Chương 20:
Editor: Tâm Meoo 555
"Vậy nàng, có thích cô không?"
Thiếu niên mặc một bộ y phục đen, trong mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh chờ mong, chứ không phải u ám yên tĩnh từng trải qua bao mưa gió* như trong trí nhớ.
*Câu gốc thiên phàm quá tẫn: thành ngữ, có nghĩa là đã từng đi qua vô số con tàu, ẩn dụ cho việc đã trải qua nhiều điều, trải qua phong ba bão táp.
Hắn vẫn mang dáng vẻ y phục chỉnh tề, kiêu căng tùy hứng.
Bỗng nhiên không kịp đề phòng lời nói trắng trợn lớn mật của hắn, hô hấp và nhịp tim đập của Tô Trường Nhạc, trong nháy mắt như ngừng hết lại.
Nàng muốn che gương mặt đang dần dần nóng lên, trái tim đập thình thịch không chịu sự khống chế.
Thẩm Tinh Lan đã xảy ra chuyện gì, hắn lại hoàn toàn không giống như trước kia.
Nàng không phát hiện lúc này gương mặt chính mình đã hồng như quả mật đào sắp chín, trắng trắng mịn mịn, trong trắng còn lộ sắc hồng, khiến người không không kìm lòng được muốn cắn một miếng, nếm thử hương vị thơm ngọt của nó.
Có vẻ như hắn không nghĩ tới nàng sẽ hỏi về điều này, Thẩm Tinh Lan quay đầu đi, khuôn mặt hơi ửng đỏ, tựa như thẹn thùng.
Trong chớp mắt, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy, Thẩm Tinh Lan cứ như vậy thật tốt.
Vẫn sống tốt, sẽ cười sẽ thẹn thùng.
Ngón tay Thẩm Tinh Lan khẽ nhúc nhích, cảm giác trái tim đang đập mạnh, không chỉ đập nhanh bất thường, còn khiến cho lồng ngực hắn cũng phiếm đau.
"Cô ──"
Hắn vừa quay đầu lại, đang muốn nói cái gì, cửa phòng bỗng nhiên bị người khác đá văng từ bên ngoài, phá vỡ bầu không khí căng thẳng bao quanh hai người.
Tô Trường Nhạc bỗng chốc kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa.
Thẩm Tinh Lan còn có phản xạ túm chặt lấy cổ tay của nàng, bảo vệ người ở phía sau.
Không khí vốn đang mờ ám đến cực điểm, chợt tiêu tan không dấu vết.
Người tới mặc một bộ hoa phục chỉ bạc màu đỏ rực, ung dung hoa quý, phong lưu phóng khoáng, phía sau còn dẫn theo hai người, một người trong đó là Thẩm Quý Thanh.
Khi Thẩm Quý Thanh nhìn thấy Thẩm Tinh Lan nắm lấy tay Tô Trường Nhạc, đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia tối tăm.
Nam tử đứng ở phía trước, cũng là người đã phá cửa, Tô Trường Nhạc nhận ra hắn ta, hắn ta là Đại hoàng tử Tɦẩʍ ɖυyên Thư, do Tiêu quý phi sinh ra.
Tiêu quý phi và Lâm hoàng hậu có thể nói như nước với lửa, kiếp trước nàng chưa từng nghe thấy Thẩm Quý Thanh có quan hệ tốt với Đại hoàng tử, hiện giờ vì cớ gì hai người này lại ở chung một chỗ?
Nàng liếc mắt nhìn Tɦẩʍ ɖυyên Thư một cách không dấu vết.
Tuy rằng Tɦẩʍ ɖυyên Thư đứng ở phía trước, lại không nói nửa lời, chỉ mang vẻ mặt hứng thú dạt dào liếc nhìn nàng và Thẩm Tinh Lan một cái, rồi chậm rãi đi đến ghế ngồi, thảnh thơi rót cho chính mình một ly trà.
Thẩm Quý Thanh hơi hơi mỉm cười: "Thần đệ nghe nói Tam ca ở chỗ này, bèn nghĩ tới uống một ly trà với tam ca, không nghĩ tới......"
Hắn nhìn Tô Trường Nhạc được Thẩm Tinh Lan bảo vệ phía sau bằng ánh mắt sâu xa: "Xem ra thần đệ tới không đúng lúc."
Thẩm Tinh Lan thấy ánh mắt ta nhìn thẳng về phía Tô Trường Nhạc, sắc mặt trầm xuống, đi lên phía trước một bước, càng che chắn cho tiểu cô nương ở phía sau.
"Cô còn tưởng rằng sau khi xảy ra sự việc trên yến tiệc, Tứ đệ sẽ có một khoảng thời gian không ra khỏi cửa."
Trước kia Thẩm Quý Thanh quả thực có một khoảng thời gian không ra khỏi phủ, sự việc đó đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn, đặc biệt sau khi hắn bị phủ Thừa tướng từ hôn, vốn dĩ thanh danh đã chẳng còn gì, liên tiếp gặp phải chuyện đen đủi.
Nhưng hôm nay, hắn nghe thấy ý trào phúng từ miệng Thẩm Tinh Lan, lại không hiện cảm xúc gì, vẫn mang gương mặt tươi cười như cũ.
"Đa tạ Tam ca quan tâm, thần đệ thật không nghĩ tới sau khi Tam ca đi đến Mạc Bắc một chuyến, không chỉ có tài lãnh binh đánh giặc, mà ngay cả việc bày mưu lập kế cũng tiến bộ vượt bậc."
Thẩm Quý Thanh cười cười, ám chỉ điều gì đó.
Hắn đi tới trước bàn, lạnh nhạt quét mắt qua lồng chim vẫn đang đặt lên bàn, xốc miếng vải đen ở phía trên lên xem.
Trong lòng Tô Trường Nhạc cảm thấy hơi hồi hộp, lo lắng Tiểu Bạch lại kêu Thái Tử ca không ngừng, muốn tiến lên lấy miếng vải đen từ trong tay Thẩm Quý Thanh, ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Bạch lại vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Tinh Lan tiến lên, lấy miếng vải đen từ trong tay Thẩm Quý Thanh, thong thả ung dung che chiếc lồng lại.
"Nếu như Tứ đệ và Đại ca muốn uống trà, cứ việc tùy ý, cô còn có việc không thể tiếp đón được."
Thẩm Tinh Lan nhấc lồng chim đi tới trước mặt Tô Trường Nhạc, nói: "Mới vừa rồi không phải Nhạc Nhạc nói muốn đi Bách Cẩm Đường hay sao? Cô sẽ dẫn nàng đi."
Bách Cẩm Đường cách Quảng Hiền Hiên không xa, đều ở cùng trên một con đường, bên trong bán đủ các loại điểm tâm, là nơi khi Tô Trường Nhạc mới vào kinh, mỗi lần đến con đường này đều phải đến thưởng thức.
Thẩm Tinh Lan sợ nàng không còn nhớ Bách Cẩm Đường, lại nói: "Bên trong có bán kẹo long cần và hồ lô ngào đường* mà nàng thích ăn nhất, kinh thành mới có thêm cả kẹo đào."
Kẹo long cần và hồ lô ngào đường, kẹo đào*:
Editor: Không biết có phải là món kẹo long cần thật không, mình không biết món này :vvvv
kẹo long cần:
hồ lô ngào đường:
kẹo đào:
Tô Trường Nhạc vô cùng phối hợp, nghe thấy có món ăn từ đường, hai mắt sáng ngời, lúm đồng tiền nhỏ như hoa: "Chúng ta mau đi thôi!"
Nàng chủ động nắm lấy tay Thẩm Tinh Lan, bước chân nhẹ nhàng kéo hắn rời khỏi gian phòng.
Thẩm Quý Thanh nhìn chằm chằm vào hai người trong chốc lát, bỗng nhiên cười không rõ ý tứ, ngạy tại lúc Tô Trường Nhạc lướt qua bên cạnh hắn ta, hắn ta giơ tay ngăn người lại.
Thẩm Tinh Lan nhanh một bước nhét lồng chim vào trong ngực Tô Trường Nhạc, chuyển từ bị động thành chủ động, dắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, tay kia không dấu vết ngăn cản cánh tay đang duỗi ra của Thẩm Quý Thanh.
Khi lướt qua nhau còn mang theo một cơn gió, đảo mắt đã ra khỏi gian phòng, Thẩm Quý Thanh vẫn không đụng chạm được gì.
Tɦẩʍ ɖυyên Thư từ đầu tới đuôi vẫn im lặng xem kịch, vào lúc này bỗng nhiên cười ra tiếng: "Xem ra cho dù mỹ nhân đệ nhất kinh thành bị ngã thành kẻ ngốc, vẫn có thể làm cho Thái tử điện hạ của chúng ta chết mê chết mệt."
Thẩm Quý Thanh: "Hiện giờ Đại ca đã tin, tam ca vì Tô Trường Nhạc, mới có thể ra tay tàn nhẫn với ta ở trên Khách Công Yến?"
Chân mày Tɦẩʍ ɖυyên Thư nhíu lại, cúi đầu uống một ngụm trà, không tỏ ý kiến.
......
Tô Thiên Dương đứng ở bên ngoài Quảng Hiền Hiên, nhìn thấy tay Thái Tử vẫn nắm chặt lấy muội muội, cảm thấy hơi giật mình.
"Điện hạ ──" hắn vừa muốn mở miệng nói gì đó, Thẩm Tinh Lan lại nhét lồng chim đang được Tô Trường Nhạc ôm vào trong ngực vào trong lòng hắn.
"Cô mang Nhạc Nhạc đi Bách Cẩm Đường một chuyến." Thẩm Tinh Lan lời ít ý nhiều.
"Vậy, thần cũng ──"
Thẩm Tinh Lan: "Ngươi ở lại chỗ này, cô dẫn nàng đi một chút sẽ về."
Tô Thiên Dương: "......"
Đây chính là thấy sắc quên bạn, qua cầu rút ván trong truyền thuyết?
Quảng Hiền Hiên ở trên con đường vô cùng đông đúc trong kinh thành, đám đông trên đường rộn ràng nhốn nháo, nối tiếp không dứt, dung mạo của Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan đều vô cùng xuất chúng, vừa ra khỏi Quảng Hiền Hiên, đã có không ít ánh mắt dừng ở trên người bọn họ.
Tô Trường Nhạc theo bản năng tránh khỏi tay Thẩm Tinh Lan, rút cánh tay từ trong lòng bàn tay của hắn.
Thẩm Tinh Lan bỗng dưng thấy lòng bàn tay trống không, hắn ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát.
Tay nàng thật mềm, giống hệt như con người nàng, mềm mại non nớt, hắn còn muốn dắt tay nàng nữa.
Hắn muốn quang minh chính đại nắm lấy tay nàng, muốn khi hai người đi trên đường, cho dù có trở thành tâm điểm của mọi người thì cũng không cần phải trốn tránh.
Thẩm Tinh Lan không có cảm giác mất mát lâu lắm, hắn cười nhìn nàng, khi mỉm cười, ánh mắt hắn dịu dàng như nước.
"Có rất nhiều người, nàng phải đi với cô, không thể chạy lung tung, đã biết chưa?"
Tô Trường Nhạc thấy hắn mới lóe lên tia mất mát rồi biến mất, do dự một lát, ngay tại lúc Thẩm Tinh Lan xoay người muốn đi đến Bách Cẩm Đường, nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo của hắn.
Thẩm Tinh Lan sửng sốt, quay đầu nhìn nàng một cái.
Tô Trường Nhạc cười ngọt ngào với hắn: "Như vậy sẽ không đi lạc nữa."
Nàng cười quá ngọt ngào, Thẩm Tinh Lan như ngừng thở, suýt nữa đã xông lên mạnh mẽ ôm người vào trong ngực.
Hắn nghiêng đầu hít sâu mấy hơi, áp xuống những rung động bỗng nảy lên trong lòng, khóe miệng khẽ nở một nụ cười suиɠ sướиɠ.
"Được."
Giọng nói của hắn vừa thấp vừa trầm, lộ ra vẻ lưu luyến.
Nụ cười trên mặt hắn giống như ánh dương ấm áp đầu đông, khiến cho khuôn mặt anh tuấn tinh xảo càng thêm sáng ngời, trong lúc nhất thời khiến cho nàng không thể dời mắt.
Tô Trường Nhạc hơi rủ mắt xuống, ít khi yên tĩnh đi theo phía sau Thẩm Tinh Lan, đi vào Bách Cẩm Đường.
Tô Thiên Dương vô cùng biết điều đứng yên tại chỗ.
Đợi đến khi hai người trở lại trước mặt hắn, trong ngực Tô Trường Nhạc đã có thêm hai túi điểm tâm.
Tô Thiên Dương buồn cười nói: "Mua nhiều như vậy, cũng không biết ăn đến lúc nào cho hết."
Tô Trường Nhạc không cho là đúng: "Ăn không hết thì nhị ca ăn giúp muội."
Ngay tại lúc huynh muội Tô gia chuẩn bị hồi phủ, hai người một trước một sau lên xe ngựa, Tô Trường Nhạc mới ngồi ở trên nệm giường bên trong xe ngựa không lâu, đã thấy Thẩm Tinh Lan vốn nên rời đi, cũng đi theo ngồi lên xe ngựa.
Tô Thiên Dương hỏi: "Sao điện hạ lại lên đây?"
Thẩm Tinh Lan lại làm như không có việc gì, ngồi xuống bên cạnh Tô Trường Nhạc: "Cô có việc muốn đi đến phủ Thừa tướng một chuyến."
Tô Thiên Dương: "Điện hạ còn có chuyện muốn bàn bạc với thần?"
Thẩm Tinh Lan: "Lần này cô tới bái phỏng phủ Thừa tướng, quả thực có việc muốn bàn bạc, nhưng không phải với ngươi."
Tô Trường Nhạc dùng ánh mắt nghi hoặc không tiếng động dò hỏi hắn.
Thẩm Tinh Lan cười cười, cũng không nhiều lời nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Hi hi hiii