• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nó có rất nhiều bạn học, không phải nhà ai cũng hòa thuận, nó gặp qua không ít gia đình đơn thân thực sự.

Mẹ các bạn vì phải mệt nhọc quanh năm, dung nhan tiều tụy, khi ngồi trong buổi họp phụ huynh của lớp, trông có chút chua xót, thỉnh thoảng có một vài phụ huynh tóc còn đang trắng dần, chính là do làm lụng vất vả gây ra.Nhớ tới những năm gần đây, mình mẹ nuôi lớn nó, từ nhỏ đã đưa đi đón về, nhưng nó chỉ làm được ít chuyện, nhiều nhất là rửa rau, dọn dẹp nhà cửa.

Vì nó, mẹ thật sự rất mệt mỏi.Sau đó nó vô thức nhìn mái tóc và mặt Bạch Xu Hòa, có thể là quá quen thuộc, lúc trước không chú ý tới mấy thứ này.Vừa thấy, nó ngẩn ngơ.Làn da vô cùng mịn màng, căn bản không thấy nếp nhăn, dung nhan mỹ lệ, làn da trắng nõn.

Còn cả đầu tóc dài đen nhánh được búi lên đơn giản bằng một cây trâm gỗ, mặc một cái áo đạo bào quen thuộc.


Nói ra, kể từ nhiều năm trước, quần áo của mẹ nó cũng chỉ còn lại đạo bào.“Sao thế?”“Không ạ…” Trần Hạo Thần lắc đầu, rất nhanh bừng tỉnh, tuy rằng mẹ nó trông rất xinh, rất trẻ trung, nhưng mẹ làm cho nó không hề ít một chút nào: “Mẹ, mấy năm nay mẹ vất vả rồi.”Bạch Xu Hòa ngước mắt: “Lại làm sai à?”“Không, không có, con vẫn luôn ghi nhớ lời dạy dỗ của mẹ, không dám làm sai, không muốn mẹ giận.” Trần Hạo Thần vừa nói, vừa giúp đỡ Bạch Xu Hòa rửa rau: “Chính là cảm thấy mấy năm nay mẹ rất vất vả.

Con bây giờ đã lớn, có thể giúp mẹ làm rất nhiều chuyện.

Đợi học xong, con sẽ đi làm, đổi thành con chăm sóc cho mẹ.”Tuy rằng nhìn khuôn mặt trẻ trung của mẹ, nó nói mấy lời này trông không hợp lắm nhưng nó rất nghiêm túc bày tỏ.Sắc mặt Bạch Xu Hòa bình thản: “Vẫn ổn, nuôi con không phải phải chuyện gì phiền toái lắm.”Trần Hạo Thần: “…” Nghe có vẻ, giống như nó là thú cưng ý.Nửa tiếng sau Trần Hạo Thần ăn một bữa tối ngon lành.Nhìn Bạch Xu Hòa ngồi ở một bên chỉ ăn mấy miếng, nó im lặng.

Mẹ của nó không phải là người mẹ mềm yếu dịu dàng lúc trước, nhưng có vài chuyện sẽ không thay đổi.Nó không hỏi vì sao, sợ vừa hỏi nó liền không còn mẹ nữa.Người không ăn không uống, còn có thể sống sót, nó cảm thấy nhất định là thần tiên.

Vì sao không phải yêu quái?Bởi vì yêu quái sẽ ăn thịt người.Năm thứ hai, Trần Hạo Thần lên cấp ba, thành tích vẫn luôn dẫn đầu.Mà Trần Minh gần như không trở về nhà này nữa, mỗi ngày đều là về nhà bố mẹ hắn.

Phương Cúc Lan và Trần Tông Bình nói rất nhiều lần, bảo Bạch Xu Hòa đón Trần Minh về.Bạch Xu Hòa đi tới một lần, hỏi Trần Minh trước mặt hai người họ: “Em tới đón anh rồi đây, anh muốn về không?”“Em mặc kệ anh, anh ở chỗ bố mẹ, ở đây rất thoải mái.”Bạch Xu Hòa không khuyên hắn nữa mà nói với Phương Cúc Lan, Trần Tông Bình: “Anh ấy chắc chắn là không thể đối mặt với con, để anh ấy ở đây vậy, ít nhất anh ấy có thể vui vẻ hơn.”Phương Cúc Lan: “Chuyện này…” Trần Minh vui vẻ, nhưng bà ta không vui chút nào.Trần Tông Bình là người thích sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói với Bạch Xu Hòa bọn họ có chút ghét bỏ Trần Minh nên chỉ đành trơ mắt nhìn Bạch Xu Hòa rời đi.Ở chỗ bố mẹ, Trần Minh đúng là thoải mái.


Hắn hiện tại còn hơi sợ, đi chơi với anh em ở ngoài, sợ chơi bời sẽ bị bắt vào đồn cảnh sát.

Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát gọi người vào trong nhà chơi.Không bao lâu sau Trần Minh đã gọi anh em hắn về nhà đánh bài, khiến cả căn phòng chướng khí mù mịt, Phương Cúc Lan và Trần Tông Bình rất tức.

Sau lại thật sự là không thể nhịn được nữa, đứng trước mặt người khác mắng Trần Minh một trận làm hắn mất hết mặt mũi.Sau khi đám người rời đi, hai bên cãi nhau một trận, Trần Tông Bình không nhịn được cho Trần Minh một cái tát.Trần Minh tức giận trong lòng đánh trả, hai người đánh nhau một trận.

Nhìn bộ dạng không thể tin được của họ, hắn nhổ một ngụm, cuối cùng cũng coi như là xả hết ra.Hắn không đánh thắng ả yêu quái kia, chẳng lẽ còn đánh không thắng hai người già này à? Không phải họ luôn miệng nói yêu hắn, thương hắn sao? Theo hắn thấy thì cũng chỉ có thế mà thôi.

Hai người già, không đánh thắng Trần Minh, Trần Minh cảm thấy đã lâu không thoải mái như vậy.


Gen bạo ngược trong người lại sống dậy.Hắn thường xuyên gọi người tới nhà chơi, Phương Cúc Lan cùng Trần Tông Bình lúc đầu còn ngăn cản, sau lại vì bị đánh sợ nên đành phải hầu hạ đám bạn không ra gì của hắn.

Nghiệp vụ năng lực Trần Minh không ổn nên mất công việc.

Nhưng hai người già có lương hưu, hắn lại ăn bám như là chuyện đương nhiên.Hai người chị Trần Minh biết chuyện này tới khuyên giúp, kết quả chính là thiếu chút nữa bị hắn đánh, bị hắn mắng đuổi ra ngoài..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK