may mắn lắm rồi."
"Vậy có phải sau này sẽ vẫn bị như vậy hay không?"
Việc này Hạ đại phu cũng không thể nắm chắc được. Chẳng qua nhìn thấy Cố lão phu nhân đau lòng gần chết, ông đắn đo một hồi rồi nói: "Nếu hai ngày nữa không đau đầu, vậy thì không sao." E rằng nếu vẫn đau đầu thì đã có mầm bệnh, chỉ là lời này ông không dám nói, sợ lão phu nhân không chịu nổi.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Cố lão phu nhân lau nước mắt, nói: "Lão Hạ, việc của Thanh Thư đành làm phiền ông."
Hạ đại phu thở dài một hơi, an ủi nói: "Lão phu nhân cũng phải cẩn thận chăm sóc bản thân mình. Nếu như bà ngã xuống, sẽ không còn người nào che chở co đứa nhỏ này nữa." Chuyện của Cố gia, ông cũng là tai nghe mắt thấy*. Chỉ là với thân phận người ngoài, ông cũng không tiện chỉ trích chuyện nhà của người ta.
*Chú thích: Ở đây tác giả để là nhất thanh nhị sở 一清二楚, ý chỉ sự rõ ràng minh bạch, hiểu biết rõ từng chuyện xảy ra. Mình đổi thành "Tai nghe mắt thấy" cũng có ý tương tự cho người đọc dễ hình dung.
Thanh Thư vừa uống thuốc xong là ngủ luôn.
Cố lão phu nhân gọi Kiều Hạnh tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ cho ta, nếu không ta lấy mạng ngươi."
Kiều Hạnh vừa khóc, vừa nói lại rõ ràng chi tiết mọi chuyện. Giờ đây nàng ta hối hận muốn chết, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, nàng sẽ không khuyên tiểu thư ra ngoài, cứ ngây ngốc trong phòng luyện chữ thì đâu có phát sinh chuyện gì.
Cố lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đồ độc phụ này..."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Bà tử ở ngoài cất giọng hô: "Lão phu nhân, đại lão gia dẫn theo phu nhân tới đây."
Lúc này, ngay cả ý nghĩ muốn giết Viên San Nương lão phu nhân cũng đã có, nhưng rất nhanh bà đã ổn định lại tâm tình: "Để cho bọn họ vào đi."
Cố Hòa Bình vừa về tới nhà là đã nghe Viên San Nương nói chuyện nàng ta đánh Thanh Thư ngất xỉu. Nghe rõ từ đầu đến cuối, ông bèn dẫn theo Viên San Nương và Cố Phú Quý mặt mũi bầm dập đến đây.
Thấy vẻ mặt Cố lão thái thái bình tĩnh, lo lắng trong lòng ông ta cũng hạ xuống. Có lẽ Thanh Thư không có chuyện gì lớn, nếu không lão phu nhân cũng sẽ không có vẻ mặt thế này: "Mẫu thân, Thanh Thư sao rồi?"
Cố lão phu nhân nhìn Cố Hòa Bình, nói: "Cố Hòa Bình, nếu như ngươi còn nhận ta là mẫu thân, thì ngay bây giờ hãy viết hưu thư, từ bỏ độc phụ này cho ta."
Những năm qua, mặc kệ Viên San Nương ồn ào quá phận, trừng phạt nặng nhất cũng chỉ là đuổi nàng ta về nhà mẹ đẻ hối lỗi. Giờ bắt Cố Hòa Bình bỏ vợ, từ trước đến nay đây lại đúng là lần đầu tiên.
Sắc mặt Cố Hòa Bình đại biến: "Mẫu thân, ta biết rõ chuyện lần này là lỗi của San Nương. Nhưng mà, nàng ấy cũng không phải cố ý."
Viên San Nương cũng bị dọa, lôi kéo Cố Phú Quý quỳ trên mặt đất khóc lóc: "Bà bà, lúc ấy là con tức giận đến váng đầu mới có thể đánh Thanh Thư như vậy. Bà bà, con không phải cố ý đâu. Người muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng được, chỉ xin người đừng kêu Hòa Bình từ con."
Cố lão phu nhân chẳng thèm liếc nhìn Viên San Nương, bà chỉ nhìn chằm chằm Cố Hòa Bình: "Ta hỏi ngươi lại lần nữa, hưu thư này ngươi có viết hay không?"
Cố Hòa Bình tất nhiên không muốn hưu thê: "Mẫu thân, mặc dù San Nương có sai, nhưng cũng không đến mức như thế. Hơn nữa, nàng còn sinh hạ Phú Quý và Bảo Châu cho nhà ta. Xem ở phân nhượng hai đứa nhỏ, con cũng không thể hưu thê."
Cố lão phu nhân cười lạnh, nói: "Ngươi thật đúng là một người chồng tốt, người cha tốt."
Bộ dạng này của lão phu nhân thật sự quá khác thường, làm trong lòng Cố Hòa Bình nảy sinh bất an. Nhưng mà bảo hắn hưu thê, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Cố lão phu nhân gọi bốn bà tử thô sử vào: "Đưa nàng ta về Viên gia đi."
Sau đó còn gọi đại quản gia tới: "Truyền lời của ta, nếu ai dám để cho người nhà họ Viên bước vào đại môn nửa bước, ta sẽ bán hắn vào trong mỏ sắt."
Có khổ đến đâu, cũng chẳng khổ bằng làm nô lệ trong mỏ sắt.
Giờ đây Viên San Nương thật sự thấy sợ rồi: "Nương, con biết sai rồi, người tha cho con lần này đi! "
Bốn bà tử thô sử chia nhau ra, một người đè Cố Phú Quý lại, một người ngăn Cố Hòa Bình, hai người còn lại kéo Viên San Nương ra ngoài.
Cố Hòa Bình biết bây giờ Cố lão phu nhân đang nóng giận, xin tha cũng vô dụng bèn kéo Cố Phú Quý đang sợ tới mức run lẩy bẩy trở về.
Cố lão phu nhân nhìn màn cửa đung đưa, trong mắt thoáng lướt qua một tia lệ khí: "Là lỗi của ta, nếu không phải do ta bỏ bê lâu nay, nàng ta sao dám động thủ đánh cháu ngoan của ta."
Những năm qua Viên San Nương ba lần bảy lượt gây chuyện. Mặc dù bà có trừng phạt, nhưng hầu như đều là sấm to mưa nhỏ, giơ cao đánh khẽ. Cho nên Viên San Nương càng ngày càng kiêu căng ngang ngược. Không phải Cố lão phu nhân không thể kìm chế được nàng ta, mà là bà chẳng muốn phí tâm vào chuyện đó. Dù sao Viên San Nương không ra hình ra dạng, cuối cùng người bị thiệt cũng chẳng phải bà. Nhưng bây giờ, bà lại hối hận rồi.