“Phu nhân, tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh.”
Một vị phu nhân đang cúi đầu lau nước mắt, biểu tình bi thương không cách nào che giấu đang ngồi bên giường, nghe thấy thế liền nhìn người đang nằm trên giường, lo lắng hỏi:
“Lâm nhi, con sao rồi? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Uyển Lâm mở to mắt, suy nghĩ vội chuyển, lẽ nào mình xuyên không rồi? Biết mình biểu cảm không đúng, Uyển Lâm gật đầu một cách yếu ớt, sau đó vờ nhắm mắt để người khác không thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng. Vị phu nhân thấy thế, cảm giác an tâm hơn một chút, gọi đại phu đến bắt mạch, đại phu đang ở bên ngoài lập tức chạy vào, bắt mạch xong liền nói:
“Tiểu thư không sao rồi, dựa theo phương thuốc cũ uống một thời gian chắc hẳn không có gì đáng ngại, sau này dưỡng tốt thân thể, dùng thêm thuốc bổ sẽ trở lại bình thường, phu nhân cứ yên tâm.”
Lát sau bát thuốc được bưng tới, Uyển Lâm ngoan ngoãn uống hết, đại não nhanh chóng trả lại những ký ức của nguyên chủ khiến cô choáng váng đầu óc, dần dần thật sự ngủ thiếp đi mất.
Khi tỉnh dậy đã là nửa đêm, lúc này có hai nha hoàn đang gác đêm, thấy Uyển Lâm tỉnh lại liền vội vàng đến đỡ nàng, một nha hoàn vội nói:
“Tiểu thư người không sao rồi, hù chết nô tì, nô tì cứ tưởng, cứ tưởng...” chưa nói xong đã khóc huhu.
Nha hoàn còn lại lên tiếng:
“Tiểu thư mới tỉnh dậy, còn không bưng ít thức ăn thanh đạm lên cho tiểu thư, ở đó mà khóc cái gì.”
Nghe thấy thế nha hoàn đó liền chạy đến thắp sáng đèn, sau đó mang thức ăn lên. Lúc này cả căn phòng sáng bừng, Uyển Lâm mới kịp quan sát mọi thứ xung quanh.
“Trời ạ, đây xác thực là thời cổ đại rồi” Uyển Lâm thực sự muốn thốt lên, nhưng vẫn kịp thời nuốt trở lại.
Ký ức nguyên chủ từ nhỏ đến giờ khá đầy đủ. Hóa ra đây là triều Đại Xuyên, hoàng đế đang tại vị niên hiệu là Cảnh Thuận, là vị vua thứ 5 của triều đại nhà Phương, bên dưới có tất cả 11 người con trai, 2 người con gái. Thân thế của nguyên chủ này là Đại tiểu thư của nhà họ Phạm, cha là Lễ Bộ Thị Lang, mẹ là Đại tiểu thư của An gia, vị An Quốc Công đầu tiên chính là người có công lớn, cùng Thái Tổ hoàng đế giành giang sơn, được phong chức vị Quốc Công, đời đời cha truyền con nối, hưởng vinh hoa phú quý. Cũng thật trùng hợp, tên của nàng ở thời đại này cũng là Phạm Uyển Lâm, năm nay 13 tuổi, gia thế hiển hách là thế nhưng hai mẹ con nàng ở trong phủ chỉ được sủng ái ngoài mặt, thực tế người mà phụ thân và tổ mẫu thương yêu nhất chính là Bạch di nương, thứ nữ phủ Thừa tướng, nàng ta sinh hạ một thứ nữ, phụ thân nàng còn hai phòng thiếp thất khác, đáng tiếc không ai sinh được con trai.
Nàng bị hôn mê hơn một ngày rõ ràng là do có người đẩy nàng xuống hồ. Bóng dáng đó trông rất quen thuộc, hình như là một trong những thứ muội của nàng, đáng thương thay khổ chủ đã qua đời, còn nàng chỉ là linh hồn ở thời hiện đại, tuy cùng tên, nhưng không phải là một.
Uyển Lâm bất đắc dĩ thở dài, vào một gia đình thế này sớm muộn cũng vướng vào vòng tranh đấu ác liệt, nhưng đồng thời nàng cũng có chút phấn khích. Kiếp trước nàng luôn giả vờ ngây ngốc mà sống, nhìn thấy tranh đấu trong gia tộc, hãm hại lẫn nhau cũng làm như không hay biết. Nàng đặc biệt rất thích xem những bộ phim đấu trí với nhau, người cổ đại tâm kế rất sâu, không biết đầu óc mình so với họ sẽ như thế nào. Điều làm nàng vui nhất chính là từ giờ trở đi có thể sống đúng với chính mình, không cần phải giả vờ ngốc ngếch nữa, còn có thể tha hồ lười biếng, tuy tính cách nguyên chủ và nàng chỉ có vài phần giống nhau, nhưng nàng từ từ thay đổi trở về là chính nàng, mọi người vẫn có thể tiếp nhận được.
Lúc này nàng tạm gạt đi mọi suy nghĩ, thấy nha hoàn đang đứng bên cạnh nhìn nàng. Nàng ta đang mặc một bộ y phục màu vàng, tóc búi theo tiêu chuẩn nha hoàn, gương mặt thanh tú, là đại nha hoàn bên cạnh nàng từ nhỏ, tên gọi Thu Nga, đang nhìn chằm chằm Uyển Lâm, lúc này mới cất giọng hỏi:
“Tiểu thư, người thấy không khỏe ở đâu sao?”
Hóa ra biến hóa từ đầu đến giờ của Uyển Lâm đều được Thu Nga thu vào mắt, nàng cảm thấy tiểu thư lúc bất ngờ, lúc buồn bã, rồi lại có chút phấn khích, chỉ chốc lát mà thay đổi quá nhiều cảm xúc trên khuôn mặt.
“Ta không sao, chỉ là vừa mới tỉnh lại đầu óc còn mơ hồ, đang hồi tưởng lại lúc té xuống hồ. À phải rồi Thu Nga, lúc đó ai đã phát hiện ra ta vậy?”
Câu hỏi này của Uyển Lâm mang tính dò xét, nàng là Đại tiểu thư của Thị Lang phủ, vậy mà lại rơi xuống nước, còn hôn mê bất tỉnh. Nói bên cạnh không có nội gián, làm cho người khác nhân cơ hội hãm hại nàng thì nàng mới cảm thấy buồn cười. Kiếp trước nàng sớm trở thành cô nhi, may nhờ ông bà nội chăm sóc, trước khi mất vẫn dặn dò nàng hãy quý trọng tình thân. Cũng bởi như vậy nên nàng không muốn so đo với một nhà của chú. Nhưng bây giờ không giống, người khác muốn mệnh của nàng, nàng cần gì phải nể tình.
Trong phủ này đa phần đều do tổ mẫu nắm giữ, mặc dù mẫu thân nàng là Đại phu nhân nhưng chỉ có phong quang ngoài mặt, nàng không biết bên cạnh nàng ai đáng tin, ai mới là nội gián nên phải từ từ quan sát. Chỉ trách Phạm Uyển Lâm trước kia quá tin người, ngay cả người bên cạnh phản bội cũng không biết, còn bị mất mạng. Nàng, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nữa.
“Hồi bẩm Đại tiểu thư, ba ngày trước là sinh thần của lão thái thái, có rất nhiều khách nhân đến đây chúc mừng, trong phủ người đến người đi căn bản đếm không xuể. Nô tì và Thu An đi cùng Đại tiểu thư đón tiếp các vị thiên kim tiểu thư khác, đột nhiên tiểu thư cảm thấy choáng váng đầu óc, nên người định cùng với chúng nô tì đi về viện nghỉ ngơi.”
“Đúng lúc đó Bạch di nương bảo nô tì đến mời Đại phu nhân ra ngoài chuẩn bị khai tiệc, nói ở đây thiếu người, cứ để Đại tiểu thư cho Thu An hầu hạ trở về, không hiểu sao tiểu thư lại đi vào chỗ vắng người, rồi ngã xuống nước, khi Đại phu nhân và chúng nô tì đến nơi thì không thấy Thu An đâu, chỉ thấy tiểu thư dưới hồ, Đại phu nhân cứ tưởng...cứ tưởng...cũng may Đại tiểu thư bình yên vô sự, phu nhân mới chịu trở về nghỉ ngơi.”
Uyển Lâm thở dài, nếu Đại phu nhân biết nữ nhi của nàng đã chết, không biết sẽ thương tâm thế nào. Nàng kiếp trước không được hưởng tình mẫu tử nhiều năm, vẫn luyến tiếc đến giờ, có lẽ ông trời muốn bù đắp cho nàng, nàng nhất định sẽ thay Uyển Lâm kia, hiếu thuận với mẫu thân. Đồng thời nàng bắt kẻ hại nàng phải trả giá, hại sinh mệnh nàng chính là phạm vào điều tối kỵ của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng bây giờ nàng cũng rất muốn biết, dung mạo của người mà nàng xuyên qua là như thế nào. Nàng để Thu Nga dìu mình đứng dậy đến trước gương đồng, ngắm nhìn bộ dáng người trong gương. Do hôn mê nên khuôn mặt có chút tái nhợt, người trong gương không có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, làn da của nguyên chủ rất trắng, đôi mắt to tròn, khuôn mặt trẻ con còn có chút mũm mỉm, giống hệt nàng năm 14 tuổi ở kiếp trước. Lẽ nào việc nàng xuyên không không phải là trùng hợp?