Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túy Tiên Cư_

Phòng thượng hạng lầu hai_

Lão nhân ngoài 60 tuổi vận hoa phục vừa cầm trên tay chung rượu màu bạc sáng vừa nhìn đầy bàn đồ ăn tinh mỹ thượng hạng, lia đôi mắt nhìn nam tử trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Tiểu tử ngươi hôm nay bị chứng gì mà lại có lòng tốt mời lão tử dùng ngọ thiện ở địa phương này?"

Tiêu Hà Vũ nhìn vẻ mặt không tin tưởng của sư phụ mình cũng không tỏ vẻ gì, sau lúc bỗng mỉm cười.

"Phụt_" Thấy nụ cười của hắn, Hoắc Thành Quân đem một ngụm rượu vừa uống phun ra bằng sạch.

Tiêu Hà Vũ thấy vậy liền chau mày tỏ ý ghét bỏ, nhưng nghĩ cái gì liền lấy trong tay áo ra một cái khăn tay, hướng Hoắc Thành Quân đưa tới.

Gì?!

Hoắc Thành Quân nội tâm sâu sắc sợ hãi.

Đệ tử lão dạy cũng gần năm năm, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy cái bộ dáng cười ngu của hắn a! Cũng là lần đầu tiên hắn đàng hoàng mời lão đi ăn, không những thế còn là ăn ở tửu lâu nhất nhì Phiên An này! Hơn nữa cũng là lần đầu tiên không chê bẩn mà cho lão mượn khăn tay!

Này! Ngươi có phải hay không đầu bị đập vào tường?!

Tiêu Hà Vũ thấy lâu vậy rồi mà Hoắc Thành Quân vẫn không nhận lấy khăn tay, khó chịu mở miệng: "Sư phụ! Khăn tay này ta mới mua đấy!"

"Phốc_ khụ khụ khụ..." Hoắc Thành Quân lại một trận ho sặc sụa, khuôn mặt già nua cũng đỏ hết lên.

Tiêu Hà Vũ vội vã chạy qua giúp lão vuốt vuốt lưng, vuốt a vuốt.

Cơn ho dừng lại, Hoắc Thành Quân cũng không ngại nhận lấy khăn tay kia quệt quệt miệng mấy cái, sau đó không nể tình mà vứt ra phía sau: "Này tiểu tử! Ngươi hôm nay rất không bình thường! Đừng nói muốn hù chết lão già ta đi?!"

Tiêu Hà Vũ tỉnh bơ: "Phụng dưỡng sư phụ, thế nào không bình thường?"

Uy?! Phụng dưỡng lão tử? Không phải khi trước ta lấy ngươi có mấy lượng hoàng kim đã nhảy lên rồi sao? Ừ thì.... làm gì đã tới một ngàn. Một ngàn? Hình như ta lấy nhiều hơn thì phải? Quên đi quên đi!

Hoắc Thành Quân ánh mắt mỉa mai nhìn Tiêu Hà Vũ.

Lại còn cái gì một đều sư phụ, hai đều sư phụ? Không phải trước kia ngươi đều gọi ta lão già này lão già kia sao?

Hoắc Thành Quân ậm ừ vuốt vuốt chòm râu ngắn tủn của mình: "Ừm... ta thấy ngươi vẫn gọi ta là lão già đi."

Tiêu Hà Vũ chau mày: "Như thế là bất kính, không phải sư phụ lúc thu nhận ta đã nói vậy sao?"

Thiên a! Ngươi làm ơn tha cho lão phu đi!

Hoắc Thành Quân có chút khóc không ra nước mắt. Tên đồ đệ này cứ hành sự như vậy, lão thập phần không quen!

Hoắc Thành Quân nghiêm mặt, khụ khụ hai tiếng: "Là có chuyện gì muốn nhờ ta, mau mau nói!"

Tiêu Hà Vũ: "Nếu biết, sư phụ nhất định phải trả lời đấy. Bữa cơm hôm nay coi như không uổng phí."

Hoắc Thành Quân nheo nheo mắt, tự nhiên có dự cảm không lành: "Ngươi đang uy hiếp lão tử sao?"

Câu nói kia chẳng khác nào nói: Hoắc Thành Quân lão hồ ly ông mà không nói, tiền cơm hôm nay liền tính trên người ông.

Tiêu Hà Vũ tươi cười: "Đệ tử làm sao dám."

Hoắc Thành Quân khó chịu ra mặt: "Phi! Có gì liền nói!"

Tiêu Hà Vũ cũng nghiêm túc lại: "Người có biết nữ nhân tên Chiêu Dương không? Ta đã cho người đi dò la khắp nơi rồi, nhưng mà không nghe ngóng được tin tức gì cả."

Sau đó trầm giọng: "Kì quái là ngay cả Hắc Dạ cung cũng không có. Thế nên ta chỉ có thể tìm người."

Ngay cả Hắc Dạ cung- bộ phận tình báo lớn nhất đại lục cũng không thu thập được gì nên chỉ còn cách hỏi lão...

Hoắc Thành Quân được khen đến mũi cũng muốn nở hoa, hưng phấn giải thích cho đồ nhi yêu quý ham học: "Hừ! Ngươi nếu biết được mới là có quỷ! Tin tức của nàng từ hai năm trước đã bị phong bế trên khắp đại lục rồi. Đương nhiên chính là tên thối tiểu tử cung chủ Hắc Dạ cung ra lệnh, nếu bộ phận tình báo nào hay người nào trên giang hồ dám bàn luận việc của nàng mà bị người của Hắc Dạ cung biết được, tuyệt đối chết không nhắm mắt. Tiếng nói của hắn lớn như vậy, làm sao có kẻ dám trái lệnh, trừ phi chán sống!"

Vừa nói xong, Hoắc Thành Quân bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Đồ nhi yêu quý ham học? Phi! Rõ ràng là lừa đảo! Hắn cư nhiên dám lừa lão tử để moi tin tức!

Nghĩ được như vậy, Hoắc Thành Quân mặt đen thành một đống. Biết mục đích của mình đã bị lật tẩy, Tiêu Hà Vũ hì hì cười: "Sư phụ, ta biết người thần thông quảng đại mà, mau nói cho ta nghe đi. Hắc Dạ cung thế nào lại phong bế tin tức về nàng?"

Hoắc Thành Quân phi một tiếng: "Ngươi nghe không hiểu sao? Lão tử ta cũng sợ đám sát thủ Hắc Dạ cung đến ám sát lắm!"

Tiêu Hà Vũ biết lão nhân kia là sinh khí rồi, cười cười nói: "Sư phụ a! Tiêu Hạo ở tiểu quốc Loan Thịnh mới tìm được một loại cỏ rất kì lạ, khi tưới thủy dược vào lại đổi màu, đổi mùi hương. Nếu người hứng thú, khi hắn mang về đây ta nhất định mang qua cho người!"

Tưới thủy dược liền đổi màu? Lại là cỏ? Cũng quá trùng hợp đi?

Hoắc Thành Quân trầm mặc một hồi, tầm một khắc sau (15p) hướng mắt nhìn Tiêu Hà Vũ, nội tâm lão đang đấu tranh kịch liệt.

Tiểu Oản a! Lão tử tất cả cũng vì ngươi a! Này cũng không thể xem là bán đứng được! Đúng vậy! Không phải bán đứng!

Tự thuyết phục chính bản thân mình một lát, Hoắc Thành Quân rốt cuộc cũng quyết định: "Ta có thể tin tưởng ngươi không?"

Tiêu Hà Vũ nội tâm thập phần phấn khích, hỏi như vậy hẳn là Hoắc Thành Quân cũng dao động một phần rồi, khuôn mặt hắn dạt dào ý xuân: "Lừa thầy phản bạn, ta tuyệt đối không làm!"

Hoắc Thành Quân híp híp đồng tử: "Ngươi nếu dám nói láo, lão tử nhất định xẻo thịt ngươi!"

Tiêu Hà Vũ: "Sư phụ điểm này không cần lo!"

Hoắc Thành Quân: "Trước ngươi nói, thế nào lại tìm hiểu nàng?"

Tiêu Hà Vũ trầm mặc một hồi, sau đó rõ ràng trả lời: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đệ tử thật lòng muốn vang danh thiên hạ!"

Hoắc Thành Quân trào phúng cười: "Nga? Khi nào thì Tiêu đại công tử ngươi lại có tiền đồ như vậy?"

Tiêu Hà Vũ: "Đều một tay người dưỡng thành!"

Hoắc Thành Quân đen mặt.

Này tiểu tử, ý ngươi có phải nói từ trước giờ ngươi ngang ngược, không biết điều đều là ta làm hại không?

"Vậy ngươi đã biết những gì về nàng?"

"Cốc chủ Nguyệt Tịnh cốc, thiên phú kinh người về y thuật, hiện tại chắc cũng chỉ 14-15 tuổi, một thân bạch y, còn rất lạnh lùng." Tiêu Hà Vũ moi hết mọi thứ có về nàng trong trí nhớ của hắn.

Hoắc Thành Quân: "Ngươi biết được như vậy cũng quá có năng lực rồi, người trên giang hồ nếu không tham gia trận chiến năm đó thì chẳng biết nàng bao nhiêu tuổi, thậm chí còn chẳng biết nàng vận y phục gì!"

Tiêu Hà Vũ chau mày: "Người nói trận chiến năm đó là như thế nào?"

Hoắc Thành Quân: "Nói cũng rất dài dòng, ngươi hẳn cũng biết quan hệ giữa Huyết Lãnh cung với Nguyệt Tịnh cốc đi?"

Tiêu Hà Vũ sờ sờ cằm: "Ta nghe nói cung chủ Huyết Lãnh cung là tỷ tỷ của cốc chủ Nguyệt Tịnh cốc, hai bên có vẻ khá thân thiết?"

Hoắc Thành Quân lắc lắc đầu: "Thân thiết? Chỉ là hai năm về trước thôi."

Tiêu Hà Vũ một bộ dáng ham học chăm chú lắng nghe, Hoắc Thành Quân thao thao bất tuyệt nói về sự kiện xảy ra hơn hai năm trước...

Cốc chủ Nguyệt Tịnh cốc, tên gọi Chiêu Dương, nhắc đến nữ nhân này, khẳng định cho dù nói tới cả ba ngày ba đêm cũng không ngậm miệng được. Nếu nói trong giang hồ, ai ai cũng nhận thức nàng thì không đúng, đơn giản vì chỉ mới nghe tới bạch y nữ tử, đám người kia liền biết điều ngậm chặt miệng, chẳng phải người rảnh rỗi mà đi đắc tội với Hắc Dạ cung. Còn nếu nói chẳng mấy người biết đến nàng thì lại càng sai! Khắp thiên hạ, nếu muốn khiến một đứa nhỏ đang khóc như cha chết mẹ chết ngay tức thì im thin thít, ngươi chỉ cần dọa nó một câu: "Còn khóc nữa Cung chủ sẽ đến tìm ngươi!", đương nhiên vị này chính là Hàng Ly- cung chủ Huyết Lãnh cung. Còn nếu ngươi muốn đứa nhỏ đó nước mắt lưng tròng ngay lập tức biến thành lóng lánh ánh sao thì chỉ cần nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp không thích tiểu oa nhi suốt ngày khóc lóc!", đương nhiên vị này chính là cốc chủ Nguyệt Tịnh cốc- Chiêu Dương. Chẳng ai biết nàng là người như thế nào, cũng chẳng ai biết nàng lương thiện hay tà ác, chỉ biết bạch y nữ tử, liền mặc định nàng mang dáng vẻ xinh đẹp thanh thoát, một thân thuần khiết thánh tâm, vì thế khi nghe đến "tỷ tỷ xinh đẹp" này, đám trẻ con không khỏi thi nhau thể hiện thật tốt, đơn giản chỉ vì một chữ "đẹp". Tóm lại, nói nàng nổi tiếng thì cũng phải, nói nàng không nổi tiếng cũng chẳng sai. Nhưng hễ cứ nhắc đến nàng, mọi người đều không khỏi tò mò, nhưng dù có tò mò, thì cũng chỉ có thể để đó.

Rõ ràng tiếng tăm lẫy lừng là thế, ấy vậy mà sư phụ hắn không đầu không đuôi chỉ kết luận một câu: "Huyết tẩy Nguyệt Tịnh cốc, dẫn đến võ lâm phẫn nộ, khắp nơi giang hồ tử sĩ dồn hết về Bách Điểu sơn tại cửa Tây Nguyệt Tịnh cốc đối Chiêu Dương gửi thư khiêu chiến.", sau đó Hoắc Thành Quân tiếp tục vùi đầu vào ăn, không nói thêm câu nào...

Một khắc...

Hai khắc...

Ba khắc ...

Nửa canh giờ sau vẫn không có động tĩnh gì, Tiêu Hà Vũ cứ tưởng lão ăn xong sẽ nói tiếp, ai dè đến khi thức ăn trên bàn bị càn quét triệt để, lão cũng chẳng nói thêm câu nào. Lúc hắn chuẩn bị nổi cơn tam bành, Hoắc Thành Quân mặt không đổi sắc nói: "Nước nước nước! Mau rót nước cho lão tử!"

Nhìn kiểu nào cũng không giống bị nghẹn, thế nhưng Tiêu Hà Vũ vẫn phải ngoan ngoãn rót trà cho lão, hai tay ân cần đưa đến. Hoắc Thành Quân một ngụm uống xong, thở ra: "Ài_ nghẹn chết lão tử."

Tiêu Hà Vũ nhanh tay đón lấy chung trà, phượng nhãn long lanh lóng lánh nhìn chằm chằm Hoắc Thành Quân, lão chau mày nhìn đồ nhi: "Nhìn nhìn cái gì? Ngươi không thấy đồ ăn hết rồi sao? Sao còn không gọi thêm?"

Tiêu Hà Vũ a một tiếng, sau đó sai thân vệ gọi thêm món. Lại tiếp tục nhìn Hoắc Thành Quân, khuôn mặt tràn ngập sự chờ đợi.

Một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn lên mà vẫn không thấy Hoắc Thành Quân có ý định tiếp tục kể chuyện, hắn thật tâm nhắc nhở: "Sư phụ! Vậy kết quả là thế nào?"

Hoắc Thành Quân ngơ ngác: "Kết quả gì?"

Tiêu Hà Vũ: "Còn có thể là kết quả gì? Ta đang nói trận khiên chiến ở Bách Điểu sơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK