- Ồ, vậy kiện đi, nhưng phải vào bệnh viện kiểm tra trước đã, nếu không, không có chứng cứ bắt tôi ngồi tù.
Một đoạn video tôi và cô ta vào khách sạn cũng không nói lên được điều gì, lỡ đâu tôi say quá nên ngủ thì sao? Ông Lý là đàn ông nên chắc hiểu rõ, say vừa thì vui, say quá thì...dỡ lắm!
Mặc Thiệu Viễn tính tình ngang tàn nên chắc chắn không chịu thua.
Ngay từ đầu anh không biết chính xác, nên anh đã bảo đi bệnh viện kiểm tra, nhưng xem ra Lý gia không chịu hợp tác.
Có tật giật mình ư?
Anh không phải là ông Mặc, muốn dắt mũi anh ư?
Xem ra Lý gia nên về luyện thêm!
- Cậu...
Ông Lý mặt mày đỏ trạch tức giận với thái độ không sợ trời, không sợ đất của Mặc Thiệu Viễn.
- Anh Lý bình tĩnh, tôi chắc chắn sẽ không để cho Thục Di chịu thiệt thòi.
Ông Mặc nói.
Lúc này, từ bên ngoài Vương Vũ đi vào, khuôn mặt lạnh tanh y như Mặc Thiệu Viễn.
- Nhị thiếu gia, tôi có việc gấp cần báo cáo.
Mọi người đều hướng mắt nhìn Vương Vũ, sắc mặt của nhà họ Lý ngày càng khó coi, đặc biệt là Lý Thục Di và Lý Tư Khiết.
- Theo tôi.
Mặc Thiệu Viễn thong dong đứng dậy, đút tay vào túi quần, nhướn mày thị uy với Mặc Đình Kiên, từng bước chân oai phong đi lên phòng.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, hai người đàn ông bước vào rồi đóng kín cửa lại.
Anh cảm nhận được Vương Vũ có chuyện gì đó rất quan trọng.
- Cậu nói đi.
...
Hơn 20 phút sau, bầu không khí căng thẳng ở Mặc gia cũng không giảm đi.
Lý Thục Di khóc lóc thảm thương cho bà nội Mặc mềm lòng chấp nhận.
Ông Mặc thì đang ghim Mặc Thiệu Viễn trong lòng, đang đợi anh xuống để dạy dỗ anh lại một trận vì đã làm cho ông mất mặt với ông bà Lý.
Họ là nhà vợ của ông, mấy chục năm qua có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
- Mặc Đình, em nên dạy dỗ lại Mặc Thiệu Viễn, ăn nói ngày càng hóng hách, ngông cuồng.
Em nên lấy lại số cổ phần của nó, dạy cho nó một bài học.1
Ông Lý được nước lấn tới vì cảm thấy ông Mặc đang rất giận Thiệu Viễn.
Nếu lấy lại cổ phần và cho Đình Kiên, như vậy Lý Thị của ông cũng hưng thịnh lây.
- Em...
- Số cổ phần đó là của ta và ông bà Nghiêm cho Thiệu Viễn, tập đoàn Mặc Thị là ta và ông của Thiệu Viễn một tay gầy dựng nên, cậu lấy quyền gì lên tiếng?Thậm chí đến ba nó còn không có quyền.1
Bà nội Mặc tức giận lớn giọng lên tiếng, đứng dậy, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt của ông Lý khiến mọi người ở đây ai cũng khiếp sợ.
- Lão phu nhân bớt giận, không tốt cho sức khỏe.
Quản gia Trương lên tiếng kiềm chế sự nóng giận trong lòng của bà nội Mặc.
Quản gia Trương đã đi theo bà nội Mặc mấy chục năm qua nên quá hiểu tính tình của bà, dù bây giờ Mặc Thiệu Viễn có gây ra tội tày trời thì bà cũng bỏ qua, không cho phép ai nói động vào.
- Mẹ như vậy chính là dạy hư Thiệu Viễn, bởi bây giờ nó mới ngông cuồng, lên giường với Thục Di mà không chịu trách nhiệm.1
Lý Tư Khiết lên tiếng nói, cố ý làm cho bà nội Mặc tức giận chết sớm để không có ai cản đường, nắm được quyền làm chủ Mặc gia, lúc đó làm chuyện gì cũng không cần phải sợ sệt phát hiện.1
- Em im lặng, có thấy mẹ đang nổi giận không.
Ông Mặc đứng dậy đỡ bà nội Mặc ngồi xuống sofa, nhưng bà đã đẩy ông ra.
Đôi mắt già nua nhưng sắc bén, bà chính là nhìn thấu tâm cơ của Lý Tư Khiết.
- Thiệu Viễn ngông cuồng thì sao, người đứng đầu Mặc Thị phải có bản lĩnh, không sợ bất cứ chuyện gì.
Còn về Lý tiểu thư đây, có chắc là lần đầu dành cho Thiệu Viễn hay không? Khi nãy Thiệu Viễn cũng có nói, đêm đó nó say, say thì làm được chuyện gì chứ?1
Bà nội Mặc vùng lên bảo vệ, khi nãy bà nhịn nhưng khi ông Lý đụng vào Thiệu Viễn thì máu nóng của bà dâng lên, không kiềm được.
- Mẹ nói như vậy nghe được sao? Thục Di còn trong trắng hay không thì Thiệu Viễn là người rõ nhất.
Còn nữa, mẹ nói Thiệu Viễn hôm đó say, vậy chứ ba mươi năm về trước Mặc Đình cũng say, cuối cùng cũng có Thiệu Viễn đó.
- Vậy cô nên hỏi lại chồng cô, xem hôm đó nó có say thật không? Hay là mượn rượu làm những gì bản thân mình khao khát mà khi tỉnh ngại không làm được.
- Im ngay, không được hỗn hào với mẹ!
Ông Mặc quát vào mặt của Lý Tư Khiết như đang muốn kết thúc mọi chuyện ở đây.
Bà tức giận thở phì phò khi nghe những lời bà nội Mặc vừa nói, hung hăng đi lại đánh vào người của ông, miệng không ngừng hỏi tội.
- Vậy là đêm đó ông không say, ông cố tình làm như vậy, ông đã yêu Nghiêm Du rồi đúng không? Bà ta chết chắc ông đau lòng lắm đúng không? Tôi...
- Em...
- Bà câm miệng ngay cho tôi, ai cho phép bà nói đến mẹ tôi.
Giọng nói trầm ồn Mặc Thiệu Viễn vang lên rất lớn như thần chết, đi nhanh lại đỡ lấy bà nội Mặc, cả người anh run lên vì tức giận, đôi mắt đỏ trạch như quỷ dữ.
- Mày...
Mặc Đình Kiên cũng không chịu thua, đứng lên đi lại dạy dỗ anh, nhưng đã bị Vương Vũ ngăn lại, trừng mắt coi như cảnh cáo.
- Tôi cảnh cáo bà lần cuối, nếu bà còn dám nhắc đến tên mẹ tôi thì viên đạn đang chờ bà.
Mặc Thiệu Viễn tôi nói là làm, đừng dại dột thách thức tôi.
Mặc Thiệu Viên nghiến từng chữ một, ánh mắt rùng rợn nhìn Lý Tư Khiết như đang muốn giết chết bà.
Lý Thục Di hơi sợ với dáng vẻ này của anh, ông bà Lý ngồi êm re không dám nhúc nhích, thở cũng không dám thở mạnh, một cái chớp mắt cũng phải lo lắng, trong lòng có chút hối hận khi đã muốn Mặc Thiệu Viễn làm con rễ.1
Giây phút lắng động không ai dám mở miệng nói gì, chỉ có ánh mắt đang đấu ngầm với nhau, nhưng Mặc Thiệu Viễn vốn dĩ không sợ.
Sống trong căn nhà này mấy năm, những âm mưu hèn hạ, những cơn sóng ngầm dạy anh trưởng thành hơn rất nhiều.
Không còn là một chàng trai đơn giản như ngày mới bắt đầu bước chân vào đây.
- Lý Thục Di, cô chắc chắn đêm đó tôi và cô có quan hệ?
Lý Thục Di nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lúng túng, khuôn mặt hoảng sợ, đứng dậy nhìn qua Lý Tư Khiết không dám trả lời.
Lý Tư Khiết trừng mắt gật đầu, như muốn nói rằng là có.
- Chắc...!chắn.
- Tôi cho cô ba giây để hối hận!
- Được, vậy thì kết hôn! Tôi là đàn ông, không thể có làm mà không dám nhận.1.
Danh Sách Chương: