Bùi Ứng Triết ngồi trên ghế salon giả vờ giả vịt đọc sách, tức giận nạt y: "Anh không có mắt à? Không biết tự nhìn sao?"
Hắn không dò ra được Lượm Ve Chai đang tính kế gì mà hai ngày nay cứ giả ngây giả dại nói nhảm trước mặt hắn, cái gì người xấu với người tốt. Đây là muốn làm gì? Đầu tiên giả vờ đáng thương rồi sau đó hết ăn lại uống sao?
Lượm Ve Chai vô duyên vô cớ bị mắng không có mắt, y cũng biết đây chẳng phải câu gì tốt lành nên cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa.
Y không biết cái lỗ trên cửa gọi là mắt mèo có thể nhìn thấy bên ngoài. Thế là dè dặt mở ra một khe rất nhỏ đủ để một con mắt nhìn thấy bên ngoài: Hai người mặc âu phục vẫn đang đi tới đi lui trên bãi cỏ.
Bùi Ứng Triết nhắn tin cho bọn hắn nói nhiệm vụ tối nay là tùy tiện đi dạo trong vườn, đợi lát nữa đổi hai người khác tới giao ban.
Lượm Ve Chai đóng cửa lại rồi đặt mông ngồi phịch xuống đất thở dài: "Sao họ còn chưa đi a......"
Bùi Ứng Triết lật một trang sách, kỳ thật suốt hai tiếng qua một chữ hắn cũng đọc không vào: "Tôi thấy đêm nay họ sẽ không đi đâu, anh ở lại đây một đêm đi."
Lượm Ve Chai có chút sốt ruột: "Không được, tôi bận lắm, tôi còn có chuyện phải làm nữa. Gấu Gấu mất rồi, tôi phải đi tìm Gấu Gấu."
Bùi Ứng Triết thầm nghĩ anh thì có việc đếch gì, còn bày đặt làm bộ làm tịch với tôi à.
Hắn đè nén lửa giận trong lòng, được thôi, nếu anh thích diễn như vậy thì tôi sẽ diễn với anh: "Có chuyện gì ngày mai hãy nói, giờ anh làm sao ra ngoài được? Vừa ra ngoài sẽ bị người xấu bắt ngay."
Lượm Ve Chai nghĩ ngợi rồi lại mở cửa quan sát qua khe hẹp, cảm thấy vẫn là ông chủ lớn nói đúng.
Bùi Ứng Triết lại lặp lần nữa: "Trước hết anh vào đây được không."
Câu này hắn đã nói ba bốn chục lần trong suốt hai tiếng qua, Lượm Ve Chai không nghe mà cứ ngồi lì trên tấm thảm lông ở cửa quyết không dời ổ.
Nhà này của Bùi Ứng Triết trang trí theo kiểu Bắc Âu, màu trắng là chủ đạo. Lượm Ve Chai không dám đi vào nửa bước, y cảm thấy mình hệt như một dấu chân đen thui xấu xí in trên nền tuyết trắng vậy.
"Người bẩn." Lượm Ve Chai bất giác chà tay lên quần áo, thật ra chỉ vô ích thôi, tay y bẩn, quần áo cũng bẩn, còn không biết ai lau ai đây.
Bùi Ứng Triết hơi phiền lòng, cau mày nói: "Vậy anh cởi đồ bẩn ra đi."
Lượm Ve Chai im lặng hồi lâu, Bùi Ứng Triết nhịn không được quay đầu, nào ngờ Lượm Ve Chai sột soạt cởi đồ thật.
Quần bông rách bươm đã tụt xuống mắt cá chân để lộ hai cẳng chân gầy như que củi, đùi còn không to bằng đầu gối, xương bánh chè lồi ra một cách khoa trương.
Lượm Ve Chai không có áo bông dày để mặc vào mùa đông, y mặc tất cả quần áo có thể mặc trên người. Cả người rất cồng kềnh, tay cũng không nhấc lên nổi, y đang khó nhọc lần lượt cởi từng món đồ, động tác cực kỳ buồn cười.
Mặc dù trong phòng có bật điều hoà nhưng gạch men ở cửa vẫn toát ra hơi lạnh thấu xương, hơn nữa Lượm Ve Chai chốc chốc lại mở cửa ra nhìn nên hơi ấm đã sớm bay hết.
Y hít hà vì lạnh, vừa run vừa kẹp chặt đùi xoa xoa.
"...... Anh có đầu óc không đấy? Bảo cởi là cởi thật à? Mặc vào!" Bùi Ứng Triết tức giận đến muốn mắng người, quay mặt đi chỗ khác không đành lòng nhìn nữa.
Lượm Ve Chai chớp chớp nhìn hắn, đành phải mặc lại từng món quần áo. Y nghĩ ánh mắt kia của ông chủ lớn nhất định là ghét bỏ mình. Tại sao chứ? Thật ra trên người y cũng tạm được mà, đâu có bẩn như vậy.
Bùi Ứng Triết vờ như lơ đãng hỏi: "Ai, anh tên gì?" Hắn vẫn không biết Lượm Ve Chai tên họ là gì. Mười năm qua không phải Bùi Ứng Triết chưa từng đi tìm y, nhưng ngay cả tên đều không biết thì đi đâu tìm? Làm sao tìm được?
Lượm Ve Chai kéo quần bông rách lên thắt lưng, hai lỗ thủng trên mông lòi ra hai đụn bông to tướng: "Tôi không có tên."
...... Được lắm, không có tên, để tôi xem anh diễn tới đâu.
Bùi Ứng Triết hắng giọng một cái rồi nghiêm trang nói: "Vậy giờ anh có tên rồi, cứ gọi anh là "Ai" đi. Tôi nói "Ai" chính là gọi anh đấy, biết chưa?"
Lượm Ve Chai cười ngây ngô một lát, ra sức gật đầu.
Người khác đều có tên nhưng y không có, bây giờ y đã có tên. Ông chủ lớn đúng là người tốt.
***
Bùi Ứng Triết kéo Lượm Ve Chai đi tắm rửa, đến cửa phòng tắm mới phát hiện Lượm Ve Chai đi chân trần, hai bàn chân gầy guộc đỏ bừng vì lạnh đang cọ tới cọ lui.
Hóa ra từ cửa chính vào nhà, xuyên qua phòng khách, lên cầu thang, qua ngã rẽ tới hành lang, một quãng đường dài như vậy mà y không hề mang giày.
Bùi Ứng Triết lại muốn mắng y, khó khăn lắm mới nhịn xuống được nhưng ngữ khí vẫn không mấy tốt: "Giày anh đâu?"
Lượm Ve Chai nhỏ giọng nói: "Ở cửa, bẩn."
"Là rất bẩn mới đúng, anh tắm cho sạch đi." Bùi Ứng Triết đẩy y vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Nhưng hắn chưa yên tâm nên không dám đi quá xa, đứng dựa vào cửa nghe ngóng nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng nước. Bùi Ứng Triết lại đẩy cửa vào, trông thấy Lượm Ve Chai đang xắn tay áo đứng cạnh bồn rửa tay. Vòi nước mở rất nhỏ, y kỳ cọ cánh tay cẩn thận dưới dòng nước. Vẫn là nước lạnh.
"Chẳng phải nói anh tắm sao?! Anh đang làm gì thế?" Bùi Ứng Triết lôi y đến bồn tắm giáo huấn, "Cởi đồ ra, leo vào."
Lượm Ve Chai rất ấm ức, rõ ràng y đang tắm rửa cơ mà. Y lại bắt đầu thở hổn hển cởi từng món đồ đến khi trần như nhộng. Lượm Ve Chai gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, trên người chẳng được mấy lạng thịt, xương sườn nhô cao. Y nhón chân bước vào bồn tắm, đáy bồn lạnh cóng làm gan bàn chân đau buốt.
Bùi Ứng Triết mở vòi hoa sen, nước ào ào chảy xuống. Lượm Ve Chai sợ hãi kêu lên một tiếng, cứ tưởng là trời mưa. Y không thích trời mưa, mưa xuống quần áo sẽ ẩm ướt, vừa nặng vừa lạnh, lạnh xong trên người sẽ nóng lên như muốn bốc cháy, đầu óc choáng váng khó chịu.
Lượm Ve Chai ôm chân núp trong góc run rẩy, y sợ vòi hoa sen.
Bùi Ứng Triết đành phải xả nước nóng vào bồn cho y: "Ai, anh mau tắm đi, quần áo tôi để trên bồn rửa mặt, tắm xong thì tự mặc vào."
Lượm Ve Chai ngồi trong nước ấm rất vui vẻ, ông chủ lớn gọi tên y, đây là lần đầu tiên có người gọi tên y!
***
Bùi Ứng Triết ra khỏi phòng tắm thì trong lòng hỗn loạn, xoay người về phòng ngủ trải giường, sau đó lại ra ban công rút một điếu thuốc. Hút thuốc xong trở về, hắn gõ cửa phòng tắm: "Tắm xong chưa?" Không ai đáp lại.
Bùi Ứng Triết đẩy cửa vào thì phát hiện Lượm Ve Chai không có bên trong, áo choàng tắm vẫn còn y nguyên trên bồn rửa mặt.
Đi đâu rồi......
Bùi Ứng Triết đi từng phòng tìm người: "Ai! Ai!" Gọi một hồi cảm thấy mình có chút ngốc.
Tìm hết lầu hai cũng chẳng tìm được. Bùi Ứng Triết xuống lầu, vừa tới đầu cầu thang đã nhìn thấy người.
Lượm Ve Chai vẫn mặc quần áo bẩn của mình, y nằm nghiêng trên tấm thảm ở cửa ra vào, cuộn mình thành một đống nhỏ, không dám vượt ra ngoài phạm vi của tấm thảm, như vậy sẽ không làm bẩn sàn nhà.
Lượm Ve Chai ngủ thiếp đi, Bùi Ứng Triết ôm y về phòng ngủ.
Y nhẹ bẫng như không, cổ tay chỉ to bằng trẻ con, cứ như nắm mạnh thêm một chút thì sẽ gãy mất.
Bùi Ứng Triết đắp kín mền cho y, trong lòng thầm gọi một tiếng: Ba ba.
Ba ba, chẳng phải ba đã bán con để lấy mấy chục vạn ư? Sao cuối cùng ba lại sống như vậy chứ?
Nếu biết cuối cùng cái gì cũng không có, liệu ba có hối hận vì đã bỏ rơi con không? Trước kia chúng ta cái gì cũng không có, nhưng ba có con, con có ba.
Bùi Ứng Triết khẽ thở dài, Lượm Ve Chai trở mình lầm bầm một câu: "Ông chủ lớn......"
Lúc nãy được ông chủ lớn thay quần áo y đã tỉnh một hồi, nhưng hôm nay chạy nhiều như vậy nên quá mệt mỏi, y lại mau chóng ngủ thiếp đi.
Lúc này nửa mê nửa tỉnh, Lượm Ve Chai nghe tiếng thở dài của Bùi Ứng Triết còn tưởng hắn đang gọi tên mình nên mơ màng đáp lại.