Cho đến khi nàng phát hiện ra rằng nàng phải giữ bàn tay của mình quanh cổ hắn, bắt hắn cúi đầu, thì đã quá muộn để hôn lên mặt hắn.
Đôi môi của nàng rơi trên cổ hắn.
Thẩm Tinh Lan hơi sững sờ, không thể tin được mở to mắt, tim đập như muốn bay ra khỏi l0ng nguc.
Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng nàng sẽ đột ngột hôn hắn!
Thẩm Tinh Lan căng thẳng nuốt từng ngụm nước bọt. Khi môi của Tô Trường Nhạc tiến lên, yết hầu xinh đẹp của hắn đúng lúc trượt xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, cứ thế nhẹ nhàng ngậm lấy yết hầu của hắn.
Tô Trường Nhạc nhắm chặt mắt lại, khi nhận ra môi mình rơi xuống nơi nào, hai má bỗng nhiên đỏ bừng.
Dung mạo của Thái tử phi tuyệt đẹp kiễng mũi chân, mặc một chiếc váy hoa mẫu đơn đỏ rực cùng con bướm sặc sỡ, ngẩng đầu hôn Thái tử điện hạ khí chất cao quý, trai tài gái sắc, hai người sinh ra chính là muốn làm cho người ta thần hồn điên đảo, nụ hôn lúc này đẹp tựa như một bức tranh.
Bên ngoài cửa sổ chạm khắc, tuyết rơi tán loạn, lặng lẽ rơi đầy Đông Cung khổng lồ, trong thư phòng có một lồng hun khói, ấm áp như mùa xuân, ngoại trừ tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của hai người, thì toàn bộ đều yên tĩnh.
Mãi cho đến khi âm thanh của tia lửa phụt ra từ chiếc lồng hun khói, mới phá vỡ sự mập mờ đang lặng lẽ lan rộng.
Tô Trường Nhạc nhảy dựng lên trong lòng, ý thức được rốt cuộc mình đã làm hành động phóng túng gì, khuôn mặt ửng hồng như mỡ, mịn màng như phấn, lập tức xấu hổ, đỏ bừng như nắng mai phản chiếu lên tuyết.
Đầu óc choáng váng, máu sôi trào khắp người, đầu gối yếu ớt khiến trong lòng nàng sợ hãi lạ thường.
Trong lúc hoảng loạn, nàng đẩy Thẩm Tinh Lan ra, xoay người muốn chạy trốn.
Làm sao nàng có thể, làm sao nàng có thể…
Nàng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, nếu nàng tiếp tục ở lại, thì sẽ rất kỳ lạ.
Cổ và v4nh tai của Tô Trường Nhạc đỏ bừng, hơi thở có chút hỗn loạn, vạt váy đỏ tươi bay thành một vòng xoáy nước xinh đẹp khi nàng quay người lại.
Cánh tay trắng nõn vừa định quay lại, bị Thẩm Tinh Lan mạnh mẽ nắm lấy, hắn dùng sức kéo về phía sau, trọng tâm của nàng lập tức trở nên bất không ổn định, sau đó ngã vào l0ng nguc vốn đang muốn chạy trốn.
“Niếp niếp, đừng đi.” Hắn khàn giọng nói, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự vui mừng khó che giấu.
Đây là lần đầu tiên Tô Trường Nhạc chủ động hôn hắn, làm sao hắn có thể để nàng đi như vậy.
Trong lòng của Thẩm Tinh Lan rung động khó có thể nói thành lời, hắn ôm chặt lấy nàng từ sau lưng, một nụ hôn nhẹ nhàng và dày đặc, theo đó rơi xuống, theo sau tai đỏ thẫm của nàng mà phủ lên cổ nàng.
Tô Trường Nhạc không ngờ rằng nàng không thể chạy thoát, ngược lại trở nên mất kiểm soát.
Trong vô thức, hai người hôn đến mức không thể tách rời, mơ mơ màng màng, nàng dường như bị ôm lên giường La Hán bên cạnh.
Hai má của Tô Trường Nhạc đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Ấm áp tùy ý đi dạo, hoa hồng từ lúc chớm nở đến lúc nở rộ, tựa như một bông hoa râm bụt đỏ tươi, diễm lệ khiến người ta khó có thể kiềm chế.
Ngón chân trắng ngọc cuộn tròn chặt lại, nàng cắn chặt môi mình, sợ môi mình bay ra vài tiếng nhỏ nhẹ xấu hổ.
Tần công công và Tứ Hỉ còn chờ ở ngoài thư phòng, không chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài còn có rất nhiều cung nhân!
Thắt lưng rơi xuống đất, Tô Trường Nhạc sợ tới mức kinh hô thành tiếng, tiếng nức nở bé nhỏ rốt cuộc không ngừng được, tràn ra từ đáy môi: “Đừng ở đây!”
Sao Thẩm Tinh Lan có thể được chứ!
Đúng là không biết xấu hổ, sau này nàng thật sự không có cách nào đối mặt với Tứ Hỉ và Tần công công nữa!
Dứt lời, mặt nàng liền bị một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng nâng lên.
Nụ hôn tinh tế và dày đặc rơi xuống, nàng nhịn không được ra tiếng nức nở lần nữa, gằn từng chữ, nũng nịu mềm giọng trách cứ: “Thái tử ca ca, không phải chàng nói muốn dạy ta nhận mặt chữ mà, chàng nói muốn dạy ta nhận mặt chữ cơ mà, chàng lừa ta.”
Giọng nói êm tai, quyến rũ đó có thể nói là vô cùng đau buồn, khiến người nghe cũng cảm thấy đau lòng.
Hơi thở của Thẩm Tinh Lan hơi nặng, đuôi mắt hơi nhướng lên đầy ý đào hoa, hắn rủ mắt, nhìn thấy cô bé trong ngực lạnh run, thẹn thùng che mặt, làn da mềm mại, béo ngậy, giòn tan của nàng tỏa ra màu hồng nhạt khá đẹp.
Dáng vẻ ấy thật sự cực kỳ đáng yêu, quả thực khiến người ta nhịn không được muốn tiếp tục khi dễ.
Yết hầu xinh đẹp lăn vài vòng, Thẩm Tinh Lan nhắm mắt lại, mỉm cười bất lực mà lại cưng chiều, hắn nhặt thắt lưng lên, buộc lại cho mình một lần nữa, không nhanh không chậm mặc từng bộ xiêm y cho nàng.
Đôi môi mỏng khẽ chạm vào v4nh tai đỏ bừng của nàng, giọng nói khàn khàn đến tột cùng, mang theo một chút ý cười: “Đừng sợ, không gạt nàng đâu, cô tiếp tục dạy nàng nhận biết mặt chữ.”
Ngón tay mảnh khảnh từ từ buông lỏng ra khỏi khuôn mặt ửng hồng, ngón tay Tô Trường Nhạc cong ngón tay lại, đặt tay lên trước môi, kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Lan đang tập trung mặc y phục cho nàng.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi mỏng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên mây đỏ không tự nhiên, ý đào hoa nồng đậm ở đuôi mắt càng khiến người ta mặt đỏ tim đập khi nhìn thấy.
Khoảnh khắc đó, sự ấm áp và động tâm khó tả lại một lần nữa dâng lên trong lòng Tô Trường Nhạc, cả trái tim đều giống như ngâm mình trong nước nóng đang sôi sùng sục đến bị bỏng.
Đúng như lời hắn nói bên kia, Thẩm Tinh Lan thật sự lại ôm nàng rời khỏi giường La Hán, quay lại trước bàn, như không có chuyện gì tiếp tục dạy nàng nhận biết mặt chữ.
Tô Trường Nhạc sững sờ nhìn hắn.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng bất động cầm bút, cong mắt hỏi: “Sao thế?”
Tô Trường Nhạc mím môi, nhịn không được lại kiễng mũi chân lên, hôn lên mặt hắn.
Hơi thở của Thẩm Tinh Lan bỗng dưng nặng nề, gương mặt bất đắc dĩ: “Niếp niếp à, đừng quậy nữa.”
Giọng nói cực kỳ khàn đặc.
Tô Trường Nhạc thấy cả khuôn mặt hắn đều đỏ lên, “Ha ha” cười hai tiếng, gương mặt cong cong cười xán lạn với hắn: “Được rồi, Thái tử ca ca, ta không quậy nữa đâu!”
Sau đó Thẩm Tinh Lan dạy nàng nhận biết mấy chữ, lần này hắn không nắm lấy tay nàng nữa, dạy nàng viết từng nét một nữa.
Hắn chỉ ngồi trên ghế, ôm nàng vào lòng, cầm tấm bảng chữ mẫu, dạy nàng nhận từng từ từng chữ.
Mặc kệ sắc mặt đỏ ửng của nàng, nhiều lần bảo hắn thả nàng xuống, nhưng hắn vẫn ôm chặt nàng như trước.
Thẩm Tinh Lan thực sự chỉ biết bắt nạt nàng thôi!
※
Ngày hôm sau, tổng quản nội vụ phủ quả nhiên lại dẫn theo một vị cô cô giáo huấn đến, Tô Trường Nhạc cũng bắt đầu ngày học nữ hồng và học nhận biết mặt chữ.
Nàng đã biết nữ hồng tứ lâu, rồi đi theo học cô cô giáo huấn lần nữa, có thể nói là dễ như trở bàn tay, mà nàng cũng nhớ cách nhận biết mặt chữ, chỉ là nàng đột nhiên rất thích dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Tinh Lan khi dạy nàng nhận mặt chữ, đôi khi còn cố ý giả ngu học không hiểu.
Thẩm Tinh Lan cực kỳ kiên nhẫn, chưa bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn với nàng.
Tuy rằng Tô Trường Nhạc từng âm thầm rung động vì hắn vô cùng kiên nhẫn,nhưng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng trầm trọng, dù sao trong trí nhớ của nàng, thiếu niên Trầm Tinh Lan không có kiên nhẫn tốt như vậy.
Kiếp trước, sở dĩ hắn có kiên nhẫn với nàng và nhiều lần nhượng bộ, đó là vì hắn có lỗi với nàng trong khánh công yến, nhưng kiếp này, bọn họ rõ ràng không phạm sai lầm lớn nữa, vì sao tính tình của hắn lại thay đổi nhiều như vậy?
Ngày hôm nay, lúc Tô Trường Nhạc tỉnh lại, Thẩm Tinh Lan đã không còn ở tẩm điện, nàng hỏi Tứ Hỉ là Thẩm Tinh Lan đi đâu, Tứ Hỉ nghe xong thì che miệng cười trộm không ngừng.
“Rốt cuộc có gì buồn cười vậy?” Tô Trường Nhạc vẻ mặt khó hiểu.
Tứ Hỉ vừa thay xiêm y cho nàng xong, vừa nhịn cười nói: “Chẳng lẽ Thái tử phi đã quên, Thái tử điện hạ từ hôm nay trở đi, sẽ quay lại thượng triều, điện hạ đương nhiên là đã vào triều từ sớm.”
“Thái tử phi cứ nhớ điện hạ như vậy sao?” Tròng mắt của Tứ Hỉ xoay tròn, nhịn không được lại cười ra tiếng, “Khi nào điện hạ trở về, Tứ Hỉ nhất định sẽ truyền lại nỗi nhớ của Thái tử phi cho điện hạ.”
Từ nhỏ, Tứ Hỉ cùng lớn lên với Tô Trường Nhạc ở biên quan, tình cảm của hai người rất tốt, hiện giờ cho dù Tô Trường Nhạc quên đi rất nhiều chuyện, nhưng Tứ Hỉ không thay đổi nhiều trong cách đối xử với nàng, cho nên mới dám lớn mật nói giỡn với nàng như vậy.
Tô Trường Nhạc bị nàng ta giễu cợt đến đỏ mặt, ý cười trên mặt không thể dừng lại.
Tứ Hỉ nói không sai, mấy ngày nay nàng đúng là quá quen việc làm bạn với Thẩm Tinh Lan, thậm chí cảm thấy rằng hắn nên ở nơi mà nàng có thể gặp hắn mọi lúc.
Tô Trường Nhạc phát hiện điều mình nghĩ là chuyện đương nhiên, trong lòng không khỏi nặng nề nhảy dựng lên.
Sao hảo cảm của nàng với Thẩm Tinh Lan lại tăng lên nhiều như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi?
Nhưng vừa nghĩ đến hành động mấy ngày nay của Thẩm Tinh Lan, nàng lại nhịn không được cong mày lại, thôi thì, bây giờ như thế này cũng tốt, mới là bộ dạng phu thê bình thường ở chung, chỉ cần hai người bọn họ không như kiếp trước là được rồi.
Sau khi Tô Trường Nhạc thay xiêm y xong, híp mắt, cố ý dọa Tứ Hỉ: “Úi chà, Tứ Hỉ dám giễu cợt ta, lát nữa Thái tử ca ca trở về, ta sẽ cáo trạng với chàng, để cho chàng sửa ngươi một trận.”
Tứ Hỉ vốn đang cười đùa với nàng nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt nàng ta trắng bệch lắc đầu nói: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng không dám giỡn với Thái tử phi như vậy, ngài ngàn vạn lần đừng cáo trạng với điện hạ.”
Không phải Hai người chưa từng đùa giỡn như vậy trước kia, lúc Tô Trường Nhạc còn ở Tướng phủ, thường nói giỡn với Tứ Hỉ như vậy, nhưng lần này cũng chỉ làm theo như vậy, không ngờ Tứ Hỉ lại nghiêm túc như vậy.
Tô Trường Nhạc cảm thấy kỳ quái: “Chẳng qua ta chỉ giỡn với ngươi mà thôi, sao lại sợ hãi như vậy?”
Tứ Hỉ do dự một hồi lâu, mới run rẩy nơm nớp lo sợ nói cho nàng nghe cuộc nói chuyện của Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh vào ngày lại mặt đó, đồng thời miêu tả không bỏ sót một chữ về thần thái đáng sợ của Thẩm Tinh Lan.
“Cuối cùng, điện hạ còn bảo Tần công công ném hạ lễ đi.” Tứ Hỉ nhỏ giọng nói.
Tô Trường Nhạc biết từ sau trận chiến này, Thẩm Tinh Lan đối với Thẩm Quý Thanh không còn tốt như trước đây, nhưng lại không biết rằng mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Quý Thanh đã tệ đến mức này.
Không chỉ Thẩm Tinh Lan có chút kỳ quái, thậm chí nàng còn cảm thấy Thẩm Quý Thanh cũng có chút kỳ quái.
Nàng còn nhớ rõ kiếp này, ngày hôm sau, nàng và Thẩm Tinh Lan đại hôn, Thẩm Quý Thanh đột nhiên vào cung, còn chạy đến trước Phượng Nghi cung đấm một quyền vào Thẩm Tinh Lan.
Khi đó Thẩm Quý Thanh vô cùng tức giận, còn mắng Thẩm Tinh Lan phát điên, hỏi hắn không sợ nàng nhớ lại mọi chuyện rồi sẽ hận hắn đến thấu xương sao.
Lúc ấy nàng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không muốn để cho Tuyên Đế hiểu lầm hai người từng có hôn ước mà còn dây dưa không rõ.
Nàng không ngờ rằng vào ngày lại mặt Thẩm Quý Thanh đặc biệt ngăn cản tọa giá của bọn họ, không chỉ tặng hạ lễ, mà còn nói với Thẩm Tinh Lan rằng nàng sẽ nhớ lại tất cả.
Sao Thẩm Quý Thanh lại đột nhiên cố chấp muốn nàng nhớ lại tất cả, chẳng lẽ nhìn thấy nàng gả cho Thẩm Tinh Lan, cho nên hối hận?
Nàng nhớ đến kiếp trước sau khi đại hôn của nàng và Thẩm Tinh Lan không lâu, Thẩm Quý Thanh đã từng tìm mọi cách lén gặp mặt nàng, sau đó vẻ mặt đau khổ nói với nàng: “Nhạc Nhạc, bổn vương thật sự không cam lòng, bổn vương không cam lòng Tam ca thiết lập ván cờ này trước đêm đại hôn của hai ta, dùng thủ đoạn thảm khốc nhất cướp nàng đi.”
Lúc ấy nàng còn chưa biết chân tướng, chỉ cho rằng mình và Thẩm Quý Thanh hai lòng tương duyệt, nàng vốn đang chìm trong đau khổ, nhìn thấy Thẩm Quý Thanh cũng đau khổ như nàng, quay về tự nhiên lại cãi nhau một trận với Thẩm Tinh Lan.
Kiếp này, Thẩm Quý Thanh sẽ lại không muốn lặp lại thủ đoạn cũ, muốn nàng nhớ lại mọi chuyện, muốn Thẩm Tinh Lan sống khổ sở như kiếp trước?
Quả nhiên cho dù sống lại một đời, Thẩm Quý Thanh vẫn là tên lòng lang dạ sói như trước!
Mấy ngày nay nàng quá mức đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Tinh Lan, có thể nói là hoàn toàn ném Thẩm Quý Thanh ra sau đầu, không ngờ hắn ta đã lén tìm Thẩm Tinh Lan từ lâu rồi.
Vừa nghĩ đến mấy ngày nay mình ở chung với Thẩm Tinh Lan, còn có việc hai người đã ầm ĩ trên giường mỹ nhân và cửa sổ đêm qua, Tô Trường Nhạc ấn vào cái eo hôm nay vẫn còn đau, má tuyết ửng đỏ.
Nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, phải quan sát Thẩm Tinh Lan thật kỹ mới được, dù sao kiếp này cũng có quá nhiều chuyện không thể giải thích được.
Ngay khi cuộc nói chuyện giữa hai chủ tớ vừa kết thúc, một cung nữ bước nhanh vào tẩm điện, hơi phúc thân, nhẹ giọng nói: “Khởi bẩm Thái tử phi, Tấn vương phi cầu kiến.”
Tô Trường Nhạc hơi kinh ngạc.
Ôn Sở Sở thực sự chủ động đến Đông Cung cầu kiến nàng?
Từ sau khánh công yến, Ôn Sở Sở không bao giờ tìm nàng, nàng cũng lười hư tình giả ý cùng Ôn Sở Sở, không ngờ rằng hôm nay nàng ta tự mình tìm tới cửa.
Tô Trường Nhạc trầm ngâm một lát, cuối cùng cười tủm tỉm xua tay nói: “Bổn cung biết rồi, ngươi trước tiên đón người vào phòng khách.”
Sau khi cung nữ lui ra, Tứ Hỉ mặt mày lo lắng: “Thái tử phi thật sự muốn gặp Tấn vương phi sao? Ngài biết rõ Tấn vương phi nàng ta trước khi ngài và Tấn vương chưa giải trừ hôn ước, đã lén gặp gỡ với Tấn vương, ngài…”
Tô Trường Nhạc khóe môi cong cong: “Nhưng hôm nay ta đã là Thái tử phi, mà nàng ta chỉ là Tấn vương phi, Tứ Hỉ chớ nhắc lại chuyện trước kia, kẻo rơi vào vết xe đổ.”
Tứ Hỉ gật gật đầu, cảm thấy cho dù cô nương nhà mình đã quên rất nhiều chuyện nhưng vẫn thông minh như trước, trong lòng dường như có gương sáng, ai nặng ai nhẹ đã đánh giá được từ lâu.
Nàng ta còn không bằng một cô nương có tâm trí chỉ mới bảy tuổi.
Tứ Hỉ tuyệt vọng rủ vai xuống, tiếp tục thay Tô Trường Nhạc búi tóc trang điểm, búi tóc trang điểm nhẹ nhàng trên mặt nàng xong, rồi hai chủ tớ mới một trước một sau đi tới phòng khách.
Trên đường đi qua, nàng nhịn không được mà suy nghĩ, rốt cuộc Ôn Sở Sở có chuyện gì mà lâu như vậy, lại đột nhiên tới gặp nàng.
Hiện giờ nàng đã làm Thái tử phi cao quý, thấy nàng là phải hành lễ, kiếp trước cho dù Ôn Sở Sở có đắc ý đến đâu, cũng hiếm khi lén gặp nàng.
Sau khi đi vào phòng khách, Tô Trường Nhạc phát hiện sắc mặt của Ôn Sở Sở trông không tốt lắm, nàng nhíu nhíu mày, không dấu vết đánh giá nàng ta.
Hai mắt của Ôn Sở Sở có hơi sưng lên, vành mắt còn đỏ bừng, trông như đã khóc rồi.
Tô Trường Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, vừa mới ngồi xuống, liền thấy Ôn Sở Sở gấp gáp đứng dậy, ánh mắt đầu tiên chậm rãi liếc qua hạ nhân bên cạnh nàng, rồi mới phúc thân hành lễ với nàng.
“Sở Sở gặp qua Thái tử phi, lần này Sở Sở đến đây là có việc quan trọng muốn thương lượng, thỉnh Thái tử phi đuổi trái lui phải.”
Ngay cả âm thanh cũng giống như đã khóc.
Tứ Hỉ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.
Người đi theo bên cạnh Thái tử phi cũng không nhiều, cũng chỉ có nàng và ma ma chưởng sự Giang ma ma, nguyên bản của Đông cung, còn những cung nữ khác đều chờ ở ngoài cửa, nếu hai người các nàng đều lui ra, lỡ như Ôn Sở Sở làm ra chuyện mạo phạm gì với Thái tử phi thì biết làm thế nào cho phải.
Tứ Hỉ đang muốn mở miệng, liền nghe Tô Trường Nhạc xua tay nói: “Các ngươi lui ra đi.”
Giang ma ma và Tứ Hỉ liếc nhau một cái, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ do dự, bà cũng biết hiện giờ tâm trí của Thái tử phi không bình thường, có lẽ có cùng lo lắng với Tứ Hỉ.
Tô Trường Nhạc phất phất tay, phồng má, giả vờ giận dữ nói: “Bổn cung nói lui ra, ngay khi Thái tử ca ca không có ở đây, là các ngươi không nghe bổn cung nói sao?”
Ôn Sở Sở nhìn thấy lời nói và cử chỉ ngây thơ vô cùng của nàng, đôi mắt hạnh vốn đã u ám, bất ngờ xẹt qua một tia không cam lòng cùng oán hận, đồng thời nắm chặt chiếc khăn trong tay hơn.
Thấy khuôn mặt của Thái tử phi nghiêm túc, dường như là thật sự tức giận, Tứ Hỉ và Giang ma ma không còn cách nào, chỉ có thể nghe lệnh lui ra.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Trường Nhạc chống khuỷu tay lên bàn, hai tay nâng mặt, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao đột nhiên ngươi tới tìm ta thế? Từ sau khánh công yến, chúng ta chưa từng gặp lại nhau, lúc ấy ta muốn đi phủ tướng quân để tìm ngươi, nhưng mà a nương nói ngươi xảy ra một chút chuyện, không cho ta đi tìm ngươi, khi đó rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? A nương cũng không nói với ta, chi bằng bây giờ ngươi nói cho ta biết đi, ta thật sự rất lo lắng cho ngươi đó!”
Nói xong, còn ngây ngốc cười cười với Ôn Sở Sở.
Ôn Sở Sở nghe thấy nàng ngây thơ tột cùng hỏi, cảm thấy như có một thanh đao cùn đâm vào ngực, đau đến vừa khó chịu vừa lúng túng.
Nàng ta vất vả lắm mới quên được chuyện nhục nhã trong khánh công yến kia, không ngờ rằng khi hai người vừa gặp mặt, Tô Trường Nhạc tựa như một tên ngu xuẩn không biết chuyện đời, liên tục hỏi nàng ta.
Ôn Sở Sở hít một hơi thật sâu, đem hộp gỗ vốn đang cầm trên tay đặt ở trước mặt nàng.
Ánh mắt của Tô Trường Nhạc dừng ở trên hộp gỗ lim, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là thư của Thái tử phi lúc trước đã viết cho phu quân ta.”
Nụ cười trên mặt Tô Trường Nhạc không thay đổi, nhưng đáy lòng lại trầm xuống, sau khi mở ra, phát hiện bên trong đúng là những lá thư mà nàng viết cho Thẩm Quý Thanh trước kia.
Nếu những thứ này bị Thẩm Tinh Lan nhìn thấy, không biết hắn lại âm thầm thương tâm khổ sở bao lâu. Rốt cuộc Ôn Sở Sở có ý gì đây, vì sao đột nhiên mang mấy thứ này đến Đông Cung. Nàng ta cố ý muốn Thẩm Tinh Lan nhìn thấy những lá thư này sao?
Trong lòng của Tô Trường Nhạc bỗng nhiên tức giận, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách tán của Thẩm Tinh Lan chút nào, thậm chí còn hơi hơi sợ sau khi Thẩm Tinh Lan nhìn thấy những lá thư này, thì hai người lại quay về dáng vẻ xích mích ở chung như kiếp trước.
“Ta không nhớ rõ những thứ này, vì sao đột nhiên muốn ta xem cái này?”
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Ôn Sở Sở đột nhiên thay đổi, cắn cắn môi, khóc nức nở nhìn nàng: “Sở Sở hy vọng sau khi Thái tử phi lấy những thư này đi, liền thiêu hủy chúng, nếu vương gia có hỏi, xin Thái tử phi nói đây đều là ý của ngài.”
Tô Trường Nhạc cười lạnh trong lòng một chút, Ôn Sở Sở quả nhiên vẫn xem nàng là kẻ ngốc để lừa gạt.
Nàng nhíu mày, giả vờ khó hiểu: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao đột nhiên ngươi mang những lá thư này đến tìm ta?”
Tô Trường Nhạc dứt lời, nước mắt đang trào ra trên khóe mắt của Ôn Sở Sở, lập tức rơi xuống.
“Vương gia chàng, Vương gia chàng…” Ôn Sở Sở muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy chua xót như đang gặp phải nỗi oan khuất lớn, “Từ sau khi Thái tử phi và Thái tử thành thân, hầu như đêm nào vương gia đều gọi tên khuê danh của Thái tử phi trong giấc ngủ, ban ngày còn nhốt mình trong thư phòng, cứ mãi nhìn những thư tín trước kia ngài viết cho chàng.”
Ôn Sở Sở thấy nàng im lặng không nói gì, sắc mặt càng thêm trắng bệch, dường như đang nhẫn nại đau khổ rất lớn, cả người đều phát run.
Nàng ta cầm lấy khăn tay, che mặt khóc rống lên: “Thậm chí hôm qua khi hành lễ Đôn Luân, chàng chỉ gọi tên ngài, ta thật sự không chịu nổi vương gia thần hồn điên đảo vì ngài, dáng vẻ ngày đêm suy nghĩ, Sở Sở cầu Thái tử phi lấy những lá thư này đi rồi thiêu hủy nó.”
Tô Trường Nhạc buông tay đang chống hai gò má xuống, từ từ ngồi thẳng người, ý cười trên mặt tắt ngấm.
Thẩm Quý Thanh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!
Nàng vừa nghe thấy những lời Ôn Sở Sở nói, nàng dần dần quên mất sau nhiều ngày, cảm giác ghê tởm đối với Thẩm Quý Thanh lại một lần nữa đảo lộn trong dạ dày nàng
Ngay khi Tô Trường Nhạc cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa, cánh cửa gỗ của phòng khách vốn đã đóng chặt, rầm một tiếng bị đá văng ra.
Tiếng động bất thình lình khiến tim nàng loạn nhịp, còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Tinh Lan truyền đến từ cửa: “Tấn vương phi vừa nói cái gì? Nhắc lại lần nữa đi.”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại khiến người ta sợ đến mức mất cả hồn vía.
Ôn Sở Sở vốn đang khóc đến thương tâm muốn chết đột nhiên sửng sốt, hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Tinh Lan lại xuất hiện vào lúc này.
Không phải Thẩm Tinh Lan phải lên triều sớm sao? Sở dĩ nàng ta chọn lúc này là vì muốn tránh Thái tử, vì sao Thái tử lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ôn Sở Sở ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử, phát hiện đôi mắt ôn hòa ban ngày của Thái tử, giống như chứa đầy sương tuyết, lạnh thấu xương, ngay cả trong xương cốt cũng toát ra vẻ u ám và lạnh như băng, gần như khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tô Trường Nhạc đột ngột ngẩng đầu, thu hết biểu hiện lúc này của Thẩm Tinh Lan vào đáy mắt.
Trong lúc hoảng hốt, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng của kiếp trước, người rất gầy gò, cao quý nghiêm nghị, chắp tay đứng trên tường thành, thấy nàng bị bắt cóc cũng chưa từng dao động, chưa từng biểu hiện một tí cảm xúc nào, nhưng lại dứt khoát từ bỏ giang sơn vì nàng, Thẩm Tinh Lan, người đã sai người mở cửa thành.
Máu toàn thân Tô Trường Nhạc lập tức dồn lên trán, cả người lạnh ngắt, trái tim như rơi xuống hầm băng.
- -----oOo------