Đình Vọng Nguyệt_
Liên Hương một tay chống cằm, một tay nhón hạt sen bỏ miệng, vừa nhìn hồ nước trong xanh, êm đềm vừa như suy ngẫm, lâu lâu lại thở dài một tiếng.
Liễu Yến nhìn ngón tay thon dài thanh tú kia cứ chốc chốc lại nhón hạt sen mình vừa bóc ra, khẽ nhíu mày, khó chịu lên tiếng: "Liên Hương tỷ, hạt sen!"
Nghe thấy tiếng nàng, Liên Hương giật mình nhìn qua, lại nhìn hạt sen trong tay, nói: "Liễu Yến, ta đương nhiên biết đây là hạt sen."
Liễu Yến nghe vậy còn đen mặt hơn: "Sao tỷ còn ăn?"
Liên Hương ngẩn người: "Vậy ta hỏi muội, hạt sen bóc ra không ăn chứ để làm gì? Không lẽ muội muốn nấu cháo đãi cả phủ?"
Nấu cháo đãi cả phủ...
Nghe thế, một nha hoàn mặc tử y đang đứng bên ngoài đình liền không nhịn được cười ra tiếng. Liễu Yến cô nương nấu cháo? Định ám sát toàn bộ người của Nguyệt Tịnh cốc sao?
Sự kiện này xảy ra cách một năm về trước, một hôm nàng tự nhiên dở chứng, tự mình xuống bếp nấu cháo cho người trong cốc ăn, người ăn xong không bị tiêu chảy cũng ói nôn ói mửa, bụng dạ khó chịu vô cùng, từ đó "danh tiếng" nàng lan xa đến tận các phủ của chủ tử ở kinh thành, có ai lại không biết trù nghệ của vị này là "không thể đùa" được?!
Liễu Yến nhăn mày, khuôn mặt vì thẹn mà đỏ cả lên trông vô cùng khả ái, nói dài: "Muội không nấu cháo! Hạt sen bóc ra đương nhiên để ăn, nhưng hạt sen muội bóc không phải để cho tỷ ăn!"
Liên Hương lại nhìn nàng: "Không cho ta ăn? Mà muội cũng không thích ăn hạt sen, không lẽ..."
Liên Hương bỗng ngồi sát lại, vẻ mặt quỷ quái nhìn Liễu Yến, giọng nói hạ thấp đến nỗi muốn cả phủ đều nghe thấy: "Không lẽ muội định cho tình lang ăn sao? Hắn đâu hắn đâu?!"
Liễu Yến bị bắt nạt bộ dáng như sắp khóc đến nơi, lớn giọng: "Muội không có! Muội bóc cho tiểu thư."
Liên Hương liền quay qua nhìn nữ tử một thân bạch y nằm trên sạp mềm nhàn nhã đọc sách. Rồi lại quay qua nhìn Liễu Yến, chu miệng nói: "Này! Muội cũng đừng keo như thế chứ, ta chỉ mới ăn có vài hạt thôi mà."
"Mấy hạt? Tỷ ăn gần phân nửa số sen muội bóc rồi!" Liễu Yến thành thật phản bác.
Nghe thế Liên Hương liền trợn mắt, nhìn đĩa sen của nàng, lại nhìn đĩa sen chưa có hạt nào được bóc vỏ của mình, khó khăn đưa tay gãi đầu, cười gượng: "Liễu Yến... ha ha... Là do tỷ thấy sen muội bóc thật khả ái! Nên mới không kìm nổi... hành hạ đôi chút..."
Thật khả ái? Hiếm lắm mới thấy mấy hạt còn có chút hình dáng nha!
Liễu Yên tức xì khói nhưng không thể làm gì hơn, lúc này nữ tử áo trắng kia mới mở miệng: "Liễu Yến, ngươi không cần bóc cho ta đâu, ta kêu bọn họ bóc rồi."
Vừa nói xong, một nha hoàn mặc đồng phục của Hạ phủ- tử y bưng lên đĩa sen đã bóc nhẵn, hạt nào hạt nấy đều bóng bẩy, căng tròn, trắng mịn như ngọc, trông thích mắt vô cùng. Liễu Yến nhìn lại đĩa sen của mình, đúng là cách nhau một trời một vực, tâm hồn nàng không khỏi tổn thương nghiêm trọng, không ngờ ở phương diện này, nàng lại thất bại như vậy...
Liên Hương đương nhiên hiểu, vừa nhón hạt sen trong đĩa của Liễu Yến, vừa cười an ủi: "Không sao không sao! Quan trọng là tấm lòng a! Tuy không mấy đẹp mắt nhưng sen này muội bóc cũng thật sự ngon!"
Uỳnh!_ một tảng đá to tướng đập xuống đầu Liễu Yến, tâm hồn thiếu nữ bị tổn thương ×2.
Bỗng một nô bộc chạy tới, phá vỡ bầu không khí u ám quanh đây: "Tiểu thư, Hoắc gia về rồi!"
Đặt cuốn sách trên tay xuống, nàng nhanh chóng xoay người đứng dậy: "Chuẩn bị một chút, đến Tĩnh An."
***
Trên hồ thủy tạ ở Trúc Lâm viên, lam y nam tử nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp nhỏ, một tay đặt trên trán một tay cầm bình rượu phỉ thúy tinh xảo. Lâu lâu lại ngửa đầu uống một hớp, rồi lại ngồi như suy nghĩ gì đó.
Hắc y nam tử từ ngoài đi vào, đối hắn gập người: "Thiếu gia, Hoắc gia về rồi."
"Biết rồi." Tiêu Hà Vũ không mở mắt ra, nhàn nhạt đáp.
"..." Tử Phi vẻ mặt hết nói nổi. Ngay cả sư phụ của mình, hắn còn không chịu để vào mắt. Thật sự là bó tay với vị chủ nhân hỉ nộ vô thường này.
Bầu không khí lại rơi vào trầm tĩnh, thấy Tử Phi vẫn chưa đi, Tiêu Hà Vũ hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"À... Không có." Tử Phi.
"Vậy ngươi còn đứng đây làm gì?" Tiêu Hà Vũ ngạc nhiên, Tử Phi y cũng đâu phải người rảnh rỗi.
Tử Phi nắm chặt hai bàn tay thành quyền, bộ dáng như lấy hết dũng khí nói: "Thiếu gia, dù sao sư phụ ngài cũng đã hơn một năm chưa về kinh thành, cũng đã hơn nửa năm chưa gặp mặt ngài, theo lẽ thường thì ngài bây giờ phải nhanh chóng đến bái phỏng!"
Tiêu Hà Vũ nghe thế liền ngồi dậy, vẻ mặt anh tuấn hiện rõ sự khó tin. Tử Phi hôm nay cư nhiên dám trước mặt hắn nói với giọng điệu yêu cầu kia. Nếu như ngày thường Tiêu Hà Vũ sẽ cho y ăn gậy, nhưng mà hôm nay hắn quả thực có tâm tình đó tẹo nào, chắc cũng đoán được một phần nào đó nên Tử Phi mới dám nói với hắn như vậy đi.
Đang yên đang lành chủ tử nhà mình bỗng bật dậy, Tử Phi không khỏi sợ hãi, đầu cúi thấp hơn. Thế nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì, Tử Phi ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt tà mị ấy mang vẻ buồn man mác, hắn nói: "Ngươi có bao giờ thấy ta làm việc theo lẽ thường chưa?"
"Chưa từng thấy qua." Tử Phi vẻ mặt ủ dột, có khuyên thế nào đi nữa, vị sát thần này cũng không chịu dời gót ngọc.
"Đi!" Tiêu Hà Vũ đứng dậy, vươn tay với áo choàng bên kệ khoác lên vai, xoay người ra khỏi nhà thủy tạ. Tử Phi có vẻ bắt không kịp nhịp của chủ nhân, ngơ ngác một hồi mới hiểu ý hắn là gì, vội vã đuổi theo.