Chậu rửa mặt bằng nhựa là nhặt được, khăn mặt dùng nhiều năm đã xơ xác, dù có nhúng ướt thì vẫn cào xước mặt. Nước trong chậu là tuyết mấy ngày trước xúc ở ven đường tan ra, rửa mặt ba ngày đã biến thành màu đen.
Rửa mặt xong, Lượm Ve Chai ngồi trên giường bẻ bánh mì ăn, bánh mì nhặt được trong thùng rác bên cạnh tiệm bánh. Lần đầu phát hiện ra nó y cực kỳ vui vẻ, cứ tưởng bánh từ trên trời rơi xuống, thật ra đó chỉ là bánh ngọt hết hạn sử dụng nên cửa tiệm vứt bỏ.
Lượm Ve Chai thường xuyên nhặt đồ ăn từ thùng rác mang về nhà, hầu hết thời điểm thì không sao, nhưng đôi khi cũng bị đau bụng lăn lộn trên giường.
Y cũng không biết uống thuốc hay tới bệnh viện là gì, dù sao qua cơn đau là xong.
Không biết hôm nay có thể nhặt được bánh mì hay không, Lượm Ve Chai giữ lại gần một nửa xem như điểm tâm cho ngày mai. Y vừa cột chặt miệng túi thì bụng sôi lên ùng ục, vẫn chưa ăn no.
Lượm Ve Chai xoa bụng đứng dậy đi tới bên giường, cầm gấu bông đặt vào túi vải đựng rượu mạnh Trung Quốc rồi ra cửa.
Lượm Ve Chai đi đến trường học gần đó, hôm nay là thứ hai, chính là ngày đi học. Cổng trường có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, bánh xếp, bánh chiên, bánh bao màn thầu, đậu hủ nước đường......
Có cô bé đứng ven đường ăn bánh bao, Lượm Ve Chai ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Y còn chưa nếm thử bánh bao thịt to như thế đâu, thơm quá đi, cắn một cái còn có dầu lấp lánh ứa ra.
Lượm Ve Chai nhìn lom lom, nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Cô bé thấy y liền bỏ nửa cái bánh bao còn lại vào túi ni lông rồi mang bánh bao cưỡi xe đạp đi mất.
Lượm Ve Chai rất ủy khuất: Hừ, tôi đâu có giành với cô, ngửi mùi cũng không được sao.
Y lại lần lượt ngửi bánh xếp, ngửi bánh chiên, ngửi đậu hủ nước đường. Ngửi xong lại quay về ngồi ven đường một hồi, cảm thấy bánh bao thịt to vẫn là món ngon nhất.
***
Giữa trưa y lại tới phố quà vặt lục tìm cơm ăn như thường lệ, đi tới quán mì ngày hôm qua thì bên trong đột nhiên vọng ra tiếng gọi: "Này! Cậu! Chính là cậu đó! Tới đây!"
Lượm Ve Chai sợ run lên, quay đầu thấy chủ quán mì đang đi nhanh về phía mình, phản ứng đầu tiên của y là vội vã bỏ chạy.
Vì sao phải chạy? Y sợ chủ quán mì đánh mình. Loại người như y bình thường đứng một lát trước cửa tiệm người ta đều bị đuổi đi, tối qua còn dám vào trong quán ngồi ăn, chắc chắn sẽ bị người ta đánh.
Lượm Ve Chai người nhẹ tênh co cẳng chạy đi, vừa chạy vừa ôm đầu xin tha: "Anh đừng đánh tôi, tôi sai rồi! Lần sau không dám nữa!"
Tiểu Vương từ trong quán đuổi theo, trên tay còn quơ quơ cái chày cán bột, nhìn rất giống vẻ muốn đánh người. Hắn cực khổ đuổi theo phía sau: "Đừng có chạy! Tới đây! Đừng chạy nữa!"
Lượm Ve Chai quay lại nhìn, vừa thấy cái chày to đùng thì sợ đến nỗi sắp tè ra quần, tăng tốc chạy nhanh hơn: "Anh đừng đuổi theo tôi! Lần sau tôi không dám nữa!"
Hai người chạy suốt mười lăm phút, cuối cùng Tiểu Vương chặn được Lượm Ve Chai trong hẻm cụt.
Lượm Ve Chai núp ở góc tường giơ hai tay lên đầu hàng, còn muốn nài nỉ: "Đừng đánh chân được không?" Đánh gãy chân thì y không thể đi tìm đồ ăn, sẽ chết đói. Đánh chỗ khác thì hết đau là xong, không chết được.
Tiểu Vương thở hổn hển, thầm nghĩ đầu năm nay đúng là không dễ kiếm tiền chút nào, còn phải chạy theo người ta cả đoạn đường dài như vậy: "Cậu...... Chạy cái rắm chứ chạy! Tôi không...... đánh cậu! Tôi gọi cậu...... ăn cơm mà!"
Lượm Ve Chai chớp mắt rồi lại chớp mắt, vừa chỉ Tiểu Vương vừa chỉ vào mình: "Anh mời tôi ăn cơm à? Vì sao?"
Cả người Lượm Ve Chai giống như dính chặt vào tường, Tiểu Vương muốn lôi y ra nhưng nhìn từ trên xuống dưới thấy chỗ nào cũng bẩn, không có chỗ ra tay nên không kéo y nữa: "Không phải tôi mời cậu mà là ông chủ ngày hôm qua mời. Mau theo tôi đi! Thật khó khăn quá mà!"
Tiểu Vương cầm năm trăm tệ của ông chủ lớn nên nấu cho Lượm Ve Chai một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt viên Tứ Hỉ, một phần tôm sông, hai phần rau xào.
Có nói thế nào Lượm Ve Chai cũng không chịu vào quán vì sợ bị đánh. Tiểu Vương đành phải dời bàn ra cửa để y ngồi ăn. Tiểu Vương đích thân ngồi bên cạnh rót nước thêm cơm. Trong lòng lại cảm thán tiền này thật không dễ kiếm, lỡ như ông chủ kia bỗng nhiên xông tới trách hắn không hầu hạ người cho tốt thì biết làm sao đây?
Đồ ăn nhiều quá, Lượm Ve Chai một miếng cũng không chịu lãng phí, no cành hông. Tiểu Vương bảo y: "Buổi tối cũng tới đây ăn biết chưa? Tôi không đánh cậu, cậu đừng chạy."
Lượm Ve Chai cái hiểu cái không gật đầu.
***
Buổi chiều y không cẩn thận đi vào một khu biệt thự cao cấp, đụng phải hai con chó đen to lớn được thả rông. Chó đen nhìn y mang theo cái túi, toàn thân bẩn thỉu thì lập tức xông tới cắn y.
Thật ra Lượm Ve Chai thường xuyên đánh nhau với chó mèo để giành miếng ăn, đánh không lại thì chạy. Nhưng hôm nay y đã chạy một trận nên chẳng còn sức nữa. Hai con chó vừa to vừa dữ đuổi theo không bỏ, Lượm Ve Chai khó khăn lắm mới thoát được bọn chúng, cảm giác như hai cái đùi sắp gãy rời.
Y thở hồng hộc ngồi trên mặt đất một lúc rồi sờ lên vai: Toi rồi, rượu mạnh Trung Quốc không thấy đâu nữa. Chắc là lúc bỏ chạy thoát thân đã làm mất rồi.
Lượm Ve Chai hoảng loạn đứng dậy, đi dọc đường tìm kiếm, rốt cuộc nhìn thấy túi vải đỏ của mình trong một bồn hoa. Y khẩn trương nhào tới lôi gấu nhỏ ra xem thử, may quá, chưa bị mất.
Một giây sau, y liền thấy hai con chó đen kia phi nước đại tới chỗ mình. Lượm Ve Chai lúc đầu không kịp phản ứng, thấy chó to nhào lên cắn gấu bông của mình thì ngửa đầu ra sau giật mạnh, một cái tay gấu bị rách làm lộ ra bông gòn bên trong.
Lượm Ve Chai giận điên lên, đá một cước vào đầu con chó. Con chó kia cũng nổi giận, nhe răng trợn mắt chồm lên cắn y. Lượm Ve Chai lại bắt đầu chạy, hai con chó lại bắt đầu đuổi.
Cuối cùng Lượm Ve Chai bị chó cắn vào mông, may mà quần bông của y dày nên không cắn trúng thịt, chỉ là trên quần bông bị lủng hai lỗ, bông lòi hết ra.
Một người một gấu đều rách bươm, lộ ra bông gòn bên trong.
***
Tiểu Vương bắt đầu chờ Lượm Ve Chai tới ăn cơm chiều từ lúc năm giờ, chờ đến bảy giờ y rốt cuộc cũng đến.
Mặt mũi Lượm Ve Chai lúc nào cũng bẩn, hôm nay hai mắt lại đặc biệt sạch sẽ, Tiểu Vương chăm chú nhìn một lát mới đoán được y vừa khóc xong.
"Ầy, sao cậu lại khóc? Bị chó cắn hả?" Tiểu Vương thật ra cũng có ý tốt, chỉ thuận miệng hỏi nhưng Lượm Ve Chai nghe xong càng thương tâm hơn, mím môi ôm chặt gấu nhỏ của mình.
Ăn cơm xong, Lượm Ve Chai chuẩn bị về nhà, hôm nay y chạy nhiều như vậy thật mệt quá, không muốn nhặt rác nữa.
Y ra tới giao lộ thì đột nhiên có hai người đàn ông một trái một phải xuất hiện, mặc đồ tây đen nhìn có vẻ rất lợi hại. Lượm Ve Chai quay đầu chuẩn bị đổi sang đường khác.
Y đi một lát chợt phát hiện hai người kia cứ đi theo mình. Y vừa chạy thì hai người kia cũng chạy theo.
Lượm Ve Chai súy chút nữa tức đến phát khóc, sao hôm nay ai cũng đuổi theo y vậy?! Y chạy một hồi liền chạy không nổi nữa, bị người đàn ông mặc âu phục dễ dàng khống chế.
Hai người đàn ông một trái một phải nhét y vào xe, Lượm Ve Chai dùng hết sức lực giãy dụa. Lần đầu tiên y gặp phải người ngang ngược như thế: Muốn đánh thì đánh ngay đi! Sao phải mang về đánh cơ chứ!
Khi ba người túm tụm lại một chỗ, rượu mạnh Trung Quốc lại bị rơi mất.
Cuối cùng Lượm Ve Chai vẫn bị nhét vào xe mang đi. Cả đời này y chưa từng ngồi xe nên đầu óc choáng váng muốn nôn ra.
Y chớp mắt hỏi người đàn ông mặc âu phục: "Các anh muốn tới đâu đánh tôi vậy?" Hai người đều nghiêm mặt không để ý tới y.
Chẳng biết chạy bao lâu thì xe ngừng. Lượm Ve Chai muốn chạy nhưng y cũng không biết làm sao mở cửa xe này. Một người đàn ông mở cửa cho y, Lượm Ve Chai húc vào lồng ngực hắn rồi cắm đầu xông ra ngoài.
Y không biết đây là đâu, nhìn rất giống chỗ có hai con chó to cắn y, có vườn hoa có thảm cỏ, còn có tòa nhà màu trắng xinh đẹp.
Lượm Ve Chai thấy phía trước có người liền chạy tới đó giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng. Chạy tới gần nhìn kỹ, oa, người này thì y biết, chính là người hôm qua mời y ăn cơm đây mà.
Lượm Ve Chai không biết hắn tên gì, nhưng nhớ lại chủ quán mì gọi hắn là ông chủ lớn, thế là vừa vẫy tay vừa khản giọng cầu cứu: "Ông chủ lớn! Ông chủ lớn! Có người xấu đuổi theo tôi kìa!"