• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau ba tuần nằm ở bệnh viện hít mùi thuốc khử trùng thì Hàn Ân Ly cuối cùng cũng được trở về nhà, và được tự do ăn thoả thích.

Cơ thể vì được quản gia Lâm chăm sóc rất cẩn thận nên vết thương của cô nhanh chóng lành lại, không còn đau nữa.

Hàn Ân Ly ngồi trong phòng ăn để dùng bữa thì nghe tiếng của quản gia Lâm và Mặc Hàn Phong, hai người họ hiện tại đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách.

Mặc Hàn Phong thoải mái ngã người xuống ghế, ánh mắt mung lung nhìn quản gia Lâm sau đó cất giọng không lạnh không nhạt, vì đối với anh bà ấy là người đã chăm sóc anh từ nhỏ cho đến lớn nên rất tôn trọng bà ấy.

_ Bác có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Quản gia Lâm khẽ gật đầu, bất ngờ bà quay sang nhìn Hàn Ân Ly một cái đầy yêu thương rồi quay lại nhìn anh nghiêm túc.

_ Cậu chủ! Tôi xin phép nói thẳng luôn, Tiểu Ly là một cô gái mềm yếu từ nhỏ đã bất hạnh, con bé đáng lý ra phải được mọi người yêu thương, cưng chiều chứ không phải để hành hạ, sỉ nhục.

Vậy nên, tôi mong Cậu chủ hãy trả lại sự tự do cho Tiểu Ly, tôi biết tôi không nên xen vào chuyện của cậu và con bé nhưng con bé Tiểu Ly cần được yêu thương, cậu có thể làm được điều đó không?

Toàn bộ những điều mà quản gia Lâm nói, Mặc Hàn Phong đều nghe rõ không sót một chi tiết, đôi mày rậm nhướng lên chứng tỏ anh đang rất tức giận và khó chịu.

Muốn anh trả lại tự do cho Hàn Ân Ly ư? không đời nào, anh chưa thỏa mãn việc hành hạ cô, làm gì có chuyện để cô rời khỏi đây.

Mặc Hàn Phong bực bội đứng phắt dậy khẽ ngẩng xuống nhìn quản gia Lâm lạnh nhạt lên tiếng.

_ Bác về chỗ làm việc đi, Tôi sẽ không đồng ý với bác chuyện này đâu nên bác đừng hạ mình cho cô ta mà đến cầu xin Tôi
Quản gia Lâm thật sự bất lực nhìn vào tấm lưng Mặc Hàn Phong đang dần rời đi, lần này bà không giúp được Hàn Ân Ly rồi, không hiểu sao bà lại cảm thấy bản thân thật vô dụng ngay cả việc giúp cô rời khỏi đây cũng không làm được.

Bà vẫn ngồi thẫn thờ trong phòng khách, cho đến khi một vòng tay mềm mại ôm chầm lấy bà.

_ Bác Lâm, Mặc Hàn Phong nói rất đúng! bác đừng vì con mà hạ mình cầu xin, con ở đây không sao đâu.

Với lại còn có bác ở đây con không nỡ rời khỏi đây
_ Tiểu Ly...!
Hai đôi mắt bà cay xè ôm chặt lấy Hàn Ân Ly, đúng là một cô bé hiểu chuyện nhưng càng làm bà cảm thấy rất đau lòng không thôi.

...!
Thời gian thấm thoát trôi qua hai tháng nhưng mới đó đã vào mùa đông, Hàn Ân Ly mặc chiếc váy trắng dạ tiểu thư phong cách retro kiểu Pháp quảng châu.

Quả thật chiếc váy quá đắt cô tất nhiên sẽ không thể mua nổi nhưng chiếc váy này cô được Nghiên Dương tặng cách đây ba ngày vào dịp Noel.

Đang tận hưởng chăm sóc cho hoa ở ngoài vườn thì đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên, Hàn Ân Ly ngừng ngang công việc lại sau đó đi ra rửa tay thật sạch rồi mới bắt máy.

Nhìn thấy tên người gọi khiến cô bất giác chừng chừ vừa không muốn nghe, Nếu người đầu dây bên kia nói gì khiến cô lo sợ thì sao đây, suy nghĩ một lúc cuối cùng cô nhấn nút nghe.


_ Con nghe thưa mẹ
_ Cô làm gì mà bắt máy lâu như vậy có còn tôn trọng người mẹ này nữa không hả? đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà, ỷ bản thân cô làm Mặc thiếu phu nhân là có thể không tôn trọng người mẹ này ư?
Hàn Ân Ly biết thế nào cũng bị Hàn phu nhân giáo huấn một trận, nhưng cô không hề phản kháng vì vẫn coi bà ta là mẹ của mình, cô cố nén cơn tức giận vào trong mà dịu giọng nói với bà ta.

_ Mẹ, con không có ý đó.

Tại con đang bận làm việc thôi thưa mẹ
_ Bận ư? cô bận ăn bận ngủ thì có, làm Mặc thiếu phu nhân sướng nhỉ? Cô đúng là đũa mốc chòi mâm son thân phận thấp hèn mà muốn được địa vị cao sang, nhưng có điều chỉ trong nay mai thôi cô sẽ trở về với thân phận thấp hèn kia
Hàn Ân Ly bấu chặt tay vào váy gắng gượng không để bản thân run rẩy vì khóc, chẳng phải trước kia chính bà ta đã mang cô đến Mặc gia làm dâu thay con gái bà ta hay sao? nhưng mà bà ta có biết cô sống ở đó không khác gì địa ngục hay không, sao mỗi lần gọi đến đều mỉa mai châm chọc cô, nói cô làm Mặc thiếu phu nhân sung sướng nhưng bà ta có biết cô đã chịu đựng nỗi đau đến nhường nào chưa? không hỏi han cô thì thôi có cần mỉa mai cô như vậy không, Dù sao cô cũng là con gái của Hàn gia mà.

Hít thở sâu, Hàn Ân Ly cố gắng bình tĩnh nhất mà hỏi lại Hàn phu nhân.

_ Ý của mẹ là gì? con không hiểu mẹ đang nói gì cả
_ Chậc, cũng biết giả vờ ghê nhỉ? Tôi nói ngày mai khoảng ba giờ chiều đến sân bay cùng chúng tôi đón Tiểu Nhàn trở về, mà cô cũng nên chuẩn bị trở lại thân phận thấp hèn kia của cô đi là vừa
Nói xong, Hàn phu nhân nhanh chóng cúp máy mặc cho Hàn Ân Ly chưa kịp nói gì.

Hàn Tuyết Nhàn trở về rồi ư? Toàn thân cô bỗng dưng mềm nhũn muốn ngã quỵ xuống đất nhưng vẫn may tay cô bám chặt vào xích đu, hơi thở có chút khó khăn nhưng không bằng trái tim đang không ngừng đau âm ỉ.


Mặc cho trời đang lạnh nhưng cô vẫn đứng thẫn thờ ở đó, quản gia Lâm lo lắng cầm theo áo khoác dày rồi khoác lên người cô.

Nhìn thấy sắc mặt không được ổn của cô, bà lo lắng hỏi.

_ Đã có chuyện gì xảy ra với con vậy? Tiểu Ly
Hàn Ân Ly đột nhiên ôm chầm lấy bà, không khóc nhưng ngữ điệu lại run rẩy.

_ Bác Lâm...Hàn Tuyết Nhàn trở về rồi, con phải làm sao đây?
_ Chẳng phải là một chuyện tốt hay sao? đến lúc đó con được giải thoát và tìm lại tự do của mình
_ Nhưng con không nỡ rời xa Mặc Hàn Phong ạ
Hàn Ân Ly không ngần ngại mà nói thẳng ra.

Đâu phải không yêu, chỉ là chưa dám để bản thân đau lần nữa vì yêu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK