Nàng đem kết tinh vùi vào trong tuyết, não dịch cùng máu tươi dính trên mặt đều được tuyết trắng tẩy trừ sạch sẽ, chỉ để lại một khối cầu trong như thủy tinh. Bên ngoài thủy tinh cầu cứng rắn trong suốt, bên trong có chất lỏng màu trắng lưu động, nhìn qua rất giống não người. Thứ này chính là nguồn suối lực lượng của tang thi, cũng là năng lượng chủ đạo chi phối mọi hành động của nó.
Bề mặt khối cầu có màu lam nhạt, cư nhiên là một viên tinh hạch màu lam, Tiêu Diệu kinh hỉ đem tinh hạch nắm chặt trong tay, loại tinh hạch này cũng rất hiếm gặp... Khó trách con tang thi này lại tiến hóa nhanh như vậy.
Tiềm lực tiến hóa của tang thi cùng nhân loại giống nhau, hàm lượng bệnh độc trong thân thể càng cao năng lực tiến hóa cũng càng cao. Cấp bậc bệnh độc của con tang thi này tương đương với kháng thể cấp ba của nhân loại, cho nên não hạch của nó có màu lam.
Tinh hạch màu lam kiếp trước ở trong căn cứ cũng là bảo bối, bởi vì nó có thể dùng làm nhiên liệu đốt nóng, cao cấp dị năng giả cũng muốn dựa vào nó để thăng cấp, cho nên một viên tinh hạch màu lam ở trong căn cứ ít nhất có thể đổi lấy đồ ăn một tháng.
Tiêu Diệu nắm chặt tinh hạch, vừa muốn quay trở về quốc lộ, mắt cá chân bỗng nhiên bị một bàn tay nắm giữ, nàng quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân mặc cảnh phục kia đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Cứu ta... Cứu ta... Ta không muốn chết..." Nam nhân môi mấp máy, thoạt nhìn thần chí không còn tỉnh táo, ánh mắt cũng không có tiêu cự, Tiêu Diệu cúi đầu, nhìn thấy phản quang đồng tử của hắn là màu lam, kháng thể cấp ba...
Nếu hắn bị thương nhẹ một chút, Tiêu Diệu cũng không để ý giúp hắn một phen, dù sao hiện tại thế giới này tràn ngập tang thi, có nhiều bằng hữu năng lực mạnh mẽ tốt hơn so với có nhiều địch nhân. Nhưng thương thế của hắn thật sự quá nặng, chẳng những bả vai bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, cánh tay trái cũng bởi vì miệng vết thương quá lớn mà không ngừng chảy máu. Hiện tại trừ bỏ đưa đi bệnh viện, không còn ai có thể cứu hắn, đáng tiếc bây giờ bệnh viện đã không còn hoạt động ... Tiêu Diệu giơ búa lên định chém đứt đầu nam nhân, miễn cho hắn sau khi chết đi biến thành tang thi ghê tởm, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng la của nữ nhân: "Dừng tay! ! Ngươi muốn làm gì! !"
Tiêu Diệu quay đầu, nhìn thấy một nữ nhân nghiêng ngả, chao đảo chạy tới, tay phải của nàng cầm theo một khẩu súng, bất quá nhìn cách cầm, Tiêu Diệu khẳng định cô gái này căn bản là không biết dùng súng.
"Vương Vĩ! Vương Vĩ!" Nữ nhân bỗng nhiên bổ nhào vào lòng nam nhân nằm trong tuyết, ô ô ô khóc lên, súng trong tay cũng bị nàng tùy ý bỏ qua một bên. Tiêu Diệu xoay người nhặt khẩu súng kia lên, là súng lục T-64 mà cảnh sát thường sử dụng, trong băng đạn còn có năm viên. Tiêu Diệu cầm cây súng lục bỏ vào trong túi, nói với nữ nhân kia: "Hắn sau khi chết cũng sẽ biến thành tang thi, tốt nhất, ngươi hiện tại nên đánh vỡ đầu hắn..."
Nữ nhân kia phảng phất không có nghe thấy lời nói của Tiêu Diệu, không ngừng khóc. Tiêu Diệu lắc đầu, xoay người rời đi.
Trên quốc lộ, xe việt dã cùng xe vận tải vẫn yên tĩnh đậu tại chỗ, Tiêu Diệu mở cửa xe việt dã, phát hiện đã hết xăng.
Nàng lại nhảy lên xe vận tải chạy về phía trước mấy km. Bốn phía không có người, cũng không thấy một chiếc xe hoặc con tang thi nào cả. Tiêu Diệu cho xe đậu lại, lấy ra viên tinh hạch tang thi màu lam để vào trong lòng bàn tay nhìn nhìn, nàng thoáng do dự một chút, thân thể hiện tại hấp thu tinh hạch màu lam có chút miễn cưỡng, nhưng nàng cũng không có thời gian để lại chờ đợi...
Nàng khóa lại cửa xe, mở ra cửa không gian tiến vào, diện tích năm mét vuông nay chỉ còn thừa lại khoảng trống đủ để một người đứng. Tiêu Diệu di chuyển hai thùng sữa, xoay người ngồi xuống, từ bên đùi lấy ra con dao chặt xương đã theo nàng làm bạn ba ngày nay. Nàng cẩn thận dùng đầu dao rạch nhẹ lòng bàn tay, mũi dao sắc bén cắt qua da thịt, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, lòng bàn tay Tiêu Diệu bị cắt ra một miệng vết thương dài ba cm, sâu khoảng nửa cm, máu tươi màu đỏ nhanh chóng chảy ra. Tiêu Diệu đem viên tinh hạch màu lam kia đặt vào miệng vết thương, một cảm giác nóng rực, nhoi nhói truyền đến. Tiêu Diệu cảm thấy lòng bàn tay mình như đang nắm chặt một cái hỏa cầu, đau đớn đột ngột khiến nàng suýt nữa kêu thành tiếng. Miệng vết thương không ngừng có máu chảy ra, máu dần dần bao bọc lấy viên tinh hạch màu lam, lớp vỏ tinh hạch tựa hồ mềm ra, chất lỏng màu trắng bên trong bắt đầu lưu động.
Đau đớn... Đau đớn giống như bị hỏa thiêu... Đây là cảm thụ lớn nhất của Tiêu Diệu giờ phút này, nàng nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ cảm giác đau đớn như có nham thạch nóng chảy từ trong lòng bàn tay chảy về phía cánh tay, bả vai, trái tim, cuối cùng tiến thẳng vào trong đầu, cảm thụ tương tự với khi thức tỉnh dị năng, bất quá lúc này đây chỉ có nóng không có lạnh... Lúc cổ năng lượng kia tiến vào trong đầu, đau đớn làm trên trán nàng chảy đầy mồ hôi lạnh, nàng nhịn không được cắn chặt răng, cả người phát run...
Kiếp trước, khi lần đầu tiên hấp thụ tinh hạch, nàng đem một viên tinh hạch màu trắng nuốt vào bụng. Khi đó căn cứ còn chưa có nghiên cứu ra phương pháp thông qua máu hấp thu năng lượng tinh hạch, mọi người sử dụng tinh hạch đều là trực tiếp cắn nuốt. Lần hấp thụ đó khiến nàng thiếu chút nữa chịu không nổi, bởi vì thật sự rất đau, năng lượng bệnh độc trực tiếp vọt tới đầu muốn thay đổi gien, bệnh độc cùng kháng thể ở trong đầu chiến đấu, thẳng đến khi kháng thể chiến thắng tế bào bệnh độc, cũng đem chúng nó hoàn toàn đồng hóa, hấp thu... Đây là một quá trình đánh giặc thống khổ.
Tiêu Diệu bỗng nhiên hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu tựa vào thùng sữa phía sau, sau vài giây nàng lại đau khổ ôm lấy hai chân, nàng cảm thấy đùi nàng rất đau... So với đầu còn đau hơn...
Nàng rõ ràng biết dị năng của nàng thuộc hệ tinh thần, cho nên thời điểm hấp thu tinh hạch, năng lượng đều sẽ tập trung ở đầu, mỗi lần đều cũng chỉ đau ở đầu, cho nên nàng cũng không rõ vì sao đùi nàng cũng bị đau theo... Qua vài phút, nàng cảm thấy cánh tay cũng đau .
Mở ra lòng bàn tay trái, viên tinh hạch kia mới chỉ bị hấp thu một phần năm, bốn phần còn lại hoàn toàn bị máu bao quanh, hai mắt mơ hồ, nàng nhìn thấy viên tinh hạch kia đã biến thành một vật thể màu đỏ mềm nhũn, thoạt nhìn giống một viên huyết cầu, dính dấp ghê tởm.
Thân thể càng đau ... Tiêu Diệu cắn chặt môi nỗ lực phân tán sự chú ý... Đầu óc nàng bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống sau này, đi đón cha mẹ, dẫn bọn họ đến phía Tây, ở nơi đó tìm một địa phương an toàn, xây một cái thôn nhỏ, có lẽ cũng có thể xây dựng một thành phố, xây nên một thành phố không có tang thi...
Nhưng tỉnh H tựa hồ đã bị bao vây, nếu nàng tiếp tục tiến lên, tình huống phía nam cũng không biết thế nào... Nàng hiện tại có một khẩu súng lục, dùng nó nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn chết năm con tang thi... Cần phải có vũ khí... Tốt nhất là có một đội ngũ cường đại, một đội ngũ toàn là dị năng giả cao cấp...
Tư duy dần mơ hồ, Tiêu Diệu trong đầu tưởng tượng càng lúc càng loạn, nàng đem thân thể cuộn lại thành một đoàn, đau đớn khiến cả người nàng phát run...
Trong không gian phát ra ánh sáng vàng kim, giống như sương khói chậm rãi khuếch tán, diện tích ánh sáng càng lúc càng lớn, nhưng Tiêu Diệu không có chú ý tới.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm viên tinh hạch màu lam trong lòng bàn tay, tốc độ hấp thu viên tinh hạch chậm đến đáng sợ, Tiêu Diệu có chút chống đỡ không được nhắm mắt lại, dần mất đi ý thức.