• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thoáng thời gian… Không ngờ lại thay đổi nhiều đến thế!

Ký túc xá ban nãy vẫn còn yên tĩnh là thế, đột nhiên xuất hiện mười mấy chiếc xe hơi với đèn chớp tắt, còi bấm liên hồi. Chúng sầm sập lao về phía Hiểu Khê và Giản Triệt. Minh Hiểu Khê! Đồ nha đầu thối kia!!!”. Tiếng kêu như xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Hiểu Khê nhìn về phía đám người mới đến. Quả nhiên là Thiết Sa Hạnh. Cô ta đứng giữa nhóm người ba bốn chục tên vệ sĩ, lúc nào cũng to mồm nhất. Đúng là kẻ thù không đội trời chung với Hiểu Khê – người đẹp không có lông mày Thiết Sa Hạnh.

Có thể do thời gian gần đây Hải Hưng Bang chịu quá nhiều công kích từ phía Liệt Viêm Đường, có thể do sáng sớm nay Hải Hưng Bang đã gặp phải nạn lớn, thái độ của Thiết Sa Hạnh và đám vệ sĩ cứ lồng lên như hổ bị thương. Thiết sa Hạnh trừng mắt nhìn Hiểu Khê căm hận không thể ăn tươi nuốt sống cô được. Lúc này đám vệ sĩ Liệt Viêm Đường cũng vội vàng nắm chắc binh khí lao đến, vây quanh Hiểu Khê và Giản Triệt để bảo vệ cho hai người.

Người đứng đầu nói nhỏ với Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê, tôi đã cho người đi báo với anh Lưu Băng rồi. Bọn họ chắc sẽ đến ngay bây giờ thôi. Người của Thiết Sa Hạnh nhiều hơn chúng ta. Hai người tốt hơn hết vẫn nên tránh mặt đi”.

Hiểu Khê lo lắng: “Nhưng mà, còn mọi người…”

“Chúng tôi đánh nhau nhiều quá rồi, tin chắc bọn chúng cũng không thể làm gì chúng tôi ngay đâu”, anh ta tự tin đáp. Hiểu Khê vẫn đang do dự thì nghe một tiếng súng lớn và tiếng cười ngạo nghễ của Thiết Sa Hạnh. Mọi người theo bản năng, nhảy lùi lại một bước.

Thiết Sa Hạnh quay tròn khẩu súng trên ngón tay, cười phá lên: “Hiểu Khê đồ nha đầu thối kia, mày đang thầm thì gì thế? Định bỏ chạy phải không? Tao nói cho mày biết, lần này bọn mày đừng hòng chạy thoát”. Cô ta vừa dứt lời, đám người của Hải Hưng Bang đồng loạt rút súng ra khỏi người.

“Ha…Ha…!” Thiết Sa Hạnh liếc nhìn Hiểu Khê: “ Đồ nha đầu thối! Không phải mày luôn nghĩ mình giỏi đó sao? Mau lên đây, để xem cuối cùng là quyền cước của mày lợi hại, hay đạn của tao lợi hại?”.

Hiểu Khê tươi cười đáp: "Đồ không có lông mày kia, cuối cùng cô cũng biết được mình không phải là đối thủ của tôi. Lại còn dùng súng nữa sao? Sao cô không đem luôn hỏa tiễn đến để bắn tôi luôn cho rồi?”

Thiết Sa Hạnh tức giận đến run lên: “ Mày… mày vẫn còn dám cười nhạo tao sao? Mày có tin tao sẽ bắn chết mày không?”.

Hiểu Khê vẫn trêu chọc: “Thứ nhất, cô đúng là người không có lông mày mà. Cả đời này lông mày của cô cũng không thể mọc dài nữa đâu!”.

Thiết Sa Hạnh tức đến trào máu, khẩu súng trên tay ả bắt đầu run lên.

Hiểu Khê tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi thật không tin cô có thể bắn chết tôi bằng một phát súng. Muốn bắn chết tôi, các người đâu cần phải đến đông thế này? Chỉ cần sai một tên lén lút nấp ở đâu đó, rồi tìm thời cơ ra tay bắn tôi là được. Bởi thế mà… “ Cô có tình kéo dài từng chữ.

Thiết Sa Hạnh quả nhiên không chịu đựng được hỏi dồn: “Bởi thế sao?”.

Hiểu Khê chậm rãi đáp: “Bởi thế mà tôi biết, lần này cô đến đây là để bắt sống tôi, có đúng thế không?”

Thiết Sa Hạnh mở tròn mắt.

Hiểu Khê tiếp tục: “Tôi còn biết các người muốn bắt sống tôi là để…”.

Thiết Sa Hạnh lại hỏi dồn: “Là để làm gì?”.

Hiểu Khê cười nhẹ: “Là để bắt tôi làm con tin uy hiếp Mục Lưu Băng. Vì thế trước khi cô xuất phát, Thiết Đại Kì chắc chắn đã căn dặn cô nhiều lần, để cô đừng hành động lỗ mãng giết chết tôi vì bất kỳ lý do nào. Vì nếu tôi còn sống sẽ có ích hơn cái xác chết của tôi rất nhiều. Tôi nói có đúng không?”.

Thiết Sa Hạnh không nói được thêm lời nào.

Lúc này, từ sau lưng của Thiết Sa Hạnh xuất hiện một vệ sĩ cao gầy. Hiểu Khê trông thấy hắn, lập tức biết rằng chuyện không hay. Anh ta chính là người cô gặp lần trước, được cho rằng khá thông minh, tên gọi Tây Sơn.

Tây Sơn đến bên Thiết Sa Hạnh đang đứng ngây ra, nhỏ nhẹ nhắc: “Tiểu thơ đừng bị trúng kế. Cô ta đang kéo dài thời gian để đợi cứu binh đến đấy. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hãy nhanh chóng hành động để hoàn thành nhiệm vụ”. L

ời nói đó đã làm thức tỉnh người đang mơ màng. Thiết Sa Hạnh trừng mắt quát: “Minh Hiểu Khê đồ nha đầu thối tha kia! Tao không bị mắc lừa mày đâu! Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu như tao có thể bắt sống mày đem về tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu mày phản kháng, tao vẫn có thể bắn chết mày đấy”.

Hiểu Khê ra vẻ không hiêu: “Tại sao cô lại thù tôi đến thế nhỉ?”.

Thiết Sa Hạnh hét lớn: “Nhảm nhí! Mày đã cướp đi anh Lưu Băng của tao. Tao giận đến nỗi muốn lóc da, rút gân, ăn thịt mày!”.

Hiểu Khê càng tỏ ra lạ lẫm: “Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã luôn miệng bảo rằng tôi cướp anh Lưu Băng của cô. Cô thật sự nghĩ rằng nếu như không có tôi, anh Lưu Băng sẽ thuộc về cô sao?”

“Đương nhiên rồi!” Thiết Sa Hạnh đáp không chút do dự. “Tao với anh Lưu băng là bạn thanh mai trúc mã. Nếu như không có mày, anh ấy không yêu tao thì còn đi yêu ai khác nữa sao?”.

Hiểu Khê làm bộ sững sốt: “Ồ, hai người là bạn thanh mai trúc mã à? Từ khi nào vậy?”.

“Bọn tao đã quen nhau mười chín năm rồi!”, Thiết Sa Hạnh tự hào khoe.

Hiểu Khê thở dài: “Lâu dến thế kia à? Hình như không phải đâu, anh Lưu Băng vẫn chưa đủ mười chín tuổi. Sao cô có thể quen anh ấy mười chín năm được?”.

Thiết Sa Hạnh liếc mắt: “Anh ấy chưa chào đời thì tao đã được sờ vào bụng mẹ anh ấy. Như thế không được tính là quen biết sao?”

“Ra là vậy.” Hiểu Khê gật gật đầu. Đột nhiên cô lại như phát hiện điều gì khác: “Nói vậy, cô còn lớn hơn cả anh ta à?”.

Thiết Sa Hạnh nóng nảy đốp lại: “Như thế thì đã sao?”.

Hiểu Khê vội vàng xua tay: "Không sao cả, hiện giờ đang rất thịnh chuyện bạn trai nhỏ hơn, không phải sao?”.

Mắt Thiết Sa Hạnh sáng rỡ: “Thật vậy sao?”.

Hiểu Khê vẫn chưa hết tò mò: “Tôi chỉ cảm thấy lạ ở chỗ, tại sao cô trông lại trẻ như vậy, nhìn không hề thấy lớn hơn anh Lưu Băng chút nào”.

“Thật vậy sao?”, Thiết Sa Hạnh sung sướng tự sờ mặt mình, “Trông tao rất trẻ à?”.

Hiểu Khê cười tươi: “Thật đấy. Nếu không tin cô tự lấy gương ra xem đi.”

Thiết Sa Hạnh quả nhiên cất ngay súng vào túi, lôi ra một cái gương nhỏ, đỏng đảnh ngắm nghía. Đám vệ sĩ cả Liệt Viêm Đường và Hải Hưng Bang đều cố nhịn cười trước cảnh tượng đó.

Ôi trời, không ngờ trên đời này có người ngu ngốc đến như vậy. Người của Liệt Viêm Đường chắc chắn là không nhắc nhở ả rồi, nhưng không hiểu sao người của Hải Hưng Bang cũng không nhắc nhở gì ả nốt? (Theo lời nói của những người có mặt lúc đó, người của Hải Hưng Bang thấy Thiết Sa Hạnh ngu ngốc như vậy, đã không còn chút niềm tin nào về tiền đồ của Hải Hưng Bang nữa. Vì thế họ không muốn đắc tội với Liệt Viêm Đường.

Thế là cả hai nhóm cứ đứng yên nhìn hai mươi mấy chiếc xe hơi đang từ từ dừng lại, tiếp theo sau là năm mươi mấy thanh niên cầm súng bước ra khỏi xe. Không ai nói một lời nào để giục Thiết Sa Hạnh. Thậm chí có nhiều người của Hải Hưng Bang đã nhẹ nhàng lẩn vào bóng đêm, trốn khỏi một cuộc đổ máu vô nghĩa.

Thiết Sa Hạnh cầm gương ngắm nghía khuôn mặt mình, không nén được thất vọng: “Tao quả là có đẹp thật, nhưng lông mày…”.

Hiểu Khê an ủi: “Cô không cảm thấy nhờ không có lông mày, trông cô rất uy vệ đó sao? Trông giống như…”, Hiểu Khê đang nói bỗng dừng lại.

Thiết Sa hạnh tò mò: “Giống gì?”.

“Giống như một con sư tử cái!”. Một giọng nói vang lên như gáo nước lạnh tát vào mặt Thiết Sa Hạnh. Cô ta giận đến tím người, mồ hôi vã ra như mưa. Cô ta giận dữ quay đầu về phía phát ra giọng nói đó. Không biết có phải Lưu Băng không nhỉ? Thiết Sa Hạnh bây giờ mới phát hiện ra mọi người phía sau lưng mình đều đi đâu sạch. Đám vệ sĩ ở lại chỉ còn khoảng bảy tám tên với khuôn mặt thất thiểu sẵn sàng đầu hàng bất kỳ lúc nào. Ngược lại bên phía Hiểu Khê lại đông đủ một nhóm người lăm lăm súng trên tay.

Sự việc sao lại trở nên như thê? Thiết Sa Hạnh bối rối, ngỡ ngàng, sợ hãi đến mức hóa điên lên. Cô ta tức giận tới mức không còn lý trí, xông thẳng tới Hiểu Khê hét lớn: “Mày là đồ nha đầu thối! Mày lại lừa tao! Mày làm tao ra nông nỗi này! Tao phải giết chết mày! Tao phài giết mày!”

Lúc này Hiểu Khê đã gần như kiệt sức. Cô cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Thiết Sa Hạnh đang cầm súng lao thẳng đến mình. Cô cũng mơ hồ nhìn thấy người của Liệt Viêm Đường đang cầm súng nhắm thẳng vào Thiết Sa Hạnh.

Thiết Sa Hạnh lao đến như một con sói khát máu, ánh mắt rực lửa, cơ bắp run lên, giọng như muốn xé đôi không gian thành hai mảnh: “Tao phải giết chết mày! Tao phải giết mày!”

Có tiếng súng nổ. Hiểu Khê nhìn thấy viên đạn lao thẳng đến Thiết Sa Hạnh, tiếp đó là một dòng máu bắn ra, đỏ như hoa mào gà. Lại nghe những tiếng nổ khác vang lên: “Đừng! Đừng nổ súng nữa!”, Hiểu Khê cố sức tàn, lao ra ngăn cản những người bảo vệ cô nổ súng.

Cô lao về phía Thiết Sa Hạnh, dang rộng đôi cánh tay để bảo vệ cô ta. Thiết Sa Hạnh đang dúm dó vì đau đớn. Hiểu Khê rất đau lòng. Không cần biết cuộc sống của họ đen tối đến đâu, nhưng đó vẫn là một linh hồn sống, không ai có quyền tước đoạt nó. Cô đã che được hết tầm ngắm của mọi người.

Tiếng súng không còn nữa. nhưng không gian vẫn nhuộm đầy tử khí. Hiểu Khê kiệt sức đến không còn đủ tỉnh táo nữa. Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được sự suy sụp, uất ức, giận dữ và thù hận của Thiết Sa Hạnh. Ả như một con quỷ đói, khẩu súng trong tay ả trở thành một lời nguyền.

Hiểu Khê chỉ còn biết cơ thể mình bỗng chốc trở nên nóng ran, rồi lại lạnh buốt, khó chịu đến nỗi không còn biết gì nữa. Đôi chân cô không còn đủ sức để đỡ cho thân người của cô nữa, từ từ kéo cô ngã xuống đất. Mí mắt cô như bị dính keo, cứ khép lại với nhau. Điều cuối cùng cô còn nhận biết được, đó là khẩu súng trên tay của Thiết Sa Hạnh.

Mũi súng đen chĩa thẳng vào cô, cứ như miệng của loài mãnh thú…

“Bằng!”

“Bằng!”Bằng!”

“Bằng!”Bằng!”Bằng!”…

Một tiếng súng nổ kéo theo một loạt những tiếng súng khác, đánh thức cả một màn đêm! Thần trí của Hiểu Khê đã hoàn toàn rơi vào hư vô, đôi mắt nhắm lại. cô chỉ thấy cơn đau của mình cứ dồn dập như những đợt hải triều.

Trong hư vô đó, cô chỉ cảm thấy có một người đang ôm chặt lấy cô, bảo vệ cho cô bằng chính sinh mạng của mình. Vòng tay của họ làm cho cô cảm thấy an tâm, thanh bình, để cô có thể đi vào giấc ngủ yên. Sau đó, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu, tiếng hét mơ hồ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK