Nguyệt Lan cười trêu ghẹo, muốn xua tan bầu không khí kỳ lạ này.
“Vẫn là câu nói đó, sau này muội muốn ăn gì cứ việc đến tìm tỷ.”
Ngừng lại một chút, Uyển Lâm tiếp tục nói:
“Nhưng tỷ tuyệt đối sẽ không gả vào hoàng gia.”
“Tại sao?” Nhị công chúa trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Bởi vì hoàng gia là nơi có nhiều quy củ, lại trói buộc, mà tỷ, chỉ thích được tự do, làm những điều mình thích.”
“Nhưng mà Lâm tỷ tỷ, trở thành người hoàng tộc tỷ sẽ có nhiều đặc quyền, được nhiều người kính nể, còn có vinh hoa phú quý hưởng không hết. Rất nhiều nữ tử đều muốn như thế, sao tỷ lại không muốn?” Nhị công chúa thực sự không hiểu.
Uyển Lâm bẹo má Nhị công chúa đáp:
“Muội nói không sai, nhưng tỷ hỏi muội, muội có thích được người khác nịnh bợ lấy lòng không? Muội có bằng hữu không? Có được tùy ý xuất cung không?”
“Muội…muội...thực sự cái nào cũng không có.”
Nhị công chúa hơi suy sụp, đột nhiên hai mắt lại loé sáng:
“Nhưng muội có tỷ tỷ, còn có Duyệt Hiên ca, Nguyệt Lan tỷ tỷ, muội đã cảm thấy đủ rồi, mọi người đều là bằng hữu của muội.”
“Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu, mãi mãi cũng là bằng hữu.”
Câu cuối cùng của Uyển Lâm đã khẳng định, nàng sẽ không tiến xa hơn với bằng hữu bên cạnh.
“Haha, tốt, tốt, Lâm nhi của chúng ta thực sự không giống những người khác, nếu phụ thân nghe được chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”
An Duyệt Hiên thật cao hứng. Biểu muội của hắn không tham vinh hoa phú quý, quả là đoá hoa tuyệt thế. Mà An Quốc Công phủ xưa nay không cuốn vào tranh trữ, nếu biểu muội không có ý muốn gả vào hoàng thất sẽ không ảnh hưởng đến Quốc Công phủ. Nhìn thái độ của tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân đối với Uyển Lâm, hắn thực sự lo sợ có một ngày Uyển Lâm sẽ coi trọng một vị hoàng tử nào đó, vậy rất có thể An Quốc Công phủ sẽ đứng về phía nàng.
Nhìn lại khuôn mặt có chút thất vọng của Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, Duyệt Hiên thầm cười trộm. Lục hoàng tử văn võ song toàn, lại có nhà mẹ đẻ thế lực, há lại cam nguyện làm một vương gia. Thất hoàng tử tuy cùng hắn thân thiết nhưng có chút ham chơi, sợ là sẽ không gánh vác được gia đình. Vẫn là từ từ để ý tìm người xuất chúng khác, biểu muội năm nay 14 tuổi, chưa vội. An Duyệt Hiên suy xét trong lòng, hắn đã coi Uyển Lâm như muội muội nên mới kén cá chọn canh như thế, không biết còn tưởng rằng chọn cho chính hắn nữa.
Thái độ của Uyển Lâm quá rõ ràng, khiến cho hai vị hoàng tử có chút ý định gì đó với nàng lập tức rơi vào trầm ngâm. Không thể trách nàng nhẫn tâm, nàng thực sự không muốn bị cuốn vào vũng bùn hoàng gia.
Mà Uyển Lâm không biết rằng, những lời nàng nói hôm nay khiến cho chút tình cảm nhen nhóm của ai đó càng tuôn trào mãnh liệt. Vốn định kéo dài lại càng phải nhanh chóng triển khai kế hoạch, sợ nàng sẽ vuột mất khỏi tầm tay.
“Cũng đã trễ rồi, hay chúng ta trở về đi thôi. Ngày mai nhất định sẽ rất thú vị.”
Nguyệt Lan lần nữa trở thành người thay đổi không khí.
Trên đường trở về Lục hoàng tử và Thất hoàng tử vẫn không nói tiếng nào, giữ vững trầm mặc. Dù sao Uyển Lâm cũng đã nói rõ, hy vọng sau này mọi người vẫn sẽ là bằng hữu.
Cả ngày hôm đó Nhị công chúa ở lì tại lều của Uyển Lâm và Nguyệt Lan, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử sau khi cùng mọi người trở về liền chạy đến phụ giúp chuẩn bị đón tiếp vua Cát Nhĩ Tân. Đại công chúa không có hành động gì, khiến mọi người càng đề cao cảnh giác.
Chẳng qua là từ sáng sớm Đại công chúa đã chạy đến chỗ hoàng thượng giả vờ cung kính, hiếu thảo. Mẫu hậu đã dặn nàng lần này lên đường phải cố gắng lấy lòng phụ hoàng. Nàng năm nay đã 16 tuổi, nhưng phụ hoàng lại không ngó ngàng gì đến hôn sự của nàng, khiến nàng rất nóng lòng. Cũng có thể phụ hoàng muốn đợi khoa thi kết thúc, gả nàng cho Trạng nguyên, Đại công chúa ôm hy vọng nên càng ra sức lấy lòng hơn nữa.
Đến khi hoàng thượng có chính sự cần bàn bạc với một số quan viên, Đại công chúa quay về mới hay tin ám vệ nàng phái đi đã chết, khiến nàng tức giận không thôi, thề rằng tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.
Buổi tối ở nơi này ngắm sao đặc biệt đẹp, Uyển Lâm đến đây đã được mấy tháng rồi, ở thế giới bên kia nàng không có gì để lưu luyến. Còn nhớ lúc cha mẹ qua đời đã để lại cho nàng một số tiền lớn, nhờ có ông bà nội trông nom mà nàng được trải qua cuộc sống xem như đầy đủ. Đến năm nàng 15 tuổi ông bà qua đời, nàng đã dùng số tiền đó để trang trải cuộc sống. 18 tuổi nàng sang Mỹ. Giờ nàng đã đến thời đại này, không biết số tiền của nàng có đến được trại trẻ mồ côi như di chúc nàng sớm lập hay không, hay là bị người khác đoạt mất.