“Ừ, chào.” Bạch Nguyễn hơi gật đầu, nhìn Lang Tĩnh Phong từ đầu tới chân, ánh mắt sáng rực.
—- Công đức màu xám đậm lượn lờ quanh thân Lang Tĩnh Phong sau một đêm giống như được nước rửa qua, nó đã biến thành một màu sắc rất nhạt, giống như tàn thuốc lá rơi xuống đất, gần như trong suốt.
Cao lên nhiều như vậy! Thành công! Bạch Nguyễn cực kỳ vui vẻ, nụ cười không kìm nén được tràn ra ngoài, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Lang Tĩnh Phong ngẩn ra, cười theo, trên hành lang có nhiều người, y cũng không làm chuyện gì quá đáng, chỉ dùng giọng điệu mang theo ý tán tỉnh hỏi: “Làm sao vậy thầy Bạch, thấy em mà vui thành như vậy sao?”
Bạch Nguyễn ý thức được mình thất lễ, nhanh chóng thu lại nụ cười, chuyển đề tài: “….
Ngữ văn làm thế nào?”
“Cũng được, trả lời được không ít.” Lang Tĩnh Phong cười cười: “Nhưng không biết đúng sai.”
Bạch Nguyễn gật gật đầu: “Được, môn sau tiếp tục cố gắng.”
Nói xong đang định đi, Lang Tĩnh Phong bỗng nhiên gọi y lại: “Thầy Bạch.”
Bạch Nguyễn xoay người: “Chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén của Lang Tĩnh Phong đảo qua quầng thâm dưới mắt của Bạch Nguyễn, biết rõ cố nói: “Mắt thầy có quầng thâm, buổi tối không ngủ ngon sao?”
Tối hôm qua Bạch Nguyễn về tới nhà đã qua nửa đêm, sáng nay thức dậy sắc mặt hơi tiều tụy, lúc này không lừa được người, Bạch Nguyễn thoải mái thừa nhận cũng nhân cơ hội cảnh cáo Lang Tĩnh Phong: “Đúng vậy, soạn bài tới nửa đêm, sau này tiết ngữ văn xem em lại biến mất như thế nào.”
Soạn bài? Lừa quỷ sao? Hầu kết Lang Tĩnh Phong trượt lên trượt xuống, dùng ánh mắt cực nóng liếc nhìn Bạch Nguyễn—- vị thầy giáo Bạch này cư xử giống như bình thường, vẫn thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn y, áo sơ mi trên người giặt sạch trăng tinh, cổ tay áo cũng cài rất cẩn thận tỉ mỉ, đường ly quần ủi phẳng và thẳng tắp, khuôn mặt hơi giống học sinh có vẻ ngây thơ vô tội, cả người sạch sẽ giống như mới từ trong tuyết bước ra ngoài.
Khi Lang Tĩnh Phong tưởng tượng Bạch Nguyễn có vẻ ngoài ngây thở nhưng sau lưng y lại là một, là một….
thì dục vọng sẽ cháy tới mức phát đau.
“Đã rõ thầy Bạch.” Giọng nói của Lang Tĩnh Phong hơi mất tiếng: “Sau này khẳng định không chuồn mất.”
Bạch Nguyễn gật đầu, xoay người rời đi.
Lang Tĩnh Phong dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn chằm chằm thắt lưng Bạch Nguyễn, ý nghĩ xằng bậy cuồn cuộn trong đầu, không thể đoán được Bạch Nguyễn là người trời sinh bên ngoài nội liễm bên trong dâm đãng, hay là sau khi có bạn trai mới bị dụ để mở ra cánh cửa của thế giới mới, nếu là cái sau….
Lang Tĩnh Phong nghĩ nghĩ, bỗng dưng lại khơi lên một ngọn lửa vô danh.
…..
Rốt cuộc là tên ngốc nào chứ? Khẳng định là một tên đầu toàn phế liệu.
Lang Tĩnh Phong nghiến răng căm hận, trước tiên lấy thân phận bạn trai hiện tại ghen tị với bạn trai trước kia.
Hai ngày thi giữa kỳ cũng kết thúc, các thầy cô giáo bắt đầu bận rộn chấm thi, soạn bài và sửa chữa bài tập, mấy ngày nay Bạch Nguyễn đã rất kiệt sực, ngay cả tan tầm về nhà trên lưng cậu còn có một xấp giấy dày cộp.
Nhìn ra được mấy ngày nay Bạch Nguyễn không rảnh quan tâm tới y, Lang Tĩnh Phong cũng rất phối hợp đè nén lửa nóng không đi trêu chọc Bạch Nguyễn, tự giác nghe giảng làm bài tập về nhà, không hề gây phiền phức cho bạn trai.
Chuyện học tập này nền tảng càng kém, khi quyết tâm học tập thì tiến bộ lại càng rõ ràng, thi đứng cuối dễ dàng hơn những học sinh đứng top đầu, Lang Tĩnh Phong đã thấu hiểu sâu sắc điều này.
Cảm giác thấy mình có tiến bộ, học tập cũng có động lực hơn, mà càng có động lực thì tiến bộ càng nhanh, cứ trong một vòng tuần hoàn như vậy Lang Tĩnh Phong dần cảm thấy học tập không khổ sở nữa.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, hôm nay thứ bảy Bạch Nguyễn nhận được hai tin tức tốt, một là ba Trầm gọi điện nói bệnh tình của Trầm Gia Hàm có chuyển biến tốt, kết quả kiểm tra tổng quát tất cả đều bình thường, thứ hai tuần tới là có thể đi học lại, hai là thành tích thi giữa kì của Lang Tĩnh Phong so với tưởng tượng của Bạch Nguyễn tốt hơn rất nhiều, dù thứ hạng ở trong lớp vẫn nằm ở cuối—- nhưng quan trọng là học sinh không phải bao cỏ, với một học sinh cá biệt vừa mới chuyển trường chưa tới một tháng không thể nào thay đổi thành học sinh giỏi liền được—- nhưng bài thi làm không tồi, nhất là ngữ văn, Bạch Nguyễn cảm thấy Lang Tĩnh Phong đã trả lời tất cả những câu hỏi mà y biết.
Sau khi phiếu điểm được phát ra, Bạch Nguyễn sợ Lang Tĩnh Phong cảm thấy vất vả cổ gắng hơn nửa tháng lại vẫn đứng ở gần cuối thì sẽ tức giận, liền gọi Lang Tĩnh Phong vào văn phòng khích lệ một phen.
“Trước mắt xếp hạng và điểm không quan trọng, chúng ta không để ý tới cái này.” Bạch Nguyễn mở quạt máy lên để thổi bay yêu khí của Lang Tĩnh Phong, rồi đặt bài thi của y lên bàn, dùng bút chấm chấm: “Sự tiến bộ của em thầy có thể nhìn ra, em xem này, này, còn có này, những cái này gần đây thầy có giảng qua, em đều trả lời, điều này nói lên việc học tập của em đã có tác dụng….”
Bạch Nguyễn khí thế ngất trời phân tích bài thi cho Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong ở một bên đáp lời, âm thanh thực ôn nhu.
“Đúng rồi, thầy Bạch.” Bị quạt điện thổi trúng hơi cảm thấy lạnh, Lang Tĩnh Phong bỗng nhiên ngắt lời phân tích của Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn: “Sao vậy?”
Lang Tĩnh Phong cười: “Lúc trước thầy nói nếu kì thì giữa kỳ em có tiến bộ lớn, thầy có thể đồng ý một yêu cầu nhỏ của em, hiện giờ có tính không ạ?”
Bạch Nguyễn không nghĩ ngợi nhiều nói: “Đương nhiên tính, em nói đi, nhưng điều đó thầy phải làm được.”
Tầm mắt Lang Tĩnh Phong đảo qua hai cánh môi mở ra khép lại của Bạch Nguyễn, lại nhìn khắp văn phòng, lúc này chủ nhiệm khối 11 gần như ở đây.
“Còn chưa nghĩ ra, cứ nợ trước đi vậy.” Lang Tĩnh Phong nhanh chóng nắm tay lại, đè ép lại suy nghĩ muốn cúi đầu nếm thử hai cánh môi kia, nhỏ giọng nói: “Chờ ngày nào đó vậy.”
Bạch Nguyễn hồn nhiên không biết trong đầu sói nhỏ này đang nhớ thương chuyện khi sư diệt tổ gì, trong lòng toàn là thành tựu thành công cải tạo học sinh chót lớp.
Sau giờ học tối hôm đó, Lang Tĩnh Phong mang theo bài thi giữa kì và phiếu điểm về nhà.
Phiếu điểm yêu cầu cha mẹ kí tên, bà Trương vạn năm giúp Lang Tĩnh Phong giả mạo chữ kí cha mẹ, nghe thấy điểm thành tích đã được công bố, đang xoa xoa tay chuẩn bị giúp tiểu thiếu gia lừa dối qua cửa, lại nghe Lang Tĩnh Phong hỏi câu: “Mẹ con đâu?”
Bà Trương an ủi nói: “Đi ra ngoài dạo phố với dì Sử của con rồi, không cần sợ.”
Dì Sử là sư tử yêu, là một trong những thành viên cố định trong hội chị em của mẹ Sói, cũng giống như mẹ Sói, cũng là một nữ doanh nhân xuất sắc, trong nhà dì ấy nuôi một ông chồng sư tử yêu thích đánh rắm cả ngày, rất là phù hợp với quy luật tự nhiên.
Lang Tĩnh Phong dở khóc dở cười: “Không sợ, lần này con thi cũng được.”
Bà Trương nằm mơ cũng không hề nghĩ tới có một ngày tiểu thiếu gia nhà mình sẽ nói “thi cũng được”, mừng tới mức con mắt kia không ngừng phát ra ánh sáng xanh, xoa xoa tay chạy chậm về phía phòng bếp: “Thi cũng được vậy nên chúc mừng một phen mới được, buổi tối bà Trương sẽ nướng hai cái chân dê cho con, dê kia là hôm nay mới được đưa tới, rất mập….”
Lang Tĩnh Phong đuổi theo bà Trương hỏi: “Ba con đâu?”
Bà Trương dọn dẹp chân dê nói: “Ba con tối nay khả năng cũng không về, đơn vị có tình huống khẩn cấp, phiếu điểm cần kí tên của con để lại trên bàn đi, chờ mẹ con về bà sẽ nói với cô ấy.”
Lang Tĩnh Phong nhíu mày: “Tình huống khẩn cấp gì ạ?”
“Lúc trước ba con không phải bắt được một người buôn lậu hay sao?” tay bà Trường không hề ngừng nghỉ: “Năm ngoái đã vượt ngục một lần, đêm qua lại vượt ngục, ba con bận sắp điên rồi.”
Cha của Lang Tĩnh Phong, Lang Viễn Xuyên làm việc tại cục điều tra hình sự, sở công an thành phố, ông là một cảnh sát hình sự lão thành đã nhiều năm chiến đấu chống tội phạm.
Mười mấy năm trước, phương thức điều tra của cảnh sát không có công nghệ cao như hiện tại, Lang Viễn Xuyên dựa vào cái mũi thính hơn chó và bản năng truy tìm nhạy bén của dã thú phá rất nhiều vụ án khó giải quyết, nhiều lần một mình truy bắt kẻ giết người, bị đồng nghiệp không biết sự thật đặt cho biệt danh là sói già, không có mấy người biết hắn thật sự là một con sói già.
Bà Trương vừa nhắc Lang Tĩnh Phong liền nghĩ ra, vài năm trước vùng này có xuất hiện một đường dây buôn người, mà kẻ đứng đầu đường dây buôn người này là một con rắn yêu, chịu trách nhiệm vận chuyển người bị mua bán ra nước ngoài.
Ba năm trước, con rắn yêu này đã bị bắt trong chiến dịch truy bắt do Lang Viễn Xuyên giám sát, sau khi ngồi trong ngục được hai năm liền trong ứng ngoài hợp với nhóm dư đảng vượt ngục, mới vừa tự do chưa được vài ngày, ngay khi chuẩn bị nhập cư trái phép, đã bị Lang Viễn Xuyên đang truy bắt một tôi phạm buôn lậu khác bắt được, bị tống vào nhà tù lần thứ hai và thời gian thi hành án cũng bị kéo dài.
Thật vất vả yên tĩnh được một năm, ngày hôm qua lại chạy, chạy xong vẫn là Lang Viễn Xuyên đi bắt hắn, một sói một rắn này coi như là không chết không ngừng.
“Trong khoảng thời gian này con ra cửa cũng nên cẩn thận một chút”, bà Trương lo lắng dặn dò thiếu gia nhà mình: “Rắn yêu kia rất dễ thương lại thích ghi hận, hắn không dám động vào ba con, nói không chừng sẽ tìm con trả thù.”
Lang Tĩnh Phong khinh miệt cười: “Nếu hắn dám tới tìm con, vậy con sẽ giúp ba con bắt hắn về.”
“Con không thể làm như vậy được, nếu như gặp hắn con phải xoay người bỏ chạy.” Bà Trương bĩu môi, nói liên miên cằn nhằn về những chuyện của gia tộc rắn: “Rắn yêu đều thiếu đạo đức, thiệt hại mà hắn gây ra chúng ta không thể tưởng tượng được, bên ngoài hắn không đánh lại con, hắn không biết đi chọc đáy chậu của con hay sao? Nếu không gia tộc sói chúng ta nhiều thế hệ như vậy không có ai giao thiệp với gia tộc rắn? Không phải chúng ta thanh cao, mà là bọn hắn không đáng cho chúng ta giao tiếp.”
Lang Tĩnh Phong bị niệm hơi không kiên nhẫn, vội đáp: “Được, con đã biết.”
Bà Trương vui rạo rực chuẩn bị nướng chân dê.
Đêm đó Lang Thiến trở về, thấy lời bình Bạch Nguyễn để lại trên phiếu điểm của Lang Tĩnh Phong, mặt mày liền vui mừng hớn hở, hiếm khi khen con trai vài lời rồi thưởng tiền ngay tại chỗ cho con trai.
Trong một tháng Lang Tĩnh Phong liên tục làm học sinh tốt không ra ngoài chơi, thật sự không nhịn được, vừa vặn ngày hôm sau là ngày nghỉ, liền hẹn một đám bạn ra ngoài chơi.
Nhóm bạn của Lang Tĩnh Phong đều là con của bạn của Lang Thiến và Lang Viễn Xuyên, một nhóm yêu nhị đại không học thức, không nghề nghiệp hoành hành ở quê nhà, sư tử yêu có màu tóc đậm giống như cha hắn, có gấu yêu cường tráng gấp hai lần Lang Tĩnh Phong, có hổ yêu uy phong lẫm liệt khí phách bốn phía, cùng với cáo yêu dám nói chuyện lớn tiếng khi có hổ yêu ở đây, ngoài ra còn có một con linh cẩu nhỏ chịu trách nhiệm đặt bàn bi –a, rót rượu, xách cặp đi học và ăn uống ké cùng với nhóm lão đại quanh năm….
Ý nghĩa trên mặt chữ là một nhóm bán xấu.
Lang Tĩnh Phong cũng nhóm bạn xấu ra ngoài chơi cả ngày, chơi bi –a hát karaoke, vào quán bar chơi bài, thả lỏng tâm trạng.
Một ngày bình an vô sự.
Ngày thứ hai hôm sau.
Nghỉ suốt hai tuần, Trầm Gia Hàm đi vào văn phòng báo danh, Bạch Nguyễn giả bộ không biết gì chúc mừng cô bé khỏi bệnh ra viện, dặn dò cô nhanh chóng bổ sung bài tập trong hai tuần qua.
Nói xong, chuông báo tự học vang lên, Bạch Nguyễn mang Trầm Gia Hàm trở về lớp học, chuẩn bị tuyên bố tin tức cho các học sinh Trầm Gia Hàm đã thuận lợi xuất viện.
Hai người một trước một sau đi vào phòng học, ánh mắt Bạch Nguyễn lơ đãng đảo qua Lang Tĩnh Phong ở cuối lớp.
Vừa liếc mắt một cái, tươi cười của cậu liền đọng lại trên mặt..
Danh Sách Chương: