- Đừng, anh nghiêm túc vào...!haha.
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng tổng giám đốc, Châu Lạc Thanh bị Mặc Thiệu Viễn giữ chặt trên người anh, đưa tay cù lét không cho cô lại bàn làm việc.
Hai hôm nay cả hai cứ như hình với bóng, tay trong tay đến tập đoàn làm việc, nhưng vào phòng là cứ đùa giỡn chẳng bận tâm đến công việc.
- Hôm nay em muốn ăn gì?
- Ai nấu hở?
Châu Lạc Thanh đưa mặt gần với mặt anh, muốn dùng mỹ nhân kế để anh nấu ăn cho mình, cô thật sự rất lười biếng.
- Anh!
- Em ăn gì cũng được, chỉ cần anh nấu.
- Heo lười.
Mặc Thiệu Viễn vỗ yêu vào mông cô, khuôn mặt tràn đầy sự hạnh phúc thỏa mãn, làn môi vẽ lên nụ cười yêu nghiệt.
Châu Lạc Thanh cười tủm tỉm, một tuần qua cô chẳng cần phải làm gì, từ dọn dẹp, nấu ăn, lau nhà, rữa bát...!tất cả đều do anh làm.1
Dựa người về sau ghế để ngắm cô một cách trọn vẹn, đưa tay vuốt vuốt mái tóc óng ả của cô.
Anh đang dự định cuối tuần sẽ đưa cô về ra mắt bà nội Mặc, sau đó cả hai sẽ kết hôn.
Anh và cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, bây giờ là lúc tận hưởng những ngày tháng sau này có nhau.1
* Reng reng reng
Điện thoại của Mặc Thiệu Viễn reo lên trên bàn, Lạc Thanh nhướn người tới cầm lấy đưa cho anh, nhưng trong khoảnh khắc đó cô đã nhìn vào màn hình xem là ai gọi.
Quản gia Trương!
Sắc mặt của Mặc Thiệu Viễn hơi trầm lại, đặt Châu Lạc Thanh xuống ghế, đứng dậy giả vờ vừa đi rót nước vừa nghe điện thoại.
- Tôi nghe đây!
- [Nhị thiếu gia, lão phu nhân muốn nói chuyện với cậu.
]1
- [Thiệu Viễn à, hôm nay cháu có về không? Bà có chuyện muốn nói với cháu.
]
Mặc Thiệu Viễn im lặng một lúc lâu, chắc việc anh và Châu Lạc Thanh quen nhau đã đến tai của bà nội Mặc.
- Vâng, một lát cháu sẽ về.
Châu Lạc Thanh chau mày nhìn anh, trong lòng xốn xang, bất an chuyện gì đó.
Mặc Thiệu Viễn nói thêm vài câu nữa thì cúp máy, thở dài một hơi, ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm.
Anh nghĩ nếu mình cố gắng thuyết phục, bà nội chắc chắn sẽ đồng ý vì bà rất thương và chiều anh.
- Bà gọi anh về sao?
- Ừ, một lát anh gọi người mua bữa trưa cho em.
Bữa tối anh sẽ nấu!
Mặc Thiệu Viễn bỏ điện thoại vào túi, pha một ly trà thảo mộc cho cô.
- Vâng.
Châu Lạc Thanh gật đầu, không muốn hỏi thêm sợ anh áp lực.
Cô tin anh sẽ bảo vệ được mình, giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Hơn một tuần cả hai sống cùng nhau, cô không thấy Lý Thục Di gọi cho anh hay anh gọi cho cô ta, cô nghĩ cả hai đã cắt đứt mối quan hệ.
Cô tin Thiệu Viễn là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm!
- ---------------
Theo đúng lời đã nói, buổi trưa Mặc Thiệu Viễn đã có mặt ở Mặc gia.
Bà nội và ông Mặc trầm mặc ngoài ở sofa sảnh lớn, khuôn mặt căng thẳng chờ anh về.
Cả ngày hôm qua bà nội Mặc đã suy nghĩ rất nhiều.
Dù rất thương Thiệu Viễn, nhưng cũng không thể để cho Mặc gia mất mặt với mọi người, bà có thể chấp nhận một cô gái tầm thường, nhưng còn Châu Lạc Thanh thì...
Bà thật sự rất khó xử!
- Bà, cháu mới về!
- Thiệu Viễn, ba chết rồi sao?
Ông Mặc gằng giọng lên tiếng, ba đứa con ông đều thương như nhau, nhưng chẳng hiểu tại sao Mặc Thiệu Viễn cứ thích chống đối với ông, không xem ông ra gì.
Chuyện năm xưa ông cũng đâu muốn như thế, lúc bác sĩ thông báo ông cũng đau lòng không thua gì bà Nghiêm Du.
Lúc nhận lại anh, ông vui mừng đến nổi không ngủ mấy đêm liền.
Vậy mà anh còn không hiểu cho tấm lòng người ba này!
- Ba!
Mặc Thiệu Viễn thờ ơ ngồi xuống sofa cạnh bà nội Mặc.
- Thiệu Viễn, cháu nói thật cho bà biết, bạn gái cháu là ai?
Bà nội Mặc nhanh chóng đi vào vấn đề.
- Bạn gái cháu là Châu Lạc Thanh, cháu và cô ấy đã quen nhau lúc cháu 22 tuổi, quen được một năm thì cô ấy vì gia đình mà kết hôn với người khác, hôn nhân kéo dài được một năm thì ly hôn.
Nhưng bà à, mấy năm qua cô ấy vẫn luôn yêu cháu và cháu cũng vậy, mong bà chấp nhận cho...
- Con có biết suy nghĩ không Thiệu Viễn, con làm vậy, ba còn mặt mũi nào nhìn mọi người.1
Ông Mặc tức giận đập tay xuống bàn, cắt ngang câu nói của Mặc Thiệu Viễn.
- Tại sao? Cô ấy đã làm gì mà không còn mặt mũi?Vậy ba kết hôn với Lý Tư Khiết thì hãnh diện lắm sao?
Mặc Thiệu Viễn cũng không chịu thua, anh vốn nóng tính ngông cuồng, đặc biệt là những ai đụng chạm đến người phụ nữ của anh.
- Con không được hỗn láo, mấy năm qua ba không nói nên con được nước lấn tới sao?
- Chính bà ta là nguyên nhân làm mẹ con tự vẫn...
- Con không được nói bừa, con có chứng cứ không?
Mặc Thiệu Viễn đứng dậy nhếch môi cười khẩy, đôi mắt đỏ au nhìn ông Mặc, trong lòng nóng lên bừng bừng như muốn thiêu đốt cả Mặc gia.
Mấy năm qua anh luôn cho người tìm mấy vị bác sĩ năm đó, nhưng dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là ai làm, nếu bà ta không nhúng tay vào thì tại sao anh lại bị tráo đổi với một đứa trẻ khác.
Bệnh viện lớn chắc chắn không làm ăn cẩu thả như vậy, nhưng nếu có nhằm, tại sao không nhằm một đứa trẻ mạnh khỏe khác, lại nhằm ngay một đứa trẻ đã chết.
- Hai ba con thôi đi...!Thiệu Viễn, cháu muốn kết hôn với người con gái nào bà cũng đồng ý, còn Châu Lạc Thanh...!bà không đồng ý.1
- Đến bà cũng không hiểu cháu, bà có biết cháu yêu cô ấy nhiều đến thế nào không? Vì cô ấy nên cháu mới nổ lực, cố gắng phấn đấu để có ngày hôm nay...!dù bà có chấp nhận hay không, cháu vẫn sẽ kết hôn với cô ấy.1
Mặc Thiệu Viễn quay mặt sang hướng khác cố gắng hạ cơn nóng trong lòng của mình xuống, khẳng định một câu chắc nịch.
- Con ăn nói với bà nội như vậy sao? Con vì một người phụ nữ đã qua một đời chồng mà muốn từ Mặc gia sao?
Ông Mặc lên tiếng.
- Thiệu Viễn...
- Bà, cháu xin bà, bà chấp nhận cho cháu kết hôn với cô ấy được không?1
Mặc Thiệu Viễn ngồi xuống nắm lấy bàn tay đã già nua của bà nội Mặc, đôi mắt đỏ hoe tha thiết cầu xin mặc kệ lời nói của ông Mặc.
Anh vốn chẳng để tâm đến!
- Cô ấy rất ngoan và rất yêu cháu, bà muốn có cháu chắt cô ấy sẽ sinh, bà đồng ý được không?
- Bà...
Bà nội Mặc nhìn qua ông Mặc, dừng như bà đã mềm lòng trước sự năn nỉ ỉ ôi của Mặc Thiệu Viễn.
- Thật ra cháu là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, vậy nên cháu phải có trách nhiệm!
Mặc Thiệu Viễn bồi thêm.
- Bà...
- Ba không chấp nhận!.
Danh Sách Chương: