• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể lạnh như băng, chỉ có người đang kề cận với nhau mới biết được.

Ngón tay lướt qua cái trán, sau đó là mi mắt. …Thẳng đến chiếc mũi, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi, tại nơi đó chậm rãi xoa nắn. Bên tai là tiếng thở dốc nhỏ vụn, loại cảm giác này thực sự là tốt đến nguy hiểm.

Bốn phía sáng rực trong ánh đèn, có lẽ so ra thì không bằng sự ái muội của ánh sáng mơ hồ, thiếu một chút cảm tình, nhưng lại lại có thể đem tất cả biểu tình của nhau thu vào trong mắt, điều đó càng đáng giá để chờ mong.

Chỉ đảo quanh ở bên ngoài vẫn chưa đủ, không cần trưng cầu sự đồng ý của chủ nhân, đầu ngọn tay dịu dàng hơn một chút sau đó duỗi vào bên trong. Đầu tiên là ấm áp, sau đó là một loại ấm áp ẩm ướt làm cho tim đập nhanh hơn, không thể dừng lại. Chậm rãi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng khuấy đảo ở bên trong, tìm kiếm thứ mềm mại kia, hưởng thụ loại ma sát đó, nhút nhát rụt rè, muốn tránh rồi lại tránh không thoát. Tiếng thở dốc dần trở nên gấp gáp, không thể dừng lại, ngay cả thân thể cũng nóng như lửa đốt.

“Ưm …” Chất lỏng dấp dính trong suốt bị ngón tay kéo ra một chút, vương tại bờ môi, một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vô thức phát ra khiến cho ngón tay kia phải ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, dục vọng đã sâu tựa như đáy biển.

Trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, chăn đệm mang theo màu trắng thanh khiết nhất, hai thân thể nam tính đang quấn lấy nhau. Người ở dưới lộ ra vẻ gầy yếu nhỏ bé, mà kẻ đang ôm hắn trong lòng, người đàn ông ở phía trên lại có vóc người cao to với tỉ lệ thân thể hoàn mỹ.

Cận Sĩ Triển nhìn người đang ở dưới thân mình, đôi mắt khép hờ cùng bờ ngôi đang ngậm lấy ngón tay của mình. Đó là cảnh tượng dâm mị mà bình thường tuyệt đối không thể thấy được. Dường như y đang dùng một loại phương thức gần như ‘đùa giỡn’ mà đối xử với người đàn ông này, Tiễn Diệp …

Tiễn Diệp dùng một loại ánh mắt mịt mờ, thậm chí có chút bi ai nhìn y. Bởi vì thuốc mê cũng tốt, ảo giác cũng được, y không biết chính mình trong mắt Tiễn Diệp lúc này là như thế nào. Nhưng loại ánh mắt này là phát ra từ chỗ sâu nhất từ đáy lòng, y vô cùng khẳng định.

Trong nháy mắt đó, Cận Sĩ Triển đã nghĩ rằng, có lẽ y đã tổn thương người này rất sâu rồi …

Đầu tiên là thân thể, sau đó chính là tâm, giống như một ‘trò đùa dai’, nhưng không cho y quyền ngừng lại. Y vẫn coi Tiễn Diệp là một đối tượng ‘trả thù’, có lẽ nên nói là đối tượng đùa bỡn, tại điểm này, Tiễn Diệp có thể coi như vô tội. Chỉ là, chính vào lúc ban đầu kia, khi hai người kết hợp mà không có một chút cảm tình, điều đó đã trở thành ràng buộc ban đầu giữa họ. Khi đó y không hề liếc mắt nhìn kỹ Tiễn Diệp, vào lúc Tiễn Diệp thống khổ nhất cũng chẳng hề nói một câu nào có thể khiến y chú ý tới.

Tiếp xúc thân mật nhất, nhưng cũng là khoảng cách xa nhất.

Có phải cảm tình hay không, đã không thể nói rõ, có lẽ càng giống như một loại thói quen. Tiễn Diệp như vậy, khẽ đẩy kính mắt, sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái, quay đầu đi … Đã là một loại thói quen rồi.

Chậm rãi rút ngón tay ra, đầu ngón tay mang theo chất lỏng lóng lánh, tại lúc bờ môi Tiễn Diệp vẫn chưa kịp khép lại, Cận Sĩ Triển cúi đầu, vô cùng ôn nhu hôn đối phương.

Trước sau như một, người đàn ông này đều không hôn lại, ngay cả đáp lại cơ bản nhất cũng không hiểu, thậm chí có chút đờ đẫn để chiếc lưỡi của Cận Sĩ Triển ra vào miệng mình. Chỉ có tiếng tim đập dần gấp gáp cùng nhiệt độ cơ thể lên cao mới khiến hắn bắt đầu giãy dụa thân thể, cái loại cảm giác khiến tâm y cũng bắt đầu co rút này là khát vọng thật sâu nào đó …

Kết thúc nụ hôn, Cận Sĩ Triển ngẩng đầu nhìn ánh mắt càng ngày càng mê man cùng biểu tình hoảng loạn cắn môi của Tiễn Diệp. Y bất đắc dĩ cong khóe miệng.

Một tay vuốt ve trên mặt Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển nhìn hắn, nói: “Tuy rằng cậu như vậy cũng có một loại phong tình khác, thế nhưng nó sẽ khiến tôi cảm thấy hình như mình đang làm tình với người khác, tôi đã quen với cậu lúc bình thường rồi.” Chí ít, đó là xuất phát từ ý định của bản thân cậu.

Bị thuốc mê cùng dục vọng dằn vặt đến mất đi ý thức từ lâu, Tiễn Diệp đưa tay nắm lấy vai Cận Sĩ Triển, khẽ ma sát cái chân dưới chăn của hai người.

Nhíu mày, Cận Sĩ Triển bị loại ‘khiêu khích’ này làm cho muốn rên rỉ. Y vừa cầm lấy tay Tiễn Diệp vừa chậm rãi chuyển động xuống phía dưới.

“Hình như sức lực lúc này của cậu càng lớn hơn …” Xốc chăn lên, thân thể Tiễn Diệp từ từ bại lộ trong không khí, xích lõa, dục vọng căng đầy, chưa cần an ủi đã thẳng tắp dựng lên, nhè nhẹ run rẩy dưới ánh đèn, có vẻ đặc biệt đáng thương.

Cận Sĩ Triển cười tà, giương mắt lên nhìn người đang mang ánh mắt ‘vô tội’, vươn tay …

“A ~~” Thốt ra tiếng thét chói tai, toàn bộ thân thể Tiễn Diệp đều co rúm lại một chút, đưa tay ra đẩy đẩy đầu Cận Sĩ Triển, muốn đẩy y ra.

“Đừng nhúc nhích! Ngoan ~” thanh âm thôi miên vô cùng mê hoặc, Cận Sĩ Triển từ từ cúi đầu, đem dục vọng đang cầm trong tay nuốt vào …

Đôi tay vốn đang khước từ Cận Sĩ Triển trong nháy mắt nắm chặt lấy tóc y, tiếng nức nở giống như vui thích thoát ra từ miệng Tiễn Diệp, ngay cả chấm dứt lúc nào hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa …

Cận Sĩ Triển đang nằm mơ. Có lẽ là vì gặp được người đã lâu không thấy mặt, có lẽ là vì đã xảy ra chuyện ngoái ý muốn, trong mộng, tất cả đều là hồi ức thuộc về quá khứ. Y thấy chính mình, thấy người mình biết, người mình không biết, thấy người kia …

Thế giới tăm tối vĩnh viễn không có ánh sáng, mạng người chẳng khác gì sâu bọ, cung cấp lạc thú cho kẻ có tiền đến tiêu khiển. Trên võ đài đầy người đều là máu, khi xuống dưới vết thương khắp người khiến y chẳng thể động tay, ngay cả ý muốn băng bó lại cũng không có. Đã rất nhiều lần, y cho rằng mình sẽ chết, mãi cho đến khi gặp được người đàn ông được xưng là mạnh nhất kia.

Mỗi một động tác trên đài đều khiến kẻ địch không có đường phản kích, ngay cả ánh mắt cũng có thể ‘giết chết’ đối thủ, người đàn ông đó mạnh như thần.

Y đứng ở nơi thấp nhất trong thế giới này nhìn người đó, y nghĩ: nếu như phải chết thì chết ở trong tay người kia cũng chẳng có gì đáng tiếc. Thế nhưng, ngay cả cơ hội chạm vào người đó y cũng không có. Vì vậy, y muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ để có thể đấu với người đàn ông đó.

Sau đó, một ngày nào đó, người kia xuất hiện trước mắt y, nói với y: muốn thắng tôi sao?

Y nói: muốn.

Khi đó, y cũng không biết, đối với đàn ông cái gọi là ‘thắng’ rốt cuộc là gì.

Hình ảnh bắt đầu không rõ ràng tựa như vô thức trốn tránh. Sau đó y thấy bản thân xoay người, đứng trên một chiếc cầu thật dài, liếc mắt nhìn cũng không thấy điểm tận cùng. Phía sau y có một người khác đang đứng, áo khoác màu đen, khăn quàng cổ kẻ ca rô đen trắng. Người đàn ông đó nhìn y, sau đó xoay người, quay đầu lại nhìn y một cái rồi chậm rãi rời đi …

Tiễn Diệp …

Muốn mở miệng gọi cậu ta lại, y muốn hỏi Tiễn Diệp, tại sao lại nhìn y như vậy? Vì sao phải rời khỏi y?

Thế nhưng y nói không ra tiếng, ngay cả bước chân cũng chẳng thể di động, chỉ có thể đứng tại chỗ, từ từ nhìn Tiễn Diệp càng đi càng xa …

Cảnh trong mơ kết thúc vào lúc Tiễn Diệp rời đi. Ý thức Cận Sĩ Triển dần thanh tỉnh, y chậm rãi mở mắt ra, một bóng người không rõ xuất hiện trước mặt, nhìn kỹ, y lập tức hoàn toàn thanh tỉnh.

Tiễn Diệp đưa lưng về phía y, thân trên ở trần ngồi trên giường, một chân dưới chăn co lên, đang hút thuốc.

Hoàn toàn không nghĩ tới khi tỉnh lại sẽ là tình huống này, Cận Sĩ Triển sửng sốt một hòi, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

“Tiễn Diệp?” Y gọi một tiếng.

Không có phản ứng.

Nhíu mày, “Tiễn Diệp …” Lại gọi.

“Đừng gọi nữa!” Tiễn Diệp đột nhiên kêu một tiếng, dùng sức vỗ vỗ cái trán, vùng xung quanh lông mày gắt gao nhăn lại, “Tôi mẹ nó đau đầu muốn chết!”

Lần thứ hai nghe thấy Tiễn Diệp nói lời thô tục, Cận Sĩ Triển có thể hiểu được.

Tiễn Diệp cảm thấy thân thể chính mình như bị tháo ra lắp lại một lần nữa, não trong đầu như bị rút ra vậy, ngoại trừ đau vẫn là đau, đau đến co quắp! Nếu như chỉ đơn thuần là đau thì không tính, bên tai còn có thứ gì đó như đang gọi, kích thích từng dây thần kinh của hắn, loại cảm giác này thật sự đáng ghét!

Nhưng thứ khiến hắn không thể chịu đựng được là bộ dạng đêm qua của mình, kỳ thật khi Cận Sĩ Triển giúp hắn phát tiết lần thứ hai thì hắn đã hơi thanh tỉnh rồi. Thấy tính khí của mình bị y ngậm trong miệng, tuy rằng trong vô thức nghĩ không thể tiếp thu nhưng hắn chẳng có cách nào ngăn cản, ý thức đã hoàn toàn bị thân thể chi phối.

Vết thương nơi bàn tay còn đang mơ hồ đau đớn tùy thời nhắc nhở chuyện hắn đêm qua đã giết người là thật.

“Ừm!” Ngẩng đầu lên, Tiễn Diệp nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Hắn muốn suy nghĩ nhưng trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hút vài điếu thuốc cũng không khá hơn. Di chứng thuốc mê chết tiệt!

“Cậu có khỏe không?” Cận Sĩ Triển hỏi một câu.

Tiễn Diệp một tay khẽ day thái dương, không trả lời, một lát sau mới nói: “Cảm ơn anh.”

“Hả?” cái tay đang định lấy thuốc của Cận Sĩ Triển ngừng lại một chút, “Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng à?” Thế mà lại nói cám ơn với mình?

“Lẽ nào tôi phải khóc lên, chửi “cường gian’ thì anh mới thấy bình thường sao?” Tiễn Diệp rút điếu thuốc ra, khẩu khí có chút ác liệt.

Cận Sĩ Triển cười cười, “Như vậy thì cậu lại nghĩ oan cho tôi rồi.” Lấy bao thuốc sang, rút một điếu đút vào trong miệng, sau đó dựa sát vào bên người Tiễn Diệp, y cúi đầu kề vào điếu thuốc bên miệng Tiễn Diệp để châm lửa.

Lần đầu tiên hai người buổi sáng tỉnh lại cùng như hút thuốc trên giường, hình ảnh rất không tồi.

“Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hút xong hai hớp nâng cao tinh thần, Cận Sĩ Triển hỏi trước.

Tiễn Diệp trầm mặc một hồi, nói: “Ông ta có hành động không đứng đắn với tôi thì giết thôi.”

“Cứ như vậy?”

“Ừ.”

“Tiễn Diệp, cậu đang lừa tôi hay lừa chính bản thân cậu vậy?” Cận Sĩ Triển lạnh lùng hỏi.

Tiễn Diệp quay đầu lại nhìn y.

“Không đứng đắn với cậu thì giết ông ta? Vậy tại sao cậu không giết tôi trước đi?” Y đối với Tiễn Diệp đã không thể dùng ‘không đứng đắn’ mà hình dung rồi, không phải sao?

“Anh muốn tôi nói thế nào?” Tiễn Diệp nheo mắt lại, “Bởi vì anh đẹp trai hơn Vương Quyền nên không giết anh? Hay bởi vì tôi thích anh nên mới tùy ý để anh thượng tôi?”

Cận Sĩ Triển không nói gì.

Dường như cũng ý thức được mình có hơi quá phận, Tiễn Diệp thở dài, biểu tình thoáng hòa hoãn hơn một chút, hỏi: “Sao anh lại quay lại?”

“Bở vì tôi nghĩ cậu sẽ quay lại?” Cận Sĩ Triển trả lời, lại dẫn ra một vấn đề mới.

“Anh thế nào lại biết tôi sẽ quay lại?”

Khẽ mỉm cười, Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp, đưa tay ra véo hai cái trên vai Tiễn Diệp, “Lúc cái lão sắc quỷ kia làm động tác này với cậu.”

Tiễn Diệp nhíu mày, “Thì sao?” Hắn không nghĩ ra động tác này có ý nghĩa đặc biệt gì.

“Đích xác, giữa đàn ông với nhau làm loại động tác này cũng chẳng có gì. Chẳng qua …” Ánh mắt Cận Sĩ Triển di động, nhìn một chút nơi nào đó dưới bụng Tiễn Diệp, nơi đó bị chiếc chăn vắt lên thế nhưng trái lại càng có thể khơi mào dục vọng của con người.

“Cậu như vậy, đặc biệt hấp dẫn đàn ông, cho nên mới nhận được đối đãi đặc biệt.”

Tiễn Diệp hận không thể dí điếu thuốc trong tay vào mặt y.

Hút hết một điếu thuốc, lý trí cùng tinh thần đều đã hoàn toàn khôi phục. Cận Sĩ Triển dựa nửa người trên vào đầu giường, hỏi: “Giết Vương Quyền rồi cậu định làm thế nào bây giờ?”

Tiễn Diệp khẽ bóp trán, ngữ khí nhàn nhạt nói một câu: “Nên làm cái gì thì làm cái đó, được đến đâu tính đến đó.”

“Cậu cho là đơn giản như vậy sao? Có biết ông ta là dạng người gì không?” Cận Sĩ Triển có chút nghiêm khắc hỏi.

“Tôi niết. Trước đây tôi chỉ gặp qua ông ta, mà từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi trở đi, ông ta đã tra ra hết nguồn gốc của tôi, vậy thì thế nào? Bây giờ ông ta đã chết, làm thế nào cũng không sống lại được!”

Nếu như có thể chọn lại một lần, Tiễn Diệp biết, hắn vẫn sẽ giết Vương Quyền! Bởi vì ông ta đáng chết!”

Cận Sĩ Triển nhìn lưng Tiễn Diệp, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Cậu hãy coi như không biết gì, đừng để bất kì ai biết cậu đã giết Vương Quyền! Tôi sẽ giúp cậu xử lý mọi việc ổn thỏa.”

Tiễn Diệp nhíu mày, “Tôi không cần anh …” Còn chưa nói xong Cận Sĩ Triển đã hung hăng ôm lấy hắn từ phía sau.

“Nghe này! Bây giờ không phải lúc cân nhắc xem là tôi nợ cậu hay cậu nợ tôi nhân tình …” Cận Sĩ Triển ghé vào lỗ tại hắn nói từng chữ từng câu, “Hiện tại không chỉ là vấn đề một người đã chết, trên tay Vương Quyền liên lụy tới rất nhiều người, ông ta vừa chết, ít nhất một nửa thành phố này sẽ hỗn loạn. Ai cũng muốn tiếp nhận khối ‘thịt béo’ trên tay Vương Quyền, về phần ai sẽ giành được, kẻ tìm ra hung thủ tự nhiên sẽ trở thành người hợp lý nhất được chọn. Nếu như cậu không muốn mỗi ngày sau này đều bị hàng trăm tên điên nơi nơi tìm kiếm thì tốt nhất là nên nghe theo lời tôi mà làm.”

Cúi đầu, Tiễn Diệp vẫn lặng lẽ không lên tiếng, hắn biết, Cận Sĩ Triển nói không sai.

“Nhớ kỹ, không được nói cho ai, trừ hai người chúng ta ra, không ai được biết. Ngay cả Cố Kinh Duy cũng không được …” Nói xong lời cuối cùng, y khẽ cắn vành tai Tiễn Diệp một cái coi như nhắc nhở.

Tiễn Diệp tránh sang bên một chút, quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển, hỏi: “Anh giúp tôi như vậy, tính là cái gì?”

Cận Sĩ Triển khẽ nhướn mày, cười cười, “Cậu nói tình là cái gì thì là cái đó đi!” Rõ ràng là nói cho có lệ, Tiễn Diệp cũng đã quen rồi.

Nhìn y, Tiễn Diệp biết, người đàn ông này, có quá nhiều thứ bản thân đã quen thuộc rồi.

Hôm qua rõ ràng vẫn ‘đối chọi gay gắt’, hôm nay đã lại nằm cùng một chỗ, ôm cùng một chỗ ‘nói chuyện phiếm’ như vậy, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đã nghĩ không ra nữa.

Hai người … Kẻ thù, bạn bè, người yêu, đối thủ, hay chỉ có quan hệ da thịt bạn giường? Rốt cuộc là quan hệ gì, tất cả đã trở nên hỗn loạn.

Còn muốn nói gì đó, nhưng tâm tư lại dần trống rỗng. Tiễn Diệp hướng một bên giường trượt xuống, trên đùi cùng bụng dính đầy chất dịch màu trắng đã khô đi, trong thân thể vẫn sạch sẽ.

“Tôi muốn tắm.”

“Tiễn Diệp!” Mới vừa bước một bước, Cận Sĩ Triển ở phía sau lại gọi hắn một tiếng.

Quay đầu lại, Cận Sĩ Triển đang theo dõi hắn, giống như muốn từ trên người hắn nhìn ra điểm gì đó.

“Sao cậu không rời đi?” Cận Sĩ Triển hỏi. Xảy ra nhiều việc như vậy, không rời đi mà lại tiếp tục nằm ở trên giường y, đó không phải là tác phong của Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp nhìn đối phương một chút, nhàn nhạt nói một câu khiến Cận Sĩ Triển á khẩu không trả lời được.

“Bởi vì trong giấc mơ anh gọi tên tôi.”

Trong phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, một lần lại một lần cọ rửa thân thể.

Tiễn Diệp cúi đầu, tầm nhìn trước mắt tại trong nước trở nên mơ hồ, ngực chậm rãi phập phồng, giống như đang hít thở dưới nước.

Cận Sĩ Triển gọi tên hắn, sau đó gọi một cái tên khác …

*****

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK