• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Minh mím môi không nói gì, hắn biết là đánh không lại, có phải là hắn không có mắt nhìn đâu, còn cần cái tên đánh không lại yêu quái này tới thuyết minh à?“Đây là nhóm người cuối cùng mà bộ phận tôi có thể cử tới.” Dương Phong thở dài, vỗ vai Trần Minh: “Chúng tôi bị cô ta đánh vô cùng thê thảm, toàn thân đau đớn, cô ta còn đặc biệt chỉ đánh vào mặt chúng tôi, không có chút khách khí nào.

Nhưng mà cô ta cũng hiểu đạo lý, chỉ đánh hai ba cái chứ không có ý định muốn tính mạng của chúng tôi, bản tính không xấu...”Trái tim Trần Minh chùng xuống: “Ông nói như vậy, câu nào cũng khen cô ta, rốt cuộc là ông muốn nói gì?”“Ý của tôi là,” Dương Phong cười có chút ngượng ngùng: “Tôi nghĩ cô ta không phải người xấu, tôi cũng điều tra rồi, cô ta cũng không làm gì anh cả, vừa chăm con lại vừa kiếm tiền, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận.


Đợi chút nữa người của tôi đều bị cô ta đánh cho nằm sấp rồi thì mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì, tôi tin cô ta không phải loại người tùy tiện chiếm đoạt thân thể của người khác.”Trần Minh tức không chịu được, cả cổ cũng đỏ lên, buột miệng nói: “Mấy người do đánh không lại mới tìm lý do, còn nói kiểu đường đường chính chính như vậy.”Dương Phong cũng không tức giận, quả thật bọn họ đánh không lại nhưng đối phương không giết người vô tội cũng không lấy mạng họ, như vậy là rất khách sáo rồi.Trong lòng ông ta còn có ý định khác, nhân tài như này thay vì đuổi cùng giết tận thì không bằng chiêu mộ về, ông ta tin tưởng trực giác của bản thân, đối phương nhất định không phải loại tùy tiện chiếm đoạt thân thể của người khác, nhất định là có nguyên nhân.Khi Linh Hư Tử dẫn đám tiểu bối tới, tất cả người của bộ phận Dương Phong mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.Ở phía bên kia, đám học viên mặt đầy ngưỡng mộ, thậm chí có rất nhiều học viên xin tăng thời gian tiết học.

Huấn luyện Bạch đúng là con át chủ bài ở đây mà.Bạch Xu Hòa ngồi trên ghế cạnh quầy lễ tân, nghe tiếp tân báo cáo lại có thêm bao nhiêu người báo danh tiết học của cô, cảm thấy vô cùng hài lòng.Linh Hư Tử đi tới cạnh Bạch Xu Hòa, lại thấy cô đang âm thầm tính toán tháng sau có thể nhận được bao nhiêu tiền, ông không thể nhịn được cười."Tiền bối Bạch, ở đây có người tới phá võ đường à?”Bạch Xu Hòa chỉ đám người đang nằm bò trên đất: “Trần Minh lại không nghe lời rồi, dẫn người tới bắt tôi lại bị tôi đánh nằm sấp.”Trần Minh lúc này thần trí bất an, không dám nhìn Bạch Xu Hòa, bắp chân hắn bắt đầu run rẩy.Hắn cảm thấy cuộc đời của hắn xong rồi, hết hy vọng luôn rồi, cả đời này sẽ bị yêu quái kia bắt nạt.“Dương Phong?” Dương Phong mặt mũi bầm dập đi từ nhà vệ sinh ra, Linh Hư Tử vừa nhìn liền thấy ông ta: “Tôi đang nói sao đám người này nhìn mặt quen vậy, hóa ra đều là người của cậu à?”“Tiền bối Linh Hư Tử?” Trong lòng Dương Phong vui mừng khôn xiết, vị lão tổ tông này là ngẫu nhiên hay là đi ngang qua đây, ông ta chạy như bay tới, vừa dừng trước mặt Bạch Xu Hòa liền nghe thấy xưng hô của Linh Hư Tử với Bạch Xu Hòa.“Tiền bối Bạch, đều tại tôi quên nói với bọn họ sự tồn tại của cô, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm, mong cô tha thứ.”Tiền bối Bạch? Ai? Là nữ yêu quái lợi hại này á?Dương Phong cười không nổi, Linh Hư Tử vỗ vai ông ta: “Mau xin lỗi tiền bối Bạch đi, mạng sống của mấy người vẫn còn là do tiền bối Bạch hạ thủ lưu tình đấy.”Đám người Bạch Xu Hòa đi tới phòng họp của võ quán, Trần Minh cũng muốn chuồn đi nhưng không ngờ Linh Hư Tử đã sắp xếp người trông chừng hắn nên không có cách nào trốn được.Sau khi mấy người Dương Phong hiểu rõ tình hình thì xin lỗi Bạch Xu Hòa.

Trong lòng Dương Phong lại có chút vui vẻ, còn hỏi Bạch Xu Hòa có muốn treo tên ở bộ phận của ông ta không.Bạch Xu Hòa nghĩ, nhập gia tùy tục, thân phận của họ lại khá là hữu ích.

Đám người này cũng không được tính là ngu ngốc, thôi thì cứ “treo tên” cũng được, Dương Phong vui mừng khôn xiết.Đoàn người đi ra, Trần Minh nhìn thấy Dương Phong ban nãy còn mũi ngẩng lên trời, bây giờ cười vô cùng nhiệt tình với Bạch Xu Hòa.


Mũi hắn cay cay, hốc mắt ửng đỏ, không nhịn được ấm ức mà rơi lệ.Dương Phong vỗ vai Trần Minh: “Tiền bối Bạch đã là người của bộ phận chúng tôi rồi, ăn cơm nhà nước, tên nhóc cậu thức thời chút, đừng cho rằng những việc mà cậu làm chúng tôi không điều tra ra.

Nghe lời tiền bối Bạch ngoan ngoãn nuôi dưỡng con trai cậu nên người đi, đừng có nghĩ linh tinh nữa, tự thu xếp ổn thỏa đi.”Trần Minh: Từ đó, cuộc đời hắn là là một màu đen tối.Mấy ngày sau, Bạch Xu Hòa nhận được giấy chứng nhận, Trần Minh cũng có mặt ở đó.


Nhìn cuốn sổ bé xíu mà lại vô cùng quý giá kia, hai mắt Trần Minh đau nhức, trong lòng vô cùng khó chịu.“Còn chiêu gì thì xài luôn đi.” Bạch Xu Hòa liếc mắt nhìn hắn ta.Trần Minh: “Hết chiêu rồi.”“Hết chiêu rồi thì đi nấu cơm đi, con trai anh đang đợi ăn đấy.”Theo thời gian qua đi, Trần Minh phát hiện Bạch Xu Hòa càng ngày ăn càng ít, có lúc còn không ăn gì.

Lúc đầu hắn còn tưởng cô ốm rồi, nhưng nhìn thấy cô tinh thần vô cùng phấn chấn, một đấm có khi còn đấm chết một con bò, làm gì có chuyện mệt mỏi bơ phờ đâu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK