Cận Sĩ Triển thoáng cái ngồi xuống bên hồ, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, xem ra đã tỉnh rượu. Tiễn Diệp đứng bên cạnh, trong lúc nhất thời không nói gì.
Giống như kẻ điên, cứ như vậy bị lôi đi. Cận Sĩ Triển hai lần ép buộc hắn đi theo, cả hai lần chính mình đều chỉ mặc có mỗi cái áo sơ mi, đây là ông trời trên cợt hắn sao?
“Đang nghĩ gì thế?” Cận Sĩ Triển cúi đầu, hai tay chống xuống đất ngả về phía sau, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, hỏi. Ánh mắt trong bóng đêm, vậy mà lại phá lệ thanh minh.
Gió lạnh khiến Tiễn Diệp nổi một tầng da gà, “Áo khoác của tôi vẫn còn ở trong đó –” còn có sách.
Cận Sĩ Triển nở nụ cười, vươn tay về phía hắn, “Lại đây.” Động tác cùng nụ cười nơi khóe miệng này giống như đang gọi sủng vật vậy. Tiễn Diệp thoáng nhíu mày, xoay người muốn bỏ đi.
“Muốn quay lại tìm Cố Kinh Duy?”
Dừng lại bước chân, nghe được tia ý tứ đùa cợt nọ, Tiễn Diệp rất không thích. Quay đầu nhìn lại Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, nhàn nhạt cười, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề lớn!” Cận Sĩ Triển giống như con báo, đột nhiên đứng lên lao về phía Tiễn Diệp, vừa nhanh vừa chuẩn đem người kia toàn bộ ôm vào trong lòng. Tiễn Diệp không giãy dụa. Độ ấm bất ngờ khiến cho thân thể hắn trong lúc nhất thời mất phản ứng, vả lại có giãy dụa cũng không đem đến tác dụng gì. Cận Sĩ Triển còn giống như ngưu bì đường mà cọ đi cọ lại trên người hắn.
Bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi, tên này không phải say, mà là mượn rượu giả điên.
Cận Sĩ Triển nằm úp sấp, ghé vào lỗ tai hắn, mang theo tiếu ý nói: “Tất cả người trên thế giới này đều biết cậu là người của tôi, sao cậu lại có thể đi tìm người đang ông khác chứ –”
Tiễn Diệp cảm thấy toàn bộ da gà vừa chìm xuống nay dường như “tro tàn lại cháy”, giật giật khóe miệng, rốt cục nhịn không được nói một câu: “Thối lắm!”
Cận Sĩ Triển nhẹ nhàng nở nụ cười, “Mỗi lần chỉ cần chọc cậu tức giận thì lại có phát hiện mới. Tôi vứt cả bàn khách khứa sang một bên chạy ra đây với cậu, thế nào? Đủ kích thích chứ?”
“Cận Sĩ Triển, anh đùa đủ chưa?”
Chọn mi một chút, lại cười hì hì nói: “Tôi đặc biệt thích cậu gọi tên tôi, tên đầy đủ.”
Tiễn Diệp cúi đầu, một tay Cận Sĩ Triển vẫn đặt trên cằm hắn, chèn ép làm bản thân không thở nổi.
“Mà tôi — chính là rất thích gọi cậu Tiễn Diệp.” Vùi đầu vào cần cổ Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển thì thào: “Không nên tiếp cận Cố Kinh Duy, nếu không, cậu sẽ hối hận –”
Kia lại thế nào? Tiễn Diệp tự hỏi ở trong lòng, giống lần trước đối xử với A Cường, lại như thế một lần nữa sao? Vậy chẳng phải quá mất thời gian cùng công sức đi?
“Cận Sĩ Triển –” cầm cổ tay người kia, Tiễn Diệp nói từng chữ từng chữ: “Điều tôi hối hận nhất, là gặp phải anh.”
Người phía sau vẫn không nói gì, đột nhiên nắm cằm Tiễn Diệp, quay đầu đối phương sang muốn hôn hắn. Tiễn Diệp vùng vẫy thoát ra, sau đó mặt không đổi sắc đi tới ngồi xuống bên hồ. Vị rượu trên người hầu như đã bị gió thổi tan, nhưng nhiệt khí trong cơ thể lại dần dần dâng lên, ngoài lạnh trong nóng, lúc cảm giác này bị vạch trần ra thật không dễ chịu gì, vô luận là vào thời điểm nào.
Hai cánh tay đặt trên đầu gối, Tiễn Diệp cảm thấy đau đầu.
Cận Sĩ Triển chậm rãi đi tới, cũng không phải ngồi bên cạnh Tiễn Diệp, mà ngồi chồm hổm trước mặt hắn, tầm nhìn của hai người giống như song song, lúc này chênh lệch về chiều cao lại trở nên cân bằng.
Hai tay đặt ở trên tay Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển tới gần hắn, trán hai người gần như chạm vào nhau. Cận Sĩ Triển nói: “Tiễn Diệp, cậu nói xem tôi phải bắt cậu làm thế nào mới tốt?”
Tiễn Diệp nhắm mắt lại, nói: “Cận Sĩ Triển, anh muốn tôi làm thế nào bây giờ?”
Cái gì có thể đem ra, hắn đều dâng lên rồi. Thứ còn lại, ngay cả bản hân hắn cũng không biết là cái gì.
“Thứ không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất. Tiễn Diệp, cậu thực sự yêu hay chẳng qua chỉ cho rằng hắn là tốt nhất?”
“Chỉ cần tôi muốn, cho dù có là tên đầu đá, tôi cũng cảm thấy hắn chính là kim cương.”
“Nghe thật vĩ đại, vì vậy cậu vẫn không muốn buông tha sao?”
Cười cười, Tiễn Diệp ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không có ý lùi bước.
“Không, tôi đã buông tha rồi — người không buông tha là anh, Cận Sĩ Triển.”
Cận Sĩ Triển nhếch nhếch khóe miệng, ngón tay cái mơn trớn đôi môi Tiễn Diệp. Nó đang run rẩy, lạnh sao?
“Tiễn Diệp, đừng tưởng rằng cậu rất hiểu tôi.” Người thực sự hiểu tôi, cả đời chính mình sẽ không buông hắn ra.
Tiễn Diệp khép lại đôi mày, dời đi ánh mắt, bên môi mang theo ý cười, “Nguyên lai chúng ta là ‘đồng bệnh tương liên’ –”
Mặt lại bị Cận Sĩ Triển kéo trở về, “Chúng ta ở đây lại thương xót nhau một chút đi –”
Nam nhân bá đạo rồi lại ôn nhu hôn hắn, độ ấm trong khoang miệng làm cho người ta mê muội, xúc cảm nơi đầu lưỡi như đang vỗ về vết thương tận sâu trong tâm hồn. Thân thể hai người đã từng kết hợp mấy lần, Cận Sĩ Triển biết, Tiễn Diệp cho dù có làm loại chuyện sắc tình nhất, thân thể và tâm hồn vẫn luôn thuần khiết nhất.
Cơ thể như nứt ra một kẽ hở, tựa vết thương, dục vọng như tơ màu chậm rãi tràn ra. Những giọt nước tinh mịn phun ra từ bể, tiếng nước che giấu âm thanh đầu lưỡi quấy đảo trong dịch thể, còn có tiếng thở dốc khi giành được dưỡng khí.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ đối xử với cậu tốt một chút –” Cận Sĩ Triển buông tha cho đôi môi Tiễn Diệp.
Cúi đầu, Tiễn Diệp thong thả hô hấp, một lúc lâu sau, hỏi: “Bằng cách nào?”
“Cậu muốn thế nào?”
Đẩy đẩy kính mắt một cái, giọng nói của Tiễn Diệp giống như đánh vào băng vậy, so với băng càng thêm kiên cố cùng giá rét.
“Tôi phải về nhà.”
“Được! Tôi đưa cậu về.” Cận Sĩ Triển đáp ứng vô cùng sảng khoái, thả cho Tiễn Diệp đứng lên, “Xe của tôi đỗ trong bãi. Tôi đi lấy, cậu ở đây chờ tôi.”
Tiễn Diệp không nói gì, gật đầu một cái. Nhìn bóng lưng Cận Sĩ Triển rời đi, trong ngực phút chốc trở nên mờ mịt.
Loại kết quả này, cùng với trong dự đoán — không giống nhau.
Xe của Cận Sĩ Triển đỗ ở đối diện nhà Tiễn Diệp, cách không xa lắm, tháo dây an toàn ra, Tiễn Diệp chuẩn bị xuống xe, tay đột nhiên bị kéo lại. Quay đầu, hắn nhìn người đang lôi kéo mình.
“Lời tôi nói với cậu, cậu đã nghĩ qua chưa?” Cận Sĩ Triển hỏi.
Tiễn Diệp chớp chớp mắt, nói: “Chưa hề.”
Cận Sĩ Triển nheo mắt nhìn hắn, cười đến có điểm tức giận, “Đây đúng thật là tác phong của Tiễn Diệp cậu.” Nói xong nới lỏng tay, nhưng cũng không ngay lập tức buông ra, mà y chỉ chậm rãi theo cánh tay Tiễn Diệp đi xuống. Thẳng cho đến khi lướt qua bàn tay Tiễn Diệp, vết sẹo nơi lòng bàn tay cũng không tránh được, bại lộ rõ nét trong không khí, vết thương, giống như bị vạch trần.
Tiễn Diệp cho rằng Cận Sĩ Triển đang ám chỉ cái gì đó. Cùng lúc, Cận Sĩ Triển buông tay ra.
“Không xuống sao? Hay là thay đổi chủ ý, muốn theo tôi đêm nay?” Cận Sĩ Triển cười xấu xa, trong lời nói lộ vẻ mờ ám.
Đối với loại ngôn ngữ này, từ nhỏ Tiễn Diệp đã sớm miễn dịch, hắn nhìn y một chút, trực tiếp mở cửa xe, hẹn gặp lại — cảm ơn — loại từ ngữ này hắn cùng Cận Sĩ Triển ai cũng không cần.
Đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng khởi động xe. Tiễn Diệp chẳng hề quay đầu lại, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Cận Sĩ Triển, mãi cho đến khi người kia biến mất.
Ngay khi bước đến trước cửa, bóng người đang đứng đó khiến cho hắn có chút sửng sốt, thoáng lại gần hơn, đã nhìn rõ là ai.
Là Cố Kinh Duy. Tiễn Diệp thực sự, không nghĩ sẽ là hắn.
Nghe thấy tiếng bước chận, Cố Kinh Duy ngẩng đầu, nhả điêu thuốc trong miệng ra, hướng Tiễn Diệp khẽ nở nụ cười. Tiễn Diệp nhìn thấy chiếc áo trong tay y, là của mình, còn có quyển sách kia.
“Sao anh không vào trong?” Nói xong, chính mình cũng thấy có điểm kỳ quái.
Có Kinh Duy có chút đùa cợt nói: “A Phi không đến, tôi không thể mở khóa được.”
Nghe ra có vẻ là nói đùa, chẳng qua Tiễn Diệp không cười, đi tới trước mặt y, vươn tay ra.
“Đồ đạc tôi cầm giúp anh, anh nên mở cửa trước đi!” Cố Kinh Duy hất cằm chỉ chỉ cửa quán.
Tiễn Diệp chớp mắt một cái, nói: “Chìa khóa trong túi áo khoác.”
Không nói gì.
Thật là một câu nói lãnh tiếu mà. (lãnh tiếu = lạnh lùng + trào phúng)
Bước vào trong phòng, cảm giác vẫn không thể nào ấm áp lên. Tiễn Diệp tiếp nhận áo khoác Cố Kinh Duy đưa cho, cũng chẳng buồn mặc vào, xoay người vắt trên lưng ghế dựa. Thế nhưng quyển sách kia hắn lại nhìn qua một chút, sau đó tiện tay để lên trên cầu thang. Cố Kinh Duy đứng một bên, nhìn theo động tác của hắn.
“Xin lỗi.” Tiễn Diệp xoay người nhìn Cố Kinh Duy. Ăn được phân nửa thì đi WC rồi không trở lại, chính mình chí ít nên xin lỗi một chút. Về phần vì sao không quay lại, hắn tin tưởng là y đã biết.
Chẳng qua nghe được tiếng xin lỗi của đối phương, sắc mặt Cố Kinh Duy trái lại càng xấu đi. Tiến thêm một bước đối mặt với Tiễn Diệp. Y hỏi: “Anh cùng Cận Sĩ Triển thực sự là loại quan hệ này sao?”
Lẳng lặng nhìn y, Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy có chút không hiểu. Thời điểm Cố Kinh Duy hỏi hắn vấn đề này, thế mà lại khiến bản thân liên tưởng y với Cận Sĩ Triển. Biểu tình tương tự, nhưng ngữ khí lại bất đồng, khác biệt rất nhỏ, nhưng có thể nhìn ra rất nhiều điều. (Hân tỷ viết thâm sâu quá ah~ câu nói cũng đầy hàm ý :”>)
Cố Kinh Duy, anh quá nghiêm túc rồi.
“Không phải anh biết rồi sao?” Tiễn Diệp hỏi lại.
“Nếu như hôm nay anh không quay lại tôi sẽ biết, nhưng anh đã về, tôi lại chẳng rõ!” Hai tay Cố Kinh Duy đột nhiên đặt lên vai Tiễn Diệp, hỏi: “Anh đừng lúc nào cũng trốn tránh, cho tôi một đáp án khó như vậy sao?”
Cho anh một đáp án kỳ thật chẳng có gì khó, khó chính là nếu bản thân tôi cũng không biết đáp án thì làm thế nào có thể cho anh? Tiễn Diệp cũng lười giải thích, thầm nghĩ nói: Anh nghĩ cái gì thì là cái đó! Bởi hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng đối mặt với Cố Kinh Duy, nhìn khuôn mặt kia của đối phương, Tiễn Diệp lại không tài nào thốt ra như vậy.
“Cố Kinh Duy, tôi cũng không phải người tốt.” Tiễn Diệp đưa tay chậm rãi đẩy đôi tay trên vai xuống, “Đừng để bị tôi lừa.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cố Kinh Duy đột nhiên có mong muốn tát cho người này một cái, nhưng đối diện với khuôn mặt nọ lại chẳng có cách nào xuống tay.
“Khuôn mặt này của anh có thể lừa gạt ai? Lừa cái gì? Lừa tiền hay lừa tình?” Gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói, sắc mặt Cố Kinh Duy so với bị lừa tiền hay lừa tình còn xấu hơn.
Tiễn Diệp cười cười, nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người ta bối rối, “Chính bởi khuôn mặt này, các anh mới luôn bị lừa.”
“Tiễn Diệp, anh rõ ràng không phải người như vậy –”
Người như vậy? Là loại người nào? Tiễn Diệp nở một nụ cười nhạt từ đáy lòng, hắn không phải thánh nhân, cũng chẳng là thần tiên chưa nếm qua thức ăn nơi nhân gian. Hắn cũng từng hận một người, khi mà những kẻ bằng tuổi hắn còn chưa biết hận là cái gì! Hắn cũng từng yêu một người, mãi cho đến khi bản thân biết mình yêu kẻ kia là loạn luân! Loại tình cảm đó cứ mãi duy trì cho đến khi kẻ kia chết đi, mà hắn cũng không biết bản thân lúc đó có phải chăng đã sai rồi không. Sau đó giống như trong phim vậy, những việc từng trải qua lại một lần nữa bắt đầu. Thời điểm hắn gặp được người đó, bản thân đã hiểu ra, tình cảm cũng phân làm rất nhiều loại.
Kẻ đang yêu giống như phát điên vậy. Người ngăn cản hắn cũng đã từng ra sức nguyền rủa. Nhưng kết quả là, tình yêu ban đầu cũng như lúc sau cùng hắn đều không có được.
Chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần, có tư cách gì mà nói yêu. Chẳng qua chỉ lên giường vài lần, có tư cách gì mà đàm yêu.
“Cố Kinh Duy, anh đi đi! Dừng ở đây.” Hắn không có tâm tư đi ứng phó chuyện của người khác nữa, cùng cái thứ có đúng hay không gọi là yêu.
Tiễn Diệp xoay người, khom lưng, muốn cầm lấy cuốn sách trên cầu thang, hắn để Cố Kinh Duy có thời gian suy nghĩ. Suy nghĩ rõ ràng rồi, tự nhiên sẽ biết làm thế nào cho tốt.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là thanh âm Cố Kinh Duy đang đến gần.
—
Hết