- Mạch Quai, có chuyện gì sao?
Mạch Quai dời tầm mắt, từ trong cặp lấy ra headphone cắm vào tai, bên còn lại cắm vào tai Hứa Tinh, sắc mặt lúc này đột nhiên thay đổi hẳn, nhìn thiếu niên cười.
- Cậu nghe thử bài này đi, là ca khúc top hit "Bí mật không thể nói" của Châu Kiệt Luân đấy.
- Ân, cảm ơn cậu. - Hứa Tinh một bên gật nhẹ đầu, thuận tay lấy bài vở ra đặt trên bàn, cúi đầu chăm chú dán mắt vào bài học, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm theo nhịp điệu bài hát.
Mạch Quai ở bên cạnh nhìn thấy thế liền cao hứng nói.
- Thế nào, rất hay có phải không?
- Ân.
Những hình ảnh của hồi ức Ngay khi ngồi đánh đu, giấc mơ bắt đầu không còn ngọt ngào nữaEm nói rằng buông xuôi tình yêu từ từ thì nó có vẻ đi được xa hơn Hoặc có thể vận mệnh đã khiến cho chúng ta lại gặp nhau...
Hứa Tinh nhìn Mạch Quai gật đầu không phủ nhận, hai người trong vô thức thuận theo lời bài hát cùng nhau cất tiếng hát, hai bờ vai lắc qua lắc lại theo âm điệu nhạc. Thiếu niên kia giọng hát vừa trong trẻo vừa có phần nhu mị, so với Mạch Quai ngược lại rất mạnh mẽ, nghe qua cảm thấy bọn họ căn bản hợp tác vô cùng ăn ý. Bạn học ở trong lớp không khỏi tò mò ngoái đầu nhìn, gật đầu nhìn nhau hết lời tán dương, hai mắt lộ ra tinh quang chăm chú quan sát hai người bọn họ.
- Uy, lâu lắm rồi mới thấy Mạch Quai và Tiểu Tinh vui vẻ như vậy đấy. - Hoành Thư ngồi ở phía trước nhìn sang Tiểu Nhàn hất cằm hướng về hai người kia, đá lông mày.
- Đúng a, năm ngoái hai cậu ấy vẫn thường hay ở trong lớp hát như vậy, chỉ tiếc đã có quá nhiều chuyện xảy ra, hiện tại bọn họ như vậy cũng tốt. - Tiểu Nhàn cũng tâm đắc nhếch miệng mỉm cười.
Dương Đình Phong hai mắt dán vào cuốn sách, tiếng hát cùng thanh âm mọi người sôi nổi bàn tán đan xen nhau, ánh mắt Dương Đình Phong càng lúc càng thờ ơ. Rốt cuộc không biết vì cái gì, Dương Đình Phong dùng lực gấp sách "bụp" một tiếng, ghế kêu một tiếng chói tai, cả lớp lúc này đột nhiên lâm vào im lặng, ngơ ngác nhìn Dương Đình Phong đứng dậy đi ra khỏi lớp.
- Cậu ấy chỉ ra ngoài thôi mà, làm gì mọi người căng thẳng lên vậy. - Một bạn học nam ngồi đầu lớp lên tiếng.
- Tôi lại không nghĩ như vậy, Dương Đình Phong ít khi khiến người khác chú ý, cậu ấy làm bất cứ điều gì đều nhỏ nhẹ từ tốn, hôm nay đột nhiên như vậy, chắc chắn là tâm trạng bất hảo. - Bạn học nữ ngồi bên cạnh bĩu môi, đưa ngón trỏ lên tuyên bố.- Không phải chứ, cũng sắp vào tiết học rồi, cậu ấy có thể đi đâu. Bình thường Dương Đình Phong của chúng ta không ra ngoài vào lúc này nha. - Trong lớp mọi người bắt đầu chôn đầu vào nhau bàn tán, chỉ khác nội dung đang nói đến lại là một chủ đề khác.
Mạch Quai không phải không biết được Dương Đình Phong đang sinh khí, hắn còn thừa biết vì cái gì y lại đột nhiên tỏ thái độ khiến cho mọi người đưa ra chủ đề bàn luận nhiều như vậy, liền tức tối đưa chân đẩy bàn một cái, hai tay khoanh trước ngực trừng trừng nhìn về phía trước.
- Mạch Quai, có khi nào chúng ta đã làm phiền cậu ấy học bài hay không? Thực xin lỗi... mình vô ý quá. - Ngược lại Hứa Tinh ở bên này cũng mơ hồ suy nghĩ tiêu cực, tay kéo lấy góc áo Mạch Quai, tự ti cúi đầu.
- Không phải lỗi của cậu. Mình ra ngoài một chút. - Mạch Quai kéo ghế ngồi dậy, tay cho vào túi áo khoác đi ra khỏi lớp.
Dương Đình Phong giải quyết nhu cầu xong, đi tới bồn rửa rửa sơ qua mặt mình một chút, vừa vặn ngẩng đầu lên, thân ảnh Mạch Quai ở phía sau từ gương phản chiếu ngay lập tức đập vào mắt, Dương Đình Phong vẫn như cũ không có ý định mở miệng nói chuyện, khóa vòi nước, liền xoay người bước qua Mạch Quai, ngay tức thì bị một cỗ tay kéo y trở về, Mạch Quai mặt nghiêm trọng nói.
- Thái độ ban nãy của cậu là có ý gì?
Dương Đình Phong nhìn xuống cánh tay mình, hung hăng đẩy bàn tay Mạch Quai, mắt không nhìn đến hắn, lạnh lùng nói.
- Không phải chuyện của cậu.
- Hắc... được thôi.
Mạch Quai gật đầu tỏ ý đã biết, miệng nhàn nhạt mỉm cười, nhưng nụ cười sớm muộn cũng nhanh chóng dập tắt, hung hăng túm lấy cổ áo Dương Đình Phong, đẩy mạnh vào tường, hai gương mặt kề sát vào nhau, Mạch Quai một bên hung tợn trừng hai mắt.
- Cậu rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ cái gì? Đừng nghĩ đến Tiểu Tinh có thể dễ dàng bắt nạt, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Đám học sinh hiếu kỳ vây kín hành lang bên ngoài phòng vệ sinh, người thì áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình ở bên trong, kẻ thì thay phiên nhau chồng thành khuân hàng đứng lên ô cửa thông hơi ở phía trên, lén lút nghe trộm, thích thú cùng nhau bàn tán.
Dương Đình Phong đảo mắt một vòng, chán nản hừ lạnh một tiếng, dùng lực đẩy Mạch Quai, đưa tay chỉnh lại cổ áo, vẫn là dùng ngữ điệu lạnh như băng.
- Trước khi cậu phán cái gì, phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút. Tôi không có thời gian ở đây nghe cậu luyên thuyên.
Dương Đình Phong cho hai tay vào túi quần, lạnh lùng bước qua. Mạch Quai ở phía sau hít thở sâu, tay nắm thành quyền, bước nhanh tới, túm lấy bả vai Dương Đình Phong, Dương Đình Phong vừa vặn quay đầu lại, một cú đánh lập tức giáng xuống bên má, mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
- Cậu tưởng tôi dễ dãi lắm sao! Khốn kiếp! - Mạch Quai chưa lần nào sinh khí nhiều đến như vậy, lợi dụng Dương Đình Phong còn chưa kịp đứng dậy, liền hùng hổ bước tới ngồi lên người y, điên cuồng hạ xuống vài nắm đấm.Học sinh ở bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng, trố hai mắt ra nhìn nhau, cứ ngỡ mọi chuyện không hề nghiêm trọng đến như vậy. Hoành Thư và Tiểu Nhàn đứng phía ngoài nghe đám bạn học bàn tán, liền kinh hãi trợn lớn mắt, luân phiên nhau chen vào giữa đám đông tiến vào, đưa tay liều mạng gõ cửa.
- Mạch Quai! Có chuyện gì ở trong đó vậy?
Dương Đình Phong vừa kịp chụp lấy cổ tay Mạch Quai, một khắc liền đem cả người Mạch Quai nhào lộn trên nền đất, cuồng phong lên đến cực điểm, y kiềm chặt hai tay hắn kéo ngược lên trên, vung tay đánh xuống không chút luyến tiếc.
Hứa Tinh cảm thấy tình hình càng lúc không ổn, liền chạy đến phòng giám thị báo cáo cho giáo viên, mà trong lúc đó đám bạn học vẫn ở bên ngoài ồn ào sôi nổi, không hề biết hai nam nhân ở bên trong gương mặt đã sớm nhiễm thành màu đỏ tươi của máu, nằm chật vật trên nền nhà thở dốc.
- Cậu nói đi, ngay từ đầu cậu đã không ưa tôi rồi có đúng không. Ngày đó là tôi đuổi cậu đi, cậu cứ như vậy mà ghét lây Tiểu Tinh, như vậy mà ra đáng nam nhi sao? - Tay chùi lấy vết máu bên khóe miệng, Mạch Quai cười nhạt, ôm bụng ho khan một tiếng.
Dương Đình Phong cái gì cũng không nói, loạng choạng đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến cánh cửa, toán tính mở ra, phía sau lại truyền đến thanh âm giận dữ của Mạch Quai.
- Không phải trước đó cậu rất tốt với tôi sao?
Dương Đình Phong dừng cước bộ, nhàn nhạt hạ mi mắt, thanh âm trầm thấp nói.
- Tôi không muốn nghe cậu ở đó nói nhảm.
- Vậy vì cái gì? Ban nãy không phải vì Tiểu Tinh, nên cậu mới đột ngột bỏ ra khỏi lớp sao? - Mạch Quai đứng bật dậy, to tiếng quát.
- Nếu tôi nói vì cậu? - Ngay lúc này Dương Đình Phong thẳng thắn lên tiếng, trên mặt vẫn như cũ không có biểu hiện gì, lưng vẫn xoay về phía hắn.
- Cái gì? - Mạch Quai kinh ngạc, chân một bước tiến về phía trước, muốn nghe đối phương rõ ràng nhắc lại lần nữa.
- Cậu và cậu ta... đại khái khiến tôi rất chán ghét.
Dương Đình Phong mơ hồ ném lại một câu, liền lạnh lùng mở cửa phòng vệ sinh, đám bạn học lúc này bị làm cho giật thót, luống cuống nhường đường cho Dương Đình Phong. Nhìn bộ dạng người nọ lết bết có chút không được chỉnh tề, ánh mắt mọi người bắt đầu săm soi nổi tính tò mò, liền chôm đầu nhìn vào bên trong quan sát tình hình, chỉ thấy Mạch Quai đứng ở một chỗ ngây ngốc.
Hoành Thư và Tiểu Nhàn nhanh chân bước tới, đem cả người hắn xoay thành một vòng Trái Đất, chau mày.
- Uy, hai người bọn cậu rốt cuộc đã nói cái gì, còn đánh nhau nữa, chỉ là một việc cỏn con bằng đầu ngón tay thôi mà, như thế nào cũng bé xé ra to cho được.
- Phiền quá! Không phải chuyện của hai cậu! - Mạch Quai rắc rối đưa tay vo vo mái tóc mình, tức tối đẩy hai cô nàng lắm chuyện kia sang một bên, hùng hổ bước ra ngoài.
Đám học sinh hết có chuyện vui để bàn tán, liền mặt mày ủ rũ trở về lớp, giáo viên vừa lúc đi tới hiện trường, kết quả lại không nhìn thấy một bóng dáng ai trong phòng vệ sinh, lại phải lủi thủi đi về phòng giám thị, mọi chuyện xem như kết thúc suôn sẻ.Tiết thứ tư, cả lớp đổ bộ tập trung tại sân vận động, thầy thể dục kiểm tra sỉ số xong, liền giao nhiệm vụ quản lý lớp cho lớp trưởng rồi ly khai. Học sinh được một phen nháo nhào tung hô, lớp trưởng cũng không có ý định trở thành thanh niên nghiêm túc mà quản lý, ngồi ở một góc "đóng phim tình cảm" với bạn học nam cùng lớp.
Mạch Quai ở sân bóng rổ chăm chỉ ném bóng, một lượt lại một lượt thuận lợi đem bóng cho vào rổ, Hoành Thư, Tiểu Nhàn và Hứa Tinh ngồi ở một chỗ đăm chiêu quan sát từng động tác của hắn, mỗi một lần bóng rơi từ khung lưới xuống đất là một màn nhiệt liệt hoan hô. Mà Mạch Quai thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn sang thân ảnh của Dương Đình Phong đang ngồi ở trên sân cỏ đọc sách, ném bóng lần cuối liền nhảy bịch xuống đất, tay ôm quả bóng đi tới, ném về phía Dương Đình Phong.
- Uy!
Bóng bất thình lình bay qua trước mắt, Dương Đình Phong ngẩng đầu, thuận tay gấp cuốn sách lại, lạnh lùng nói.
- Chuyện gì?
- Rảnh không? - Mạch Quai nhàn nhạt hỏi.
- Không. - Dương Đình Phong ngắn gọn trả lời, đứng dậy lướt qua hắn. Mạch Quai ở phía sau nheo hai lông mày, chạy đi nhặt lại bóng, không kiên nhẫn bước nhanh tới, túm lấy cổ tay Dương Đình Phong kéo trở về, lúng ta lúng túng.
- Cái kia... khi nãy ở phòng vệ sinh, cậu nói vậy là có ý gì?
Dương Đình Phong chán nản thở dài, dùng khuỷu tay hất nhẹ bàn tay Mạch Quai, hờ hững nói. Bạn đang �
- Cậu muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.
- Tôi chính là không hiểu nên mới hỏi cậu chứ. Uy, nếu là như vậy, cậu không phải là căm ghét Tiểu Tinh đi? - Mạch Quai không dễ dàng bỏ cuộc nhanh như vậy, kiên quyết hỏi đối phương cho ra lẽ.
- Tôi vì cái gì phải ghét cậu ta?
- Vậy thì tôi yên tâm.
Mạch Quai vừa nói xong, Dương Đình Phong cho hai tay vào túi áo khoác, lảnh đạm xoay người có ý định rời đi, lại bị người nọ một lần nữa kéo trở về, nhìn bộ dạng khép nép đầy khó hiểu của đối phương.
- Tôi... tôi xin lỗi.
Thoáng chốc Dương Đình Phong cả kinh mở lớn mắt, y vừa rồi chính là không nghe nhầm đi.
- Ban nãy là tôi lớn tiếng, còn có... tùy tiện đánh cậu nữa. - Nhắc tới đây Mạch Quai thiếu chút nữa quên mất, vội vàng nhìn sang vết bầm tím bên khóe miệng Dương Đình Phong, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên vết sưng, chạm đến chỗ đau của Dương Đình Phong, không khỏi xít xoa kêu lên một tiếng.
Mạch Quai ngừng lại động tác, cảm thấy tình huống hiện tại dường như có điểm không đúng đắn, nuốt nước miếng, chậm rãi giương mắt nhìn lên, lại là cái ánh mắt không tiêu cự ấy, lạnh đến sống lưng, thần kinh trong vô thức tê dại run rẩy, Mạch Quai rút tay trở về, bất thình lình bị Dương Đình Phong chụp lấy cổ tay hắn, lạnh lùng nói.
- Đừng bao giờ ở trước mặt tôi thân mật với cậu ta. Đến khi đó đừng trách tôi độc ác.
Mạch Quai rụt rè đưa mắt nhìn xung quanh, hung hăng buông tay Dương Đình Phong, thấp giọng nói.
- Chuyện đó thì có can hệ gì với cậu?
- Đừng nhiều lời. Còn không, tôi sẽ giết cậu. - Dương Đình Phong đe dọa ném một câu, thu ánh mắt, lạnh lùng bước qua Mạch Quai.
Mà Mạch Quai từ nãy đến giờ vẫn không hiểu một chút mô tê gì, cũng không muốn nghĩ nhiều, liền thất tha thất thểu đi tới chỗ Hứa Tinh, ngã đầu vào bờ vai nhỏ gầy của thiếu niên, nặng nề thở dài.
- Tiểu Tinh~.
- Ân, làm sao vậy?
- Cậu cảm thấy Dương Đình Phong như thế nào? - Mạch Quai hai mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, dùng tóc cọ cọ vào hõm cổ Hứa Tinh.
- Mình thấy cậu ấy học rất giỏi, trầm tính, nhưng là một người tốt. - Hứa Tinh trong đầu liệt kê hết những đặc điểm của Dương Đình Phong, thành thật trả lời.
- Cậu nghĩ vậy sao? Mình thì cảm thấy cậu ta thực sự kỳ quái, rất khó hiểu. - Ôm lấy cánh ray Hứa Tinh, Mạch Quai làm ra bộ dạng nũng nịu nói.
- Vì cái gì?
- Cậu nói, có ai như cậu ta không, miệng nói một việc, mà hành động lại là một việc, như thế là có ý gì?
- Cậu đang để ý Phong sao?
Bị thiếu niên đột ngột hỏi một câu, Mạch Quai cả người chấn động ngồi bật dậy, cao giọng quát.
- Mình vì cái gì phải để ý đến cậu ta, Tiểu Tinh, mình chỉ thích mỗi cậu thôi. - Nói đến đây lại lập tức im bặt, lúng túng cúi thấp đầu.
Hứa Tinh không nói gì, chỉ im lặng gượng gạo mỉm cười, Mạch Quai ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng nữa, ngã đầu tựa vào bả vai thiếu niên, mệt mỏi đánh một giấc.
====== HẾT CHƯƠNG 6 ======