"Viêm Nhân!"
Viêm Nương chạy như bay vào trong ngực của Viêm Nhân, cô thật sự rất nhớ người anh trai này, cô hoàn toàn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải anh ấy.
"Viêm Nương, em thay đổi đến mức có hương vị phụ nữ rồi." Viêm Nguyệt vỗ nhẹ cô, ở trong ấn tượng của anh, Viêm Nương vẫn luôn ăn mặc trung tính, nhưng trang phục nữ tính, làm lộ ra vẻ đẹp của con bé hơn.
"Viêm Nguyệt, sao anh cũng tới?"
Viêm Nhân không nói gì, chỉ cho cô một nụ cười, anh vẫn luôn như vậy, im lặng mà dịu dàng, anh cười luôn có thể an ủi lòng của cô.
"Tới thăm em, cũng tới xem em lựa chọn người bạn đời."
Anh chỉ vào Hoắc Đông Lưu, ở bên kia anh ta xanh mặt, nhìn cô gái mình yêu mến ở trong ngực người đàn ông khác, bất luận là ai cũng sẽ không dễ chịu.
Viêm Nương theo tầm mắt của Viêm Nguyệt nhìn lại, chú ý thấy Hoắc Đông Lưu cũng không có đi về phía cô, mà đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt có lửa giận, nhưng cô cũng không thèm để ý, bởi vì mấy người này là anh trai của cô, là người thân nhất của cô.
"Xem ra có người ghen."
Viêm Nhật cố ý nhìn về phía Hoắc Đông Lưu một cái, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Còn Viêm Giản lại không lên tiếng mà khẽ vuốt ve sợi tóc của Viêm Nương, đối với cô em gái này, anh vốn rất lo lắng cho con bé, nhưng mà bây giờ thấy thái độ của Hoắc Đông Lưu cùng cảm tình Viêm Nương đối với hắn ta, anh đã không còn phản đối.
"Có muốn giới thiệu cho bọn anh quen biết hay không?"
Hoắc Đông Lưu ở nhiều năm trước đã từng có một đoạn tình cảm như có như không với Viêm Nương như vậy, mà bây giờ, duyên phận thuộc về bọn họ lại trở về trên người bọn họ.
Lời nói của Viêm Nhân làm cho Viêm Nương nhất thời đỏ mặt, "Em. . . . . ." Cô vì lời mình nói mới vừa rồi ở trước mặt ông Hoắc mà đỏ bừng cả mặt.
"Tại sao Tiểu Nương nhi của chúng ta không cho đi qua chứ, dĩ nhiên là muốn hắn ta tới đây rồi; nếu như lời nói của hắn ta là thật lòng."
Viêm Nhật ngăn trở bước chân của Viêm Nương.
"Viêm Nhật. . . . . ."
"Hắn ta sẽ tới, tin tưởng anh."
Không có người đàn ông nào có thể chịu được khi người phụ nữ của mình ở chung một chỗ cùng người đàn ông khác, trừ phi lòng dạ anh ta rộng rãi khác với người thường.
"Xem ra chỉ có đàn ông ở trong tình cảm mới thật sự hiểu vấn đề ở nơi nào."
Viêm Nguyệt nhạo báng Viêm Nhật, rước lấy một cái xem thường của Viêm Nhật.
Lúc mấy ngày cười cười nói nói đồng thời, như Viêm Nhật nói, không bao lâu, Hoắc Đông Lưu đã đi đến chỗ bọn họ, trong ánh mắt mang theo lửa giận, vẻ mặt xanh mét dọa người.
Bởi vì cái dạng này, Viêm Nhật càng cố ý kéo Viêm Nương vào trong ngực, cố ý ở trên má cô in cái hôn, bình thường đây là biểu hiện thương yêu đám em gái của anh, nhưng hiện tại anh có dụng ý khác.
"Viêm Nhật, anh. . . . . ." Viêm Nương đương nhiên cũng đoán ra dụng ý của Viêm Nhật, vì thế cô không biết làm sao, cô không biết được Hoắc Đông Lưu đối với lần này sẽ có loại phản ứng nào.
"Tin tưởng anh, hắn ta đến là vì em."
Viêm Nhật cúi đầu nói nhỏ ở vành tai cô, lời đó khiến gương mặt của Viêm Nương ửng đỏ lần nữa.
Hai người vừa nói xong, Hoắc Đông Lưu đã đi tới sau lưng Viêm Nương, cánh tay anh có lực nhẹ nhàng kéo, tính kéo Viêm Nương vào trong ngực, nhưng mà lúc này Viêm Nhật xoay người một cái, khiến cho Hoắc Đông Lưu chụp hụt.
"Lập tức buông cô ấy ra cho tôi!" Anh đè thấp giọng nói tràn đầy tức giận, khí thế của mưa gió muốn tới làm cho người ta không dám xem thường.
"Cậu dựa vào cái gì?" Viêm Nhật lạnh lùng hỏi.
Hoắc Đông Lưu nhìn Viêm Nhật, tay của hắn ta ôm vào thắt lưng của Viêm Nương, làm cho anh ghen ghét dữ dội, anh không thể chịu đựng được nữa nên vươn tay lần nữa muốn ôm chầm Viêm Nương.
“Cô ấy là người đàn bà của tôi." Hoắc Đông Lưu nói ngắn gọn.
Mà Viêm Nguyệt lại lắc đầu với anh một cái. "Đáng tiếc, cậu và cô ấy không có duyên phận."
Viêm Nương nhìn Viêm Nguyệt, cô không biết tại sao Viêm Nguyệt muốn nói như vậy, cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đông Lưu, cô biết lúc này nhất định là anh rất tức giận.
"Trả cô ấy lại cho tôi."
"Cô ấy thuộc về chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ mang cô ấy đi." Viêm Nhân nhìn ra được Viêm Nhật đang có chủ ý gì, vì vậy phối hợp mà tham gia một cước.
"Cái gì? Tôi không cho phép!"
Lúc này, Hoắc Đông Lưu nhìn Viêm Giản, "Các người là ai?"
Theo cá tính của Viêm Nương, cô ấy không phải là người hoa tâm thế này, cũng chưa bao giờ cùng người ta thân mật như vậy, như vậy duy nhất còn lại có thể chỉ có một.
"Ha ha, rốt cuộc đã hỏi tới trọng điểm." Viêm Nhật cười, đồng thời cũng nâng cằm Viêm Nương lên, "Tiểu Nương nhi, em có muốn nói cho hắn ta biết, bọn anh là ai không?"
Viêm Nương bị hỏi như vậy, nên đành phải ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đông Lưu, phát hiện anh ngoài lửa giận, còn có lo lắng làm cô cảm thấy xa lạ, "Anh trai của em, bọn họ đến từ Viêm phái." Viêm Nương vừa mới nói xong, Hoắc Đông Lưu liền không nói lời nào mà trực tiếp ôm chầm lấy cô, lần này động tác của anh nhanh hơn Viêm Nhật.
"Anh làm gì đấy?"
Đã nói rồi, mấy người này là anh trai của cô, tại sao anh ta còn khẩn trương như vậy? Cái này không giống tác phong thường ngày của anh ta.
"Anh không cho phép bọn họ mang em đi."
Một lần của nhiều năm trước đã đủ rồi, lần này anh sẽ không để cho cô rời khỏi anh.
Viêm Nhân nhìn ra được thâm tình của cậu ta đối với Viêm Nương, vì thế anh nói: "Chúng tôi không muốn mang con bé đi." Lần này, bọn họ để cho Viêm Nương tự mình quyết định.
"Cái gì? Viêm Nhân, thật sự muốn để Tiểu Nương nhi ở chỗ này sao?"
Hắc đạo Đài Loan ! Tiểu Nương nhi của bọn họ mặc dù rất dũng cảm, nhưng không thích hợp với cuộc sống như thế.
"Lần này, anh muốn Viêm Nương tự mình quyết định, nếu như con bé quyết định ở lại, như vậy chúng ta liền rời đi!"
Đây là phương pháp tốt nhất, Viêm Nương thừa nhận tình cảm của mình, đồng thời cũng muốn Hoắc Đông Lưu hứa trước mặt bọn họ, đây mới là Viêm Nhân muốn.
"Viêm Nhân. . . . . ."
"Đương nhiên con bé có thể lưu lại."
"Em. . . . . ."
"Là thế này phải không? Viêm Nương?"
Ánh mắt bốn người đều tập trung ở trên người Viêm Nương, mà Hoắc Đông Lưu lại ôm cô thật chặt, lúc này cho dù cô không muốn, anh cũng sẽ không thả người.
"Viêm Nương, có thể ở lại vì anh không?" Hoắc Đông Lưu nhẹ giọng hỏi .
"Anh thật muốn em ở lại?"
"Anh yêu em, đây là thật ."
Hoắc Đông Lưu thâm tình mà nói lên: "Từ lớp mười hai năm ấy lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền yêu em, nhưng khi đó tuổi chúng ta còn rất trẻ, cho nên anh không thể cho em bất kỳ hứa hẹn nào, vì vậy anh mới để cho em rời đi, anh vẫn tin tưởng có một ngày em sẽ trở về, nếu cho anh cơ hội theo đuổi em, lại tiếp tục tình duyên của chúng ta."
Lời này vừa nói xong thì Viêm Nương đã đỏ vành mắt, "Có thật không?"
"Chúng ta quả thật gặp lại rồi."
Viêm Nương nhìn anh, không kìm hãm được mà vùi đầu vào trong ngực của anh, tất cả không cần ngôn ngữ , hành động của cô đã nói rõ quyết định của cô.
"Xem ra, chúng ta nhất định phải tự mình trở về Nhật Bản rồi."
Mặc dù ngoài miệng Viêm Nhật nói như vậy, nhưng mà trong lòng anh vô cùng vui vẻ, bởi vì Viêm Nương cũng đã tìm được tình yêu của mình.
--- ------oOo---- -----