- Cậu... cậu.
Dương Đình Phong căn bản không có tâm trạng để ý tới đối phương, hừ lạnh một tiếng.
- Cậu ăn nói rõ ràng một chút có được không?
Mạch Quai thở ra một hơi ổn định lại hô hấp, trừng mắt với Dương Đình Phong.
- Cái trường này có hơn cả ngàn học sinh, vì cái gì tôi lại ở chung phòng với cậu chứ?
Dương Đình Phong cởi ra áo khoác ném lên giường, từng bước chậm rãi tiến về phía Mạch Quai. Đồng tử Mạch Quai mạnh mẽ co lại, hai mông theo bản năng lùi ra sau, phía trước ánh mắt vẫn không thể rời khỏi hình ảnh của Dương Đình Phong.
- Sao vậy? Lần đó tôi nói một câu khiến cậu tủi thân sao?
Nghe Dương Đình Phong đột ngột nhắc tới chuyện kia, gương mặt Mạch Quai lập tức nóng như lửa đốt, mẹ kiếp, cậu ta còn dám trước mặt mình hỏi câu này, trong đầu Mạch Quai bắt đầu quay loạn như electron, hung hăng đánh mạnh vào ngực Dương Đình Phong, quát lớn.
- Tủi thân cái rắm, tôi chính là không cần! Cút!
Cả hai lâm vào trầm mặc, Dương Đình Phong lúc này đột nhiên nhếch miệng cười lạnh, hoàn toàn khiến Mạch Quai cảm thấy có chuyện không ổn, hai lông mày lập tức cau lại, cao giọng nói.
- Cậu cười cái gì!?
Mạch Quai chỉ vừa kịp dứt lời, môi Dương Đình Phong đã đáp xuống trụ lấy cánh môi của hắn, hai gò má Mạch Quai đỏ lên, bị đối phương bất thình lình hôn khiến hắn vô pháp chống cự.
- Không phải cậu từng nói muốn làm tình với tôi mỗi ngày sao? - Rời khỏi môi Mạch Quai, Dương Đình Phong vươn đầu lưỡi đảo quanh khóe miệng, ngữ điệu trào phúng.
- Đừng có nói càn! Tránh ra! - Mạch Quai kích động đẩy Dương Đình Phong, nhớ đến mục đích chính mình tới đây là để dành thời gian ở bên cạnh thiếu niên kia, hơn nữa còn hứa với phụ thân của y sẽ luôn quan tâm chăm sóc y, hắn lúc này mới chợt tỉnh táo hẳn ra.
- Tôi nói cho cậu biết, tôi tới đây vì chỉ muốn được ở bên cạnh Tiểu Tinh. Cậu đừng nghĩ đến chuyện phá hoại chuyến đi của tôi.
Dương Đình Phong có chút buồn cười, thanh âm bình thản.
- Tôi việc gì với xen vào chuyện của bọn cậu. - Sau đó đứng dậy thu dọn hành lý, ngó lơ Mạch Quai đang lặng người ở bên cạnh, lạnh lùng mở cửa đi ra ngoài.
Mạch Quai đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, thiệt tình, hắn không phải cố ý muốn lớn tiếng với Dương Đình Phong, ai kêu người nọ suốt ngày chọc giận hắn, luôn trưng biểu tình lạnh lùng với hắn, thì hiện tại đâu phải đến mức chiến tranh lạnh dài ngày thế này. Nghĩ nghĩ một hồi Mạch Quai lập tức nhớ ra chuyện hệ trọng, đó là dùng bữa sáng, liền hấp tấp mở cửa chạy ra ngoài đại sảnh, quả nhiên bạn học của hắn đều tập trung đầy đủ ở đây.
Bữa sáng gồm có bánh mì ốp la và canh súp, xui xẻo thay lại phải ngồi cùng bàn với Gia Trình, kẻ thù không đội trời chung của hắn, khiến hắn trong suốt bữa ăn không thể nuốt nổi một miếng bánh mì nào. Hơn nữa đi cùng Gia Trình còn có cô bạn gái tên Lam Dĩ là đàn chị khối trên, nhìn từng cử chỉ thân mật của hai người làm hắn muốn nôn còn không kịp, bất quá quan trọng chính là cái tình huống kia lại khiến cho Hứa Tinh đau khổ đến nhường nào.- Uy, uy. - Hoành Thư ngồi bên cạnh đột nhiên đẩy cánh tay Mạch Quai, đánh ngang toàn bộ suy nghĩ của hắn.
- Cái gì? - Tâm trạng vốn dĩ không tốt, Mạch Quai vừa nhìn thấy cô chỉ có bực dọc hừ lạnh ra tiếng.
- Nhìn qua bên kia đi. - Hoành Thư căn bản không có để ý sắc mặt âm u của hắn, hất cằm chỉ về phía đối diện.
Dương Đình Phong đang dùng bữa sáng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp thân ảnh của một nữ sinh ở phía trước mình, bộ dáng e thẹn rụt rè.
- Mình có thể ngồi cùng cậu được không? - Sau một hồi đấu tranh, nữ sinh kia mới có dũng khí lên tiếng.
Con ngươi Mạch Quai khẽ động, hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia, cảm thấy đối tượng xem ra rất có chút quen mắt.
- Uy, sao nhìn cậu ta quen vậy? Giống như gặp ở đâu rồi? - Sau nhiều lần suy đoán không ra kết quả, Mạch Quai nheo chặt mày hỏi Hoành Thư.
- Là lần trước cậu ấy nhờ tôi đưa trà cho Dương Đình Phong đấy. - Hoành Thư tà tà nở nụ cười.
- Cái gì? - Mạch Quai vừa nghe xong ruột gan lập tức nóng như lửa đốt, hắn vung nắm tay nắm chặt thành quyền, một phắt đứng dậy tiến về phía trước.
Dương Đình Phong hạ tầm mắt, nhàn nhạt nói.
- Được.
Nữ sinh vui vẻ nở nụ cười, từ tốn kéo ghế ngồi xuống, lúng túng nhìn Dương Đình Phong.
- Mình là Nhã Đình, bên lớp Y, lần trước cậu có nhận được trà cỏ ngọt của mình không?
Dương Đình Phong hơi ngẩng đầu nhìn cô, nguyên lai đối phương chính là chủ nhân của bình trà cỏ ngọt kia, buổi tối hôm đó bản thân có nếm qua thử, rất hợp khẩu vị. Dương Đình Phong nhìn Nhã Đình gật đầu, bình đạm trả lời.
- Có nhận được, cảm ơn cậu, trà ngon lắm.
Nhã Đình vừa nghe xong trong lòng lập tức vui sướng cười rộ lên, gò má đã sớm ửng hồng.
- Cảm ơn cậu.
Một bàn tay bất ngờ gõ lên mặt kính bàn ăn, Dương Đình Phong cùng Nhã Đình ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt Mạch Quai ảm đạm đang trừng mắt quan sát hai người. Vẻ mặt Nhã Đình ngơ ngác, miễn cưỡng đối hắn cười.
- Chào... chào cậu.
- Không cần! - Lời vừa kịp dứt, Nhã Đình đã bị thanh âm giận dữ của Mạch Quai làm cho hoảng sợ, liền im bặt không dám lên tiếng nữa.
Mạch Quai thuận tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo hai tay hai chân, nhếch môi khinh thường đánh giá Nhã Đình một lượt, trào phúng nói.
- Sao vậy? Không phải hai người đang nói chuyện sao? Vì cái gì tôi vừa tới lại im lặng như vậy? Hửm?
Dương Đình Phong ở bên này đôi mắt u tối lạnh lùng, thần sắc u ám nhìn Mạch Quai, đè nén lửa giận xuống, y lạnh lùng dời tầm mắt.
- Cậu đừng có bất lịch sự, Mạch Quai.
- Hắc... vậy sao? Hay là vừa rồi tôi nói những lời khó nghe với cậu, cho nên đã muốn tìm đối tượng khác rồi!? - Mạch Quai ngược lại còn tức giận gấp ngàn lần, hai mắt hắn hằn đỏ giận dữ cùng phẫn nộ, quét mắt quay sang trừng với Nhã Đình.- Thực... thực xin lỗi, hai cậu cứ nói chuyện, mình đi đây. - Nhã Đình vừa bắt gặp cặp mắt xua đuổi của Mạch Quai, sợ đến mức hồn bay phách tán, lập tức vội vã đứng dậy chạy đi.
Mạch Quai vừa nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy của Nhã Đình rời khỏi, quay qua đã phát hiện Dương Đình Phong đang kéo ghế ngồi dậy toan tính rời đi, trong đầu hắn không ngừng tuyên bố tuyệt đối không dễ dàng buông tha loại chuyện này, liền hung hăng kéo lấy cổ tay Dương Đình Phong bước về phòng hai người.
Dương Đình Phong còn chưa kịp nhận rõ tình hình, ngay lập tức bị Mạch Quai ép y vào chân tường, điên cuồng chiếm đoạt môi y. Ánh mắt Dương Đình Phong càng lúc càng đỏ ngầu, tức giận rốt cuộc bùng phát, mạnh mẽ đưa tay dùng lực đẩy vai Mạch Quai, thanh âm trầm thấp lần đầu tiên phẫn nộ nhiều đến như vậy.
- Cậu rốt cuộc làm sao vậy!?
Mạch Quai nghiến răng nghiến lợi, con ngươi lay động lộ ra sự thất vọng, y là đang mắng hắn, y đang tức giận với hắn?
- Tôi làm sao! Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng! Vì cái gì lại dám thân mật với cậu ta trước mặt tôi!?
- Cậu có quyền gì mà ngăn cản tôi? - Ngữ điệu lạnh đến không thể lạnh thêm, khiến Mạch Quai càng tức giận mà quát lên.
- Tôi chính là như vậy đấy! Vậy mà nói thích tôi, đồ khốn, cậu là đồ lừa gạt!
Dương Đình Phong hừ lạnh, hơi thở trở nên lạnh lẽo xa cách.
- Tại sao không lên tiếng? Cậu đừng tưởng khuôn mặt này của cậu có thể dễ dàng câu dẫn nữ nhân!
Mạch Quai tức giận ngắt lấy gò má Dương Đình Phong, lập tức bị bàn tay Dương Đình Phong hung hăng gạt bỏ xuống, ngữ điệu không chút cảm xúc.
- Cậu yêu Hứa Tinh không phải sao? Những chuyện thế này để tâm làm gì?
- Đừng lôi Tiểu Tinh vào đây. Cậu thử trước mặt tôi đi câu dẫn nữ nhân, chúng ta lập tức không can hệ! - Càng nói mặt hắn càng đỏ gay vì phẫn nộ.
- Tốt. Tôi cũng chán ghét dây dưa với cậu rồi Mạch Quai.
Trong phút chốc, trái tim Mạch Quai như ngừng đập, nhìn con ngươi lạnh như băng sắt đá của Dương Đình Phong, không chút dao động, lời nói cũng thẳng thắn lạnh lùng như vậy, trái tim của hắn vì lời nói của y mà đau đớn, hơi thở gần như đông cứng.
Dương Đình Phong không nói, đem Mạch Quai đang phát ngốc đẩy sang một bên, không chút lưu tình bước ra ngoài.
Buổi tối, học sinh cùng giáo viên trong trường tập trung tổ chức tiệc ăn uống vui chơi tại bể bơi trên tầng thượng, Mạch Quai tâm tình bất hảo ngồi ở một chỗ uống cocktail, thất thần nhìn về phía trước, trong đầu lan man câu nói đầy ám ảnh của Dương Đình Phong không ngừng dính vào não bộ của hắn.
"Tôi cũng chán ghét dây dưa với cậu rồi Mạch Quai"
Không phải đâu, là vì cậu ta đang tức giận nên mới tùy tiện nói như vậy thôi, Mạch Quai tự mình gật đầu trấn an, thế nhưng trong lòng vẫn sốt ruột lo lắng, một phần đều do hắn bốc đồng nói những lời khó nghe với y.Thở dài, Mạch Quai đem hai tay cho vào túi quần trở về phòng của mình. Vừa vặn mở cửa phòng đã nhìn thấy thân ảnh cao gầy của Dương Đình Phong đang loay hoay với đống hành lý, hai mắt Mạch Quai tràn đầy kinh ngạc, khẩn trương đi tới.
- Cậu đang làm cái gì?
Dương Đình Phong không trả lời, hoàn toàn không để ý tới hắn, tay cầm lấy hành lý hướng tới cửa phòng kéo đi.
- Cậu muốn đi đâu? - Thanh âm Mạch Quai run rẩy, không phải y vẫn còn đang giận hắn đó chứ?
Dương Đình Phong dừng cước bộ, hời hợt nói.
- Tôi chuyển sang phòng khác.
Mạch Quai luống cuống, ở phía sau Dương Đình Phong vội vã gọi lại.
- Cái kia... tôi xin lỗi, hồi sáng tâm tình tôi không được tốt lắm, cho nên...
- Cho nên cậu trút giận lên tôi. - Dương Đình Phong lạnh lùng nói.
- Thực xin lỗi.
Dương Đình Phong im lặng, lẳng lặng tiếp tục hướng cánh cửa bước đi. Mạch Quai không đành lòng mím môi dưới, hắn đã thành thật nhận lỗi, vậy mà đối phương lại không để ý tới hắn, phẫn nộ tủi thân đồng thời đan xen vào dòng cảm xúc của hắn.
- Cậu thử bước ra khỏi căn phòng này thử xem! - Mạch Quai không kiên nhẫn quát lên.
Đáp lại chỉ là một mảnh âm u cùng lạnh lẽo, Dương Đình Phong đã sớm rời khỏi tầm mắt hắn. Mạch Quai nắm chặt nắm tay, khóe mắt nổi lên tầng nước mỏng, bất lực ngồi bệt xuống đất, hung hăng đem đồ đạc ném tứ tung.
- Đồ khốn! - Sau đó ôm lấy mặt thất thanh khóc lên.
Dương Đình Phong đứng ở bên ngoài lẳng lặng hạ mi mắt, buông hành lý, sải bước đi vào phòng. Mạch Quai nghe thấy tiếng giày liền chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp thân ảnh quen thuộc của đối phương, cảm xúc mãnh liệt dâng trào, lệ càng rơi xuống.
- Cậu còn không biến khỏi mắt tôi đi, quay trở lại làm cái gì!?
Dương Đình Phong thở dài, khuỵu đầu gối xuống đất, bàn tay nhẹ nhàng đặt đầu Mạch Quai ngã vào bờ vai mình, dịu dàng vỗ về lưng hắn.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, cậu đừng bỏ mặc tôi. - Mạch Quai bất lực kêu khóc, gắt gao ôm chặt lấy Dương Đình Phong.
- Tôi không bỏ mặc cậu, đừng khóc.
Mạch Quai nghe đến lời kia càng liều mạng rơi lệ, lúc nào cũng vậy, chỉ biết dọa nạt hắn, nhưng chưa lần nào bỏ rơi hắn, con người này thật sự đáng ghét.
Dương Đình Phong đẩy đầu Mạch Quai ra, bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt hắn, hạ xuống một nụ hôn sâu. Mạch Quai mở to hai mắt, sau đó nhắm mắt lại, tầng sương theo bên khóe chảy xuống, đôi lông mi ướt át giật giật, tay hắn níu chặt góc áo Dương Đình Phong, tùy ý để y mút lấy cánh môi hương vị anh đào của hắn.
Nụ hôn của Dương Đình Phong không cần hôn lưỡi mà vẫn nồng nhiệt mãnh liệt, lúc buông nhau ra hai cánh môi của Mạch Quai gần như đã sưng đỏ. Ngón tay Dương Đình Phong gạt nhẹ nước mắt trên mặt hắn, chỉnh lại mái tóc cho hắn.
- Vậy là... cậu không còn giận tôi nữa, có đúng không? - Thanh âm của hắn nhỏ như mèo kêu.
- Tôi không giận cậu. - Ngữ khí Dương Đình Phong ảm đạm.
- Cậu mắng tôi, còn nói không giận tôi.
- Là cậu khiến tôi sinh khí. - Y hơi cong khóe miệng.
- Tôi đã xin lỗi rồi, cậu đừng đi đâu nữa, ở lại với tôi đi. - Mạch Quai bĩu môi ngoảnh mặt né tránh, tâm tình bắt đầu sáng lạn trở lại.
Dương Đình Phong bày ra biểu tình đắn đo suy nghĩ, không tình nguyện nói.
- Nếu như sau này cậu lại nổi nóng vô cớ, tôi làm sao ở với cậu nữa đây?
- Cái gì? Cậu... - Tên bánh bèo này là cố ý chọc tức hắn đây mà, Mạch Quai trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, cắn răng không nói, nếu nói hậu quả sẽ không khôn lường.
Dương Đình Phong dở khóc dở cười, đem mặt hắn đối diện với mình, hôn lên đôi môi hắn. Mạch Quai ở bên này lén lút nở nụ cười, vòng tay qua cổ Dương Đình Phong ôm chặt, cuồng dã đáp lại nụ hôn của y.
Lưỡi Dương Đình Phong cạy mở hàm răng Mạch Quai, đem đầu lưỡi thần tốc tiến vào quấn lấy lưỡi hắn, một bên đem hắn nằm xuống nền đất, dùng tấm thân cao lớn phủ lên người hắn. Mạch Quai hai tay vụng về cởi nút áo Dương Đình Phong, kéo khóa quần y, bàn tay vói vào bên trong tìm kiếm vật thể to lớn che giấu bên trong quần lót.
- Ưm... - Dương Đình Phong giữ lấy cằm Mạch Quai, môi dán sát vào môi hắn, khiến cho nụ hôn ngày càng mãnh liệt, hơi thở hai người đặc biệt nóng bỏng nồng nhiệt, dục vọng cũng không thể tiết chế được nữa.
Hai người giống như điên vội vã thoát toàn bộ y phục, hai cơ thể trần truồng ôm lấy nhau. Dương Đình Phong hôn xuống chiếc cổ trắng nõn, hung hăng mút lấy mảnh da thịt thơm ngào ngạt để lại dấu ấn màu hồng nhạt. Hô hấp Mạch Quai trở nên gấp gáp, người nóng như lửa đốt, nhìn từng hành động điên cuồng của đối phương khiến hắn đỏ mặt.
Dương Đình Phong hạ xuống trêu đùa hai đầu v* mẫn cảm, một bên di chuyển đến phân thân của hắn đang ngẩng cao đầu, ngón tay thô lỗ vuốt ve đầu đỉnh trơn mượt.
Quy đầu đang bị âu yếm đùa cợt đi cùng khoái cảm khiến cơ thể Mạch Quai đều run rẩy cả lên. Kích thích dục vọng đeo bám cứ thế mà dấy lên càng mãnh liệt. Không lâu sau, mật dịch trong suốt theo đỉnh tính khí dần dần chảy ra, bao phủ cả ngón tay Dương Đình Phong.
- Phong.... tôi không nhịn được, mau tiến vào đi.
Nghe thấy mệnh lệnh của Mạch Quai, Dương Đình Phong huống hồ cũng không thể nhịn được nữa, đặt quy đầu cực đại ngay phía trước cửa huyệt, mạnh mẽ tiến vào.
- A... Ah! - Tiểu huyệt chật hẹp đã lâu rồi mới có vật thể nam nhân tiến vào, lối đi lập tức kéo căng đến cùng cực, Mạch Quai đau điếng thét lên một tiếng, ngón tay vô thức cào mạnh lên tấm lưng Dương Đình Phong.
- Một lát sẽ không sao. Thả lỏng. - Dương Đình Phong sốt ruột gỡ ra mái tóc ướt đẫm dính trên trán Mạch Quai, vuốt ve gò má hắn dịu dàng trấn an.
Mạch Quai hơi gật đầu, ổn định lại hô hấp, đối Dương Đình Phong gượng gạo mỉm cười.
- Được rồi, đã không sao. Cậu tiếp tục đi.
====== HẾT CHƯƠNG 20 ======