Ngô Hiểu Long thấy chú mình quỳ xuống, ánh mắt khó chịu toát ra tơ máu. Hắn nhìn họng súng trên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi là ta đánh lén ngươi, ngươi cứ giết ta, tha cho chú của ta!"
Ở mạt thế, người dám liều mình vì người khác cũng không nhiều... Tiêu Diệu trong lòng rất bội phục tình nghĩa của hai chú cháu này, nhưng nghĩ đến Ngô Hiểu Long vừa rồi thiếu chút nữa giết chết nàng, lại quyết tâm. Nàng dùng báng súng hung hăng nện xuống động mạch chủ trên cổ Ngô Hiểu Long, nơi đó là bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể nhân loại, Ngô Hiểu Long nháy mắt bị đập choáng váng. Tiêu Diệu vừa mới chuẩn bị nâng búa chặt bỏ cổ hắn, trong lòng bỗng nhiên truyền đến cảm giác nguy hiểm. Nàng mạnh mẽ cúi xuống, một vật thể sượt ngang ót nàng gào thét bay qua, phốc một tiếng đánh vào trên tuyết. Vật thể công kích kia sau khi rơi xuống đất lại bắn xa tới phía trước, khiến bông tuyết trên đất bay lên nổi đầy trời, Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi lung lay sắp đổ đứng trong tuyết, trên đầu và ngực hắn đều băng vải trắng, trong tay đang nắm chặt hai khối đá to cỡ quả trứng gà.
Hắn vừa rồi chính là dùng đá phát động công kích.
"Đừng giết chú của ta..." Thanh niên xanh mặt nhìn Tiêu Diệu, trong ánh mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ.
Súng trong tay Tiêu Diệu dời đi mục tiêu, ánh mắt cảnh giác nhìn đến khối đá trong tay thanh niên đối diện. Thanh niên này có kháng thể màu tím cấp bốn, dựa vào lực đạo hắn ném khối đá vừa rồi hẳn là dị năng giả lực lượng. Nàng không khỏi trong lòng ảo não, thật không rõ tỉ lệ dị năng giả cao cấp của tỉnh H vì sao lại cao như vậy, mới xuất phát vài ngày liền gặp được hai dị năng giả mang kháng thể màu tím... Những người này không thể dùng búa để giải quyết, muốn giết hắn có khả năng phải dùng đến ba viên đạn cuối cùng của nàng, Tiêu Diệu cảm thấy đặc biệt đau lòng...
Thanh niên băng vải trên đầu thấy Tiêu Diệu muốn bóp cò súng, bỗng nhiên hung tợn kêu: "Chúng ta cùng ngươi không oán không cừu, các ngươi phải đi qua, muốn cướp lương thực liền cướp lương thực, vì sao thế nào cũng phải giết người? Những người thành phố các ngươi tại sao đều xấu xa như vậy! !"
Tiêu Diệu sửng sốt: "Là các ngươi động thủ trước."
Ngô Vũ lại không nghe lời Tiêu Diệu nói, hắn cũng không nhìn thấy Ngô Hiểu Long dùng nỏ đánh lén Tiêu Diệu. Vừa rồi đang nằm trên giường sưởi hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực độ bất an, sau khi đứng dậy không tìm thấy ông nội, liền vội vã từ trong nhà chạy đến, từ xa chỉ nhìn thấy Tiêu Diệu dùng búa chém ông của hắn, lại nhìn thấy ông hắn quỳ xuống, trong nháy mắt kia hắn thật muốn đem Tiêu Diệu thiên đao vạn quả. Thấy Tiêu Diệu vẫn không chịu buông súng xuống, hắn hô lớn: "Ông nội cùng chú của ta cho tới bây giờ chỉ biết cứu người, căn bản không có khả năng động thủ trước! Ngươi đừng nhiều lời, các ngươi muốn cái gì có thể tùy tiện lấy, ta sẽ không ngăn cản, nhưng ngươi nếu làm chú cùng ông nội của ta mất đi một sợi lông, ta nhất định khiến ngươi không được chết tử tế! Chúng ta có ba người, ngươi có bản lĩnh một súng đem chúng ta đều giết chết sao?"
Tiêu Diệu chẳng phải nghiện giết người, có thể hòa bình giải quyết vấn đề, nàng cũng không hi vọng dùng vũ lực, nhưng Ngô hiểu long vừa rồi là thật muốn giết nàng. Nàng sợ bản thân hiện tại buông tha bọn họ, bọn họ chốc lát nữa lại đến đánh lén.
Xem ra viên đạn này không thể tiết kiệm được...
Xa xa Đường Dung trên mui xe nhìn thấy Tiêu Diệu giơ súng đối với Ngô Vũ, lại nhìn đến Ngô Hiểu Long đang nằm trên mặt đất, bỗng nhiên đứng ở trên xe hô to: "Tiêu Diệu, không cho ngươi giết bọn hắn, bọn họ vừa rồi đã giúp ta đánh tang thi, ngươi không được giết người lung tung vô tội! !"
Bởi vì vừa rồi Tiêu Diệu chém bị thương hai thủ hạ của Lưu nhị tử đã hấp dẫn hơn phân nửa tang thi, tang thi chung quanh xe cứu thương cùng xe việt dã chỉ còn lại có mấy con. Một thiếu nữ mười lăm sáu tuổi từ trong xe cứu thương chạy đến, thẳng tắp vọt tới chính giữa Tiêu Diệu cùng Ngô vũ, hai tay che giơ ra che trước mặt Ngô Vũ. "Tiêu Diệu! Ngươi ma cà rồng này, không cho ngươi lại giết người! !"
Tiêu Diệu chau mày, nữ hài này là con gái của đại thúc trung niên - Đường Dĩnh.
Năm ngày trước, nàng chở Tôn Âm Âm đi trên đường nhỏ qua huyện, mới đi nửa ngày liền gặp được xe cứu thương đang bị tang thi ngăn trở. Khi đó nàng vì tiện chạy nhanh liền lâm thời gia nhập đội ngũ. Dù sao từ đường nhỏ qua huyện vòng đến tỉnh phải đi qua vô số thôn trấn, nhiều người, tốc độ thanh lý tang thi cũng nhanh, hơn nữa đại thúc lái xe cứu thương có kháng thể màu tím, lại là dị năng giả lực lượng, có hắn làm tiên phong, hệ số an toàn cũng tương đối cao.
Sau này Tiêu Diệu mới biết được, nguyên lai vị đại thúc này tên là Đường Kim Đống, cùng hắn đồng hành còn có em gái hắn Đường Dung và con gái Đường Dĩnh.
Càng làm cho Tiêu Diệu ngoài ý muốn là nàng thấy được tên cảnh sát Vương Vĩ lúc trước kém một chút là bị tang thi cấp hai cắn chết, cư nhiên đã đồng hành cùng đội ngũ.
Lại nói tiếp cũng là Vương Vĩ vận khí tốt. Ngày đó Tiêu Diệu rời đi, bạn gái Vương Vĩ ở trên đường ngăn lại xe cứu thương của đại thúc trung niên, vừa vặn trên xe cứu thương có máu cùng thiết bị cấp cứu, em gái Đường Dung của Đường Kim Đống lại trùng hợp là một hộ sĩ, dưới cơ duyên xảo hợp, Vương Vĩ liền nhặt trở về được một mệnh.
Tiêu Diệu cùng đoàn người Đường Kim Đống vừa mới bắt đầu ở chung coi như hòa hợp. Nhưng vào ngày 27 tháng 12, thời điểm bọn họ đi qua một cái thôn bởi vì vấn đề thu dụng người sống sót triệt để náo loạn. Đường Kim Đống thu lưu vài người sống sót trong thôn, trong đó có hai thôn dân thương thế rất nặng sẽ lập tức biến dị bị Tiêu Diệu giết chết. Hành vi này khiến Đường Dung rất bất mãn, trong mắt nàng bị thương cũng không chắc là sẽ biến dị, nàng không biết cấp bậc kháng thể ảnh hưởng đến biến dị có sai biệt, Tiêu Diệu lại lười giải thích với nàng. Kết quả mọi người đều náo lên, có mấy thôn dân thậm chí muốn Tiêu Diệu đền mạng, Tiêu Diệu liền thoát ly đội ngũ của Đường Kim Đống.
Đường Dung cùng Đường Dĩnh đều thập phần chán ghét Tiêu Diệu, các nàng đáp ứng Tôn Âm Âm đưa nàng đến khu du lịch Thánh Lâm, hơn nữa giúp nàng tìm em trai, đem Tôn Âm Âm từ trên xe Tiêu Diệu lôi đi. Vì thế, Tiêu Diệu lại biến thành một người cô đơn, đương nhiên nàng cũng vui vẻ thoải mái, nhưng dù sao đường đến tỉnh cũng chỉ có một, nàng vẫn là thường xuyên gặp phải đoàn xe của Đường Kim Đống. Vì thế mọi người ngay tại không khí không thoải mái cùng nhau đi vài ngày, Đường Kim Đống ở phía trước mở đường, Tiêu Diệu theo sau nhặt tiện nghi, có đôi khi đám người Đường Kim Đống gặp nguy hiểm, Tiêu Diệu cũng sẽ đi lên hỗ trợ...
Bởi vì bị tuyết lớn cùng tang thi vây quanh, tốc độ tiến của đoàn xe rất chậm, cho nên vốn là lộ trình chỉ cần đi một ngày liền phải mất gần năm ngày, không nghĩ tới lúc đi đến trấn Hoài Vũ bởi vì địa thế trũng, xe vẫn là bị kẹt lại trong tuyết.
Đường Dĩnh sở dĩ kêu Tiêu Diệu là ma cà rồng, là vì hôm kia đồ ăn trên xe Đường Kim Đống đều bị người sống sót hắn cứu về ăn sạch, vì thế hắn hướng Tiêu Diệu xin giúp đỡ, Tiêu Diệu vì muốn có được dị năng lực lượng liền đòi một túi máu của Đường Kim Đống. Kết quả nàng liền bị Đường Dung cùng Đường Dĩnh gọi là ma cà rồng, đáng tiếc một túi máu kia nàng bây giờ còn chưa nỡ dùng, máu của dị năng giả lực lượng có kháng thể màu tím cũng không dễ dàng có được. Hiện tại trời đông giá rét, túi máu này có thể bảo tồn hai ba tháng khẳng định không thành vấn đề, nàng chuẩn bị về sau đưa cho cha mẹ...
Tuy rằng tỉ lệ thông qua truyền máu để chuyển dời dị năng chỉ là 1/1000, hơn nữa trong đó cũng có rất nhiều hạn chế. Nhưng loại sự tình này có hi vọng vẫn tốt hơn là không có, chỉ cần có một tia cơ hội có thể đạt được sức mạnh lớn hơn, Tiêu Diệu liền sẽ không buông tha!