• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hình người Bạch Nguyễn có đôi chân ngắn, đi chậm, Vân Thanh đơn giản khiến nó trở về nguyên hình, để một cái vào túi.
Vân Thanh hôm nay bị đùa giỡn mấy tiếng đồng hồ, thân thể đau nhức không chịu nổi, vừa xấu hổ vừa tức giận vẫn có thể tiếp tục chạy, nhưng khi xuống núi, hắn lại chọn một con đường bình thường ít người đi, đó là con đường nhỏ rất gồ ghề, giày lại không thoải mái như trước đây, mài chân rất mạnh.

Vì thế nỗi lo sợ của Vân Thanh liền từng chút từng chút trút xuống, đợi đến khi trút sạch sẽ, hắn cũng khó chống đỡ được nữa, vịn eo chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống thở hổn hển.
Bạch Nguyễn thò đầu ra khỏi túi áo, dùng móng vuốt vỗ vỗ Vân Thanh, bất an nói: “Kỉ kỉ?”
Trước đây nó cũng theo Vân Thanh xuống núi, biết sư phụ thể lực tốt, không đến mức đi như vậy đã mệt mỏi.
Vân Thanh ho nhẹ một tiếng, đến mức này còn không quên phô trương, suy yếu nói: “… Vi sư phát hiện chân thân sư bá ngươi cũng bị hắn đánh một chưởng, bị một luồng yêu khí xâm nhập tâm mạch, hiện tại nội tức không điều chỉnh, đi một đoạn phải nghỉ ngơi một lát.”
Bạch Nguyễn run rẩy đuôi tròn: “Kỉ kỉ!”
Vân Thanh đoán cũng có thể đoán được Bạch Nguyễn đang nói cái gì, phụ họa nói: “Đừng thấy sư bá ngươi lớn lên đẹp đẽ, kỳ thật luôn nghĩ chuyện xấu.” Nói đến ba chữ lớn lên đẹp, mặt ừng đỏ.
Bạch Nguyễn dùng hai chân trước miễn cưỡng ôm một tay hắn, gật đầu như đảo thuốc: “Kỉ kỉ!”
Vân Thanh thấy con thỏ ngốc thật dễ tin người, càng thêm nghiêm túc biên đạo nói: “Sư bá ngươi nguyên hình là chó ngao, tính tình hung hãn tàn bạo, thấy người liền nhào tới, nhào xuống liền cắn, hôm nay hắn phát bệnh điên, mới bị vi sư phá vỡ.” Trong vẻ mặt bi phẫn lộ ra một tia kiều diễm.
Bạch Nguyễn còn chưa thể lý giải là xinh đẹp gì, chỉ cảm thấy sư phụ đêm nay vừa nhắc tới biểu tình sư bá khá ký dị.
Vân Thanh nghỉ ngơi một lát, ôi ô rên rỉ, vịn eo sắp gãy, tiếp tục đi xuống chân núi.
Một người một thỏ dùng tốc độ rùa bò xuống núi, tìm một khách sạn nhỏ ở dưới chân núi, Vân Thanh còn nhét thêm một trăm tệ cho ông chủ, ân cần dặn dò nếu có người đến hỏi thăm thì ngàn vạn lần đừng nói hắn ở đây, ông chủ đầy miệng đáp ứng.
Loại phòng khách sạn nhỏ nghẹn đến chết người, ngoại trừ nhà vệ sinh, trong phòng chỉ có thể đặt một cái giường, một cái bàn cạnh giường ngủ, một TV và một con ma, Vân Thanh thuận tay xua ma, đặt ổ cỏ nhỏ bên gối.

Bạch Nguyễn ngoan ngoãn nhảy vào ổ cỏ, nằm ngửa mặt, chủ động lộ bụng mềm mại với sư phụ tâm tư không tốt.

Vân Thanh cũng không khách khí với nó, nhéo nhéo một đoàn nhỏ như túi nước ấm nắm trong tay đến ngẩn người, liền mở TV xem Bạch nương tử, vừa xem vừa mắng chửi con lừa hói Pháp Hải, nhìn như một bộ vô tâm vô phế, nhưng trong đầu đều là Vân Chân.

Hắn không dám suy nghĩ sâu xa về Vân Chân cùng với đủ chuyện khác nhau của mình, bởi vì một khi hắn để mặc cho mình suy nghĩ đến Vân Chân, đám quỷ đồ ngọt ngào ngứa ngáy kia sẽ sôi trào cuồng cuộn, dùng sức ngàn cân treo sợi tóc tấn công một cửa ải nào đó trong cơ thể hắn.

Mà một khi cửa ải này bị phá vỡ, hắn sẽ trở nên xa lạ, sẽ nguyện ý nằm dười thân người khác, sẽ tràn đầy yêu thương đến tê dại, hắn là một người tự do tự tại như vậy, nhưng không thể làm như không biết xấu hổ!
Vì vậy, hắn đột nhiên rùng mình, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Tiếng ồn -“
Bạch Nguyễn cho rằng sư phụ đang ghét bỏ Pháp Hải, phụ họa nói: “Kỉ kỉ –“
Kỳ thật Vân Thanh cũng không phải khẩu thị tâm phi, ít nhất hắn chủ quan đúng là nghĩ như vậy, nhưng hôm nay Vân Chân mạnh mẽ để lại một vài thứ trên người hắn, những dấu vết đỏ hồng tím tím kia, những nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng kia, những lời tình cảm kịch liệt lại vụng về khiến hắn đau lòng, những lời tình cảm khiến hắn như đặt trên mây… Những thứ nhỏ nhặt này chính là do Vân Chân đặt vào thân thể hắn, là một lũ phản bội nhỏ.
Đám phản bội nhỏ này mặt mày đi lui với nhau, lẩm bẩm âm mưu, chính là chúng để Vân Thanh giải thích Vân Chân đưa kiếm cho hắn, nhưng không phá vỡ ngọc bài.

Vân Thanh mơ hồ nhận ra âm mưu đang chảy trong đầu, càng lúc càng giống như ngồi trên nỉ, tâm phiền ý loạn, lại không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có thể nhìn chằm chằm tv chửi bới Pháp Hải, cưỡng bức đánh lạc hướng sự chú ý của mình, không biết qua bao lâu, hắn mới bật TV mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi trời sáng, tiếng đập thét xuyên qua tấm cửa mỏng manh.
Vân Thanh giật mình tỉnh lại, cảnh giác dựng thẳng tai lên.
Bạch Nguyễn ngủ bốn chân hướng lên trời cũng nhảy dựng lên, theo nghĩa đen dựng thẳng tai lên.
“Sư đệ, là ta.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vân Chân, ngữ điệu lạnh lẽo.
Vân Thanh hít sâu một hơi, tứ chi cuộn tròn.
Thấy Vân Thanh không đáp lại, tiếng đập càng ngày càng dồn dập.
Vân Thanh cắn cắn môi, con ngươi đảo qua rèm cửa sổ, hướng về phía Bạch Nguyễn chỉ vào cửa sổ nhỏ hẹp, ra hiệu im lặng, miệng Bạch Nguyễn đóng chặt, như lâm đại địch.
Vân Thanh bất chấp tiếng la hét ngoài cửa, mang theo hành lý, cất Bạch Nguyễn lên, đẩy cửa sổ ra đang định nhảy, cửa gỗ đơn bạc kia bỗng nhiên vang lên một tiếng giòn tan, ngay sau đó tay cầm đồng đập xuống đất.
Vân Thanh quay đầu lại một cách máy móc, thấy mũi kiếm nửa đoạn sáng như tuyết đang rút ra khỏi lỗ thủng vốn là tay nắm cửa — thì ra Vân Chân một kiếm đâm thủng khóa cửa.

Một cơn gió thổi, cánh cửa mở ra, Vân Chân trầm lặng như nước, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Vân Thanh trên ngưỡng cửa sổ.
Vân Thanh đành phải xám xịt bò xuống bệ cửa sổ, cười nói: “Ai nha, chào buổi sáng sư huynh.”
Vân Chân không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm Vân Thanh, từng bước tới gần.
Một đêm không gặp, anh phảng phất như hoàn toàn tái sinh, tối hôm qua khi lau người cho Vân Thanh căng thẳng ngây ngô bị nỗi đau cùng thất vọng nhấn chìm đã không còn, khí thế quanh thân rất nặng nề, ánh mắt anh hướng về Vân Thanh giống hình chiếu chim ưng bao phủ trên người hắn.

Vân Thanh từ trước đến nay luôn biết nghiền ngẫm và lợi dụng cảm xúc của người khác, nhưng đối mặt với sư huynh rõ ràng đã hắc hóa, hắn phát hiện ra chút mánh khóe trêu ghẹo của mình đều yếu đến mức không thể ra tay, chứ đừng nói đến dựa vào chúng để trốn thoát.
Vân Chân ở trước mặt người khác từ trước đến nay cường thế lạnh lùng như vậy, nếu không đám sư đệ như khỉ kia cũng sẽ không nghe anh quản giáo, anh chỉ là không thể cứng rắn nổi với Vân Thanh mà thôi.

Vân Thanh cũng bị anh dung túng quen rồi, thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ sinh ra ảo giác đại sư huynh ôn hòa dễ bắt nạt, chính mình có hồ đồ anh cũng sẽ không động chân khí.
Nhưng Vân Chân hôm nay hết lần này tới lần khác lại động chân khí, so với trước kia khác lạ giống như hai người.
Ảo tưởng bị nghiền nát, Vân Thanh nhất thời hoảng hốt, tay chân luống cuống cũng không biết đặt ở đâu, nhưng gương mặt sợ hãi đến mức trắng bệch lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trong ánh mắt của Vân Chân làm mặt hắn dần dần nổi lên huyết sắc, trở nên trắng hồng, mười phần ngôn tình.
Vân Chân đứng trước mặt hắn.
Ánh mắt Vân Thanh lóe lên, rầu rĩ quấy rầy nói: “Sư huynh, huynh cũng xuống núi giải sầu sao, sao lại trùng hợp như vậy, ha ha ha, bên đệ còn có việc, bằng không đệ đi làm việc trước, gặp lại sau nha sư huynh.”
Vân Chân lạnh lùng nói: “Đệ dám.”
Vân Thanh bị khí thế của anh dọa đến chân mềm nhũn: “Không dám.”
Lúc này, Bạch Nguyễn thò đầu ra khỏi túi áo Vân Thanh, lấy hết cam đảm bảo vệ sư phụ: “Kỉ kỉ! Kỉ kỉ!”
Vân Chân vớt khối lông trắng này ra, lùi lại vài bước mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhét nó vào trong.
Bạch Nguyễn trong ngăn kéo nhất thời nghẹn đến tê tâm liệt phế!

Vân Chân nhíu mày, lấy một nắm cà rốu mà nó yêu thích từ trong túi xách, kéo ngăn kéo ra ném vào, lại đóng ngăn kéo lại.
Trong nháy mắt, không còn động tĩnh.
Vân Thanh tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.
Thằng nhóc này có cà rốt thì mặc kệ sư phụ sống chết!
“Sư huynh, huynh cũng đừng, ban ngày ban mặt…” Vân Thanh thấy Vân Chân càng đến gần, da đầu và mông đồng thời từng đợt căng thẳng, cảnh giác dán tường đứng bảo vệ đằng sau.

Nhưng Vân Chân lại không áp đảo hắn trên giường như trong tưởng tượng của hắn, mà là từ trong túi xách lấy ra một hộp cơm bằng thép không gỉ cùng một đôi đũa dùng giấy bọc lại, đưa vào trong tay Vân Thanh, nói ngắn gọn: “Ăn.”
Vân Thanh: “…”
Không khí tràn ngập mùi trứng gà cùng rau hẹ.
Vân Thanh lúc này làm sao dám chọc anh, cháu ngoan nhấc nắp hộp lên, ăn từng miếng sủi cảo.

Cũng may sủi cảo nhét đầy miệng mà không cần lo lắng bị cưỡng hôn, thần kinh căng thẳng của hắn cũng thư giãn một chút.
Vân Chân nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng tức giận khó bình tĩnh, nhưng vừa mở miệng, lại chỉ thốt ra một câu: “… Chấm chút giấm?”
Vân Thanh suýt nữa nghẹn chết, vội vàng xua tay: “Không, không cần.”
Nhưng Vân Chân đã mạnh mẽ lấy giấm sủi cảo ra, vẻ mặt nham hiểm.
Dù sao anh cũng là người hiểu rõ nhất về thói quen ăn uống của Vân Thanh.
Vân Thanh tiếp thánh chỉ sợ hãi nhận lấy bình giấm, rắc vào hộp cơm, đứng thẳng ở góc tường, hoảng sợ ăn sủi cảo.
“Ngồi xuống ăn.” Vân Chân lạnh lùng ra lệnh.
Vân Thanh nhanh chóng ngồi xuống, phát ra một tiếng rất lớn trên giường.
Vân Chân: “…”
Thấy Vân Thanh sẽ không chạy trốn nữa, anh từ trong túi lấy ra tua kiếm mà Vân Thanh đã tháo ra tối hôm qua, buộc nó trở lại thanh kiếm của Vân Thanh, khi thắt tua kiếm, anh cụp mắt xuống với vẻ mặt u ám nhưng trông anh lại đẹp trai lạ thường.
Vân Thanh nhìn anh buộc kiếm, không biết vì sao lại quên nhai sủi cảo, trong phòng bỗng dưng yên tĩnh lại.

Vân Chân cúi đầu vuốt ve ngọc bài, thấp giọng hỏi: “Đệ cố ý?”
Vân Thanh cũng không biết anh đang hỏi cái gì liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Đệ không cố ý.”
Cằm Vân Chân căng thẳng, gằn từng chữ: “Ngọc bài trên thanh kiếm, từ khi huynh đưa cho đệ, đệ vẫn mang theo bên người… Ngọc thạch thông linh, là vật chết lây nhiễm linh khí nhiều nhất của đệ, đệ để nó ở nơi dễ thấy như vậy.” Anh làm dịu đi tinh thần, tiếp tục: “Huynh có thể dùng khối ngọc bội thấm đầy linh khí của đệ tính được vị trí của đệ, đệ là một người tu đạo, ngay cả cái này cũng không nghĩ tới sao?”
Vân Thanh nghẹn lời trong chốc lát, lập tức khô giọng nói: “… Không nghĩ tới.”
Vân Chân u ám nhìn hắn, không lên tiếng, ánh mắt này làm cho Vân Thanh cảm thấy như bị đâm vào lưng, bị khí thế Vân Chân áp chế, một đợt không được tự nhiên quay trở lại, hắn một mực không được tự nhiên, liền không sợ hãi như vậy, cố cứng rắn mạnh mẽ đoạt lý nói: “Đệ bói toán kém như vậy, đệ nào biết huynh hiện tại….

ngay cả cái này cũng có thể quên đi?”
Vân Chân giương cao giọng: “Còn dám ngụy biện?”
Vân Thanh co rụt cổ, nhỏ giọng: “Huynh… Huynh còn hung dữ, đệ đệ cũng không nghĩ tới.”
Vân Chân hơi híp mắt đánh giá hắn, một lát sau, trầm giọng nói: “Tối hôm qua huynh còn tính ra một chuyện.”
Vân Thanh nhét sủi cảo cuối cùng vào miệng: “Cái gì?”
Vân Chân trước tiên không trả lời, chỉ đưa cho cậu một cái cốc giữ nhiệt ngâm mấy viên kiêu cữu: “Súc miệng.”
Vân Thanh vẻ mặt đau khổ, thì thầm tức giận nói: “Thương lượng một chuyện… Đệ súc miệng xong thì huynh cũng đừng hôn đệ, Khiêu Khiêu vẫn còn đây, đừng để đứa nhỏ nghe thấy…”
Vân Chân mặt không chút thay đổi lặp đi lặp lại: “Súc miệng.”
Vân Thanh đành phải chậm rãi súc miệng để kéo dài thời gian, súc miệng và muốn súc miệng, nhưng Vân Chân đã đoạt lại cốc giữ ấm.
“Tối hôm qua sau khi đệ rời đi, huynh dùng ngọc bội của đệ tính vị trí, cũng thuận tay tính toán lại mệnh cách của ngươi cùng vận thế mấy ngày sau.” Vân Chân từ lúc vào cửa đã nặng nề như chì nhếch lên một góc độ rất nhỏ, giọng điệu rốt cục cũng dịu dàng một chút: “Về chuyện của đệ, trước kia huynh vẫn không tính ra cái gì, tính đến đều là chuyện huynh đã biết.”
“Uh…” Vân Thanh chợt cảm thấy đại sự không ổn, liền nhìn trái nhìn phải mà nói anh: “Sư huynh, huynh gói sủi cảo này thật ngon…”
Bỗng nhiên một bàn tay to ấm áp phủ lên gáy hắn, mạnh mẽ đè lại đầu xoay tới xoay lui của hắn, ngay sau đó, Vân Chân nhanh chóng áp sát tới, hai người trở thành một tư thế mập mờ.
“Sư đệ.” Vân Chân kêu một tiếng.
Hai người cách nhau quá gần, đã không nhìn thấy vẻ mặt lẫn nhau, Vân Thanh nghe giọng điệu chợt mềm nhũn kia, có loại suy đoán sư huynh có phải đột nhiên nguôi giận hay không.
“Sao hồng loan của đệ đã động, ” Vân Chân thì thầm nói: “Mệnh phạm đào hoa.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK