• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên căn phòng bừng sáng. Hiểu Khê he hé mắt. Trước mặt cô là đôi mắt rất quen thuộc. Chưa bao giờ cô lại thấy nó gần gũi đến thế. Chợt cô phát hiện ra môi mình đang dính chặt vào đôi môi của người đó. Trời ơi, đó chính là Giản Triệt.

Mọi người trong phòng đang sững sờ nhìn họ, hầu như ai nấy đều nín thở trước khung cảnh kì dị này. Hạo Tuyết, Hiểu Khê và Giản Triệt bị ngã chồng lên nhau như một chiếc bánh hamburger. Hạo Tuyết ở trên cùng, đang ra sức giãy giụa, Hiểu Khê kẹp ở giữa như miếng xúc xích. Còn Giản Triệt đang dính chặt vào môi của Hiểu Khê và ôm chặt lấy cô. Anh nằm ở dưới cùng.

Hạo Nam phá tan sự im lặng của căn phòng, bước lên, kéo Hạo Tuyết dậy và mắng mỏ em gái: “Mày thật quá đáng, toàn nghĩ ra những trò tai quái!”. Lúc này mọi người đã hiểu rõ sự tình. Thì ra Hạo Tuyết bị trượt chân, ngã dúi vào Hiểu Khê, khiến cô đâm sầm vào Giản Triệt. Hạo Tuyết thấy mình thật oan ức, ai mà muốn ngã cơ chứ, hỏng hết kế hoạch tốt đẹp đã mất công dàn dựng.

Hiểu Khê vẫn đang mơ màng như nằm mơ. Hình như cô vẫn đang hôn Giản Triệt. Người nằm đè lên cô đã không ở đó nữa, nhưng sao cô vẫn chưa muốn đứng dậy? Hạo Tuyết cũng thấy bất bình khi thấy Hiểu Khê và Giản Triệt chưa chịu buông nhau. Cô lén quay lại nhìn Lưu Băng và thót cả tim khi thấy gương mặt Lưu Băng tối sầm.

Lưu Băng tiến về phía trước, kéo bật Hiểu Khê dậy và lấy tay áo của mình lau sạch môi cho cô. Anh ra sức lau rất mạnh như để xóa sạch nụ hôn nồng nàn của Giản Triệt vừa rồi. Xấu hổ và tủi hận, Hiểu Khê trào nước mắt.

Giản Triệt vùng đứng dậy, thấy Hiểu Khê đang khóc lóc với đôi môi đỏ bầm, liền tức giận quát to: “Mục Lưu Băng!”.

Lưu Băng quát lại: “Im ngay” và vẫn ra sức lau môi cho Hiểu Khê.

Thấy các bạn xô xát, Hạo Nam buộc phải lên tiếng: “Thôi đi nào, đừng như trẻ con nữa”.

Nhưng Lưu Băng vẫn phớt lờ lời can ngăn của bạn, ra sức chùi môi của Hiểu Khê tới mức bật máu.

Hạo Tuyết sợ quá, bật khóc: “Xin lỗi anh, tất cả là do em hết. Không phải tại chị ấy đâu. Em vô tình nên…”.

Bác Đông cũng phải lên tiếng: “Lưu Băng, dừng lại đi cháu. Hiểu Khê bị đau rồi kìa!”.

Lưu Băng khẽ áp môi mình lên đôi môi rớm máu của Hiểu Khê như đóng một con dấu chứng tỏ. Anh nói to cho mọi người nghe thấy: “Hiểu Khê, em nên nhớ, em là của anh, chỉ của một mình anh thôi!”

--- ------ ---

Bữa tiệc Giáng sinh đang vui vẻ bỗng nguội lạnh. Mọi người ngao ngán nhìn nhau. Lưu Băng lôi tuột Hiểu Khê ra về, sải từng bước dài dưới làn mưa tuyết, khước từ cả ý tốt của bác Đông là cho lái xe đưa về. Hiểu Khê buồn rầu đi sau Lưu Băng. Cô thấy môi mình đau rát, ngực như bị vật gì nhọn hoắt đâm xuyên thấu. Con đường trước mặt cô cứ mờ dần bởi làn nước mắt không ngừng rơi, song cô vẫn bậm môi đi tiếp. Bỗng “Ối!”, Hiểu Khê bị trượt chân, ngã lăn trên mặt tuyết.

Lưu Băng dừng lại, chìa tay, chậm rãi đi về phía bạn gái, chìa tay ra tín hiệu cho Hiểu Khê bám vào. Nhưng cô làm mặt giận, phớt lờ anh. Cô chống hai tay xuống tuyết, ra sức gượng đứng lên, nhưng do người quá xúc động, lại thêm khí trời quá lạnh, loay hoay thế nào mà cô lại ngã xuống lần nữa. Lưu Băng sốt ruột, túm chặt lấy tay cô, giục: “Đứng lên nào!”.

Hiểu Khê ra sức vùng vẫy vì tự ái: “Bỏ ra, bỏ em ra!”.

Lưu Băng điên tiết quát to: “Minh Hiểu Khê, em thật quá đáng!”

Hiểu Khê vẫn đang ngồi trên tuyết, ngửa mặt lên nhìn Lưu Băng, giận dữ nói: “Sao? Em không đi đấy. Anh định làm gì em?”.

Lưu Băng tức giận, đứng phỗng ra đó, chưa biết phải xử lý cô bạn gái ra sao thì lửa giận của Hiểu Khê lại bừng bừng. Cô liên tiếp tuôn ra những lời uất ức: “Lưu Băng, em ghét anh, sao anh lại đối xử với em như vậy? Em ghét anh, em không muốn nhìn mặt anh nữa!”.

Lưu Băng tức tới nỗi giọng khản đặc: “Anh đã làm gì sai? Em hãy xem lại chính em đi!”

Hiểu Khê hét to: “Anh không sai gì ư? Anh đã phá tan bữa tiệc Noel mà bác Đông mất bao công sức tổ chức. Anh làm mọi người mất vui. Anh làm hỏng cả mối quan hệ tốt đẹp giữa em với anh Triệt. Em còn mặt mũi nào gặp anh ấy nữa? Em ghét anh!”.

Vừa nghe tới Giản Triệt, Lưu Băng lại điên tiết: “Em chỉ lo tới cậu ta. Đừng đổ hết mọi chuyện lên anh”.

Đúng vậy, không phải tất cả tại anh ấy, Hiểu Khê thầm nghĩ. Nhưng cô vẫn thấy ấm ức: “Đúng là không phải tại anh gây ra. Em… cũng góp phần làm mọi chuyện lộn xộn, nhưng… tất cả đều là sự cố ngoài ý muốn”, cô vẫn ngồi trên tuyết mà nói, “Lẽ ra anh không nên hành động như vậy, không nên làm mọi thứ xấu đi”. Nói xong, Hiểu Khê vùng đứng dậy, đứng trước mặt Lưu Băng, buồn bã nói: “Em rất xấu hổ, anh cư xử như trẻ con, còn em như con búp bê của anh. Em như một món đồ chơi của riêng anh, không ai được quyền đụng tới. Nhưng anh đã nhầm, nhầm to. Mặc dù em thích anh thật, rất thích nữa là khác, nhưng em vẫn là em. Em không thuộc quyền sở hữu của anh. Và anh không có quyền đối xử thô bạo với em như một đồ vật như vậy”.

Lưu Băng biết mình đã sai, đành nói khẽ: “Vậy em trách anh sao?”.

Hiểu Khê gật đầu cả quyết, “Đúng thế, rất trách anh. Mặc dù em sai từ đầu nhưng sau đó, anh không những không chữa cháy mà còn đổ thêm dầu vào lửa”.

Lưu Băng lặng thinh, cúi đầu suy nghĩ.

Hiểu Khê thở dài, tự an ủi: “Thôi, cho qua đi. Giờ em thấy dễ chịu hơn rồi. Thú thật, nếu em bắt gặp anh hôn một cô gái khác, em cũng sẽ nổi cơn tam bành. Nhưng em biết cách kiềm chế mình, tìm hiểu nguyên nhân trước, chứ không cư xử thô lỗ và bạo lực như anh”.

Lưu Băng lúng búng: “Thôi, thôi, em nói nhiều quá!”, rồi ôm lấy Hiểu Khê, “Nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn thích em”.

Hiểu Khê vẫn hơi bực, nhưng chịu ngoan ngoãn để Lưu Băng ôm, im lặng chờ anh nói tiếp. Đúng như cô dự đoán, Lưu Băng hứa: “Anh sẽ đi tìm Giản Triệt để xin lỗi. Nhưng chỉ xin lỗi mình cậu ta thôi. Còn em thì phải phạt vì tội hậu đậu, gây ra mọi chuyện không hay như vậy”.

Hiểu Khê ôm Lưu Băng, thủ thỉ: “Sau này, em sẽ chú ý hơn, không để chuyện thế này xảy ra nữa. Anh cũng phải bình tĩnh nhé, trong mọi trường hợp đều không được quá khích như vậy”.

Hai người ôm nhau, vừa đi vừa thủ thỉ dưới màn tuyết.

Bỗng Hiểu Khê chợt nhớ ra chuyện gì. Cô lấy từ trong túi áo một món quà bọc nơ xinh xắn, chìa ra trước mặt Lưu Băng, ngượng ngùng nói: “Tặng anh này!”.

Lưu Băng tò mò, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ sung sướng: “Gì thế này?”.

“Quà Noel của em!”, má Hiểu Khê bừng đỏ mặc dù thời tiết rất lạnh. Hiểu Khê hấp tấp cởi dây nơ, lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền lấp lánh, ở giữa đính một viên pha lê trong vắt. Hiểu Khê hớn hở hỏi: “Đẹp không? Có giống mắt anh không?”.

Lưu Băng ngơ ngác: “Mắt anh ư? Sao lại giống mắt anh?”.

“À, vì nó trong vắt, đẹp như mắt anh mà”, Hiểu Khê giải thích.

Lưu Băng cười rạng rỡ, có vẻ hài lòng lắm nhưng lại trả lại sợi dây chuyền vào tay của Hiểu Khê. “Sao thế? Anh không thích sao?”, Hiểu Khê bối rối.

Lưu Băng lắc đầu, vừa cười mủm mỉm vừa tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, chìa ra trước mặt cô.

Hiểu Khê lắc đầu, nói: “Không, không, đây là sợi dây chuyền kỷ niệm của mẹ anh. Em không thể nhận được”.

Lưu Băng cương quyết đeo nó lên cổ Hiểu Khê rồi lùi lại, ngắm nghía: “Đẹp, em không được tháo ra nhé!”.

Hiểu Khê sung sướng gật đầu rồi đeo chiếc dây chuyền pha lê vào cổ Lưu Băng, dặn dò: “Thế anh phải đeo nó hằng ngày nhé, tất nhiên anh có thể tháo nó ra khi không còn yêu em nữa”.

Lưu Băng dí ngón tay vào mũi Hiểu Khê, trách yêu: “Đồ ngốc chuyên gây trò kia, lúc nào cũng lo sợ lung tung”.

Cả hai cùng cười phá lên, tiếng cười trong như pha lê. “May sao, đêm Giáng sinh trôi qua cũng thật bình yên”, Hiểu Khê nghĩ thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK