• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pinkie



Kỷ Hằng tới gần Tiểu Quyển, thuần thục nghiêng đầu.



Tiểu Quyển đá anh ra, lui đến vị trí cách xa nhất trong phạm vi năm bước, “Cách xa tôi một chút, thật khó ngửi.”



Kỷ Hằng xoay người nằm trên thảm, cười một tiếng, “Ghét bỏ tôi. Tôi nhớ hồi ở Uyển Khâu, lần đầu tiên cô hôn tôi, tôi cũng nếm phải mùi rượu, là rượu dâu tằm, có đúng không?”



Anh nói không sai.



Ban đầu ở Uyển Khâu, mùa đông đến, tuyết lớn đầy núi, mọi người không có cách nào ra ngoài chơi, mỗi ngày đều rất nhàm chán.



Tiểu Quyển nhẫn nhịn vài ngày, bỗng nhiên nghĩ ra một ý nghĩ xấu.



Ngày hôm sau, Uyển Khâu lại có thêm một sòng bạc bí mật. Có rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái để cá cược.



Ví dụ như hôm nay lúc dạy học, sư phụ cầm phất trần ở tay nào, bước vào cửa bằng chân nào trước, hay như thím Hoa nấu chính dưới bếp liệu có khoác thêm cái áo bông hoa nhỏ bên ngoài không, hoặc như ngày mai tuyết có thể rơi dày bao nhiêu centimet.



Mọi người đặt cược tiền cho nhà cái, không tới mấy ngày, Tiểu Quyển đã kiếm được vài năm tiền tiêu vặt.



Buôn bán tốt tất nhiên có người tới đoạt mối làm ăn, đệ tử nam bên kia cũng có người mở sòng bạc.



Với Tiểu Quyển, một là không làm, hai là phải làm cho đến cùng, cố gắng suy nghĩ cách chơi mới, và cuối cùng cô đã nghĩ ra.



Chỉ cược kết quả thì quá bị động, sòng bạc của Tiểu Quyển bắt đầu công bố các nhiệm vụ, chẳng hạn như đánh cắp chiếc chặn giấy đồng trên bàn trong phòng của sư phụ.



Muốn nhận nhiệm vụ có thể đi trộm, trộm được thì được chia tiền đánh cược, không dám đi trộm thì có thể đặt cửa, cược là nửa đêm có người nào có thể trộm được hay không.



Quả nhiên, sòng bạc bên này của Tiểu Quyển lại náo nhiệt.



Những chuyện kỳ quái này liên tục xảy ra ở Uyển Khâu, làm cho các sư huynh quản lý sứt đầu mẻ trán.



Ở Khiển Khinh Cốc, Kỷ Hằng đã ném qua cảm giác bị Tiểu Quyển làm cho thua thiệt, cõng trên mình tiếng xấu “nhanh”, vì thế nhìn Tiểu Quyển không vừa mắt, không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp để ý tới Tiểu Quyển.



Mỗi ngày như bóng với hình, như bóng ma đi theo Tiểu Quyển, làm cho cô muốn làm cái gì cũng không tiện, cuối cùng nhìn Tiểu Quyển chằm chằm đến mức cô cảm thấy phiền phức.



Cùng ngày, sòng bạc lại công bố nhiệm vụ mới, trong vòng ba ngày, ai có thể hôn Kỷ Hằng, thì nhận được một phần tiền đánh cược.



Ngay lập tức, Kỷ Hằng bị một đám người bao vây.



Không có việc gì thì đến hỏi khóa tu hành, đưa đồ ăn đưa, khăn tay, không có lý do gì thì tới tìm để nói chuyện phiếm. Kỷ Hằng vô cùng phiền phức khi bị dây dưa liên tục, không còn nhìn chằm chằm Tiểu Quyển nữa.



Tiểu Quyển tiêu dao hai ngày, phát hiện không có ai thực sự thành công.



Một là Kỷ Hằng quá cảnh giác và khéo léo, công phu lại tốt, căn bản không để người ta hôn được, thứ hai anh ta là người quản lý các đệ tử trên núi, cho nên đúng là không ai có can đảm làm như thế thật.



Đêm ngày thứ ba, Tiểu Quyển uống rượu trái cây với các huynh đệ và tỷ muội thân cận. Mọi người nhao nhao, không biết tại sao chủ đề lại chuyển đến trên người Kỷ Hằng.



Có người cảm khái: “Đặt nhiều tiền như vậy, mà cũng không có ai dám động vào Kỷ sư huynh.”



“Chủ yếu là nếu chọc huynh ấy thì về sau chịu không nổi.”



Tiểu Quyển nhíu mày, “Các ngươi sợ cái gì, làm sao phải sợ hắn như vậy? Chỉ là một con lớn hơn con mèo một chút thôi mà.”



Có người ồn ào: “Tiểu Quyển, ngươi còn nói người khác, chắc là ngươi và huynh ấy ở Khiển Khinh Cốc đã hôn môi rồi đúng không, không phải ngươi cũng giống mọi người, không dám hôn huynh ấy đó sao?”



Có rượu dâu tằm đốt đầu, Tiểu Quyển đứng lên, “Ai nói ta không dám? Nhìn ta đi.”



Bên ngoài trời đông giá rét, Tiểu Quyển phủ thêm một cái áo khoác lông màu xanh, dẫn theo một đám người, nối đuôi nhau đi đến chỗ ở của Kỷ Hằng.



Bị gió lạnh thổi vù vù, đầu óc Tiểu Quyển đã thanh tỉnh, thế nhưng lời đã nói, cộng thêm có nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy, thật sự là không thể đánh trống lui quân, hiện tại rút lui, thì sau này làm sao có thể lăn lộn ở Uyển Khâu được nữa.



Tiểu Quyển cắn răng, tiến lên gõ của phòng Kỷ Hằng.



Đám người kia ở sau lưng, vèo một cái không còn ai.



Tiểu Quyển khinh bỉ quay đầu nhìn bọn họ một chút: Thực sự chẳng ra gì.



Kỷ Hằng có lẽ sắp ngủ say, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng trơn, khi anh mở cửa và nhìn thấy Tiểu Quyển đứng trong tuyết thì giật mình.



Lập tức nhíu mày hỏi: “Ngươi uống rượu?”



Ánh mắt thật tốt, cái này cũng nhìn ra được.



Tiểu Quyển quyết tâm liều mạng, một chữ cũng không nói, đột nhiên nhào tới, ôm lấy cổ của anh ta kéo thấp xuống, rồi đụng vào môi của anh ta.



Đại khái là Kỷ Hằng bị hù dọa trước đòn tập kích bất ngờ của cô, đứng sựng ở đó, không nhúc nhích.



Trong lòng Tiểu Quyển đắc ý: Nhìn đi, có cái gì khó? Lấy cớ đứa khăn tay gì đó để làm gì? Chỉ cần như vậy là xong rồi.



Bỗng nhiên có một cánh tay vuốt ve lưng của Tiểu Quyển.



Kỷ Hằng ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn sâu hơn.



Động tác của anh không lưu loát, bờ môi mềm mại lại ấm áp, cánh tay kiên cố có lực, dưới bầu trời đầy bông tuyết bay lả tả, anh chăm chú ôm lấy cô.



Cái này hình như đi sai hướng rồi.



Tiểu Quyển cố gắng đẩy ngực anh ra.



Kỷ Hằng không tiếp tục, buông cô ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú, giống như đang chờ cô nói chuyện.



Hiện tại, nói cái gì cũng không xong.



Tiểu Quyển có chút hoảng, quay người muốn đi.



Phía sau Tiểu Quyển, trong bóng tối bỗng có tiếng huýt sáo và reo hò.



Có người nói: “Tiểu Quyển quá lợi hại!” “Bây giờ Tiểu Quyển thắng được không ít tiền nhỉ? Quá sướng rồi, rốt cuộc ta đã đặt đúng!”



Tiểu Quyển không khỏi nhìn Kỷ Hằng một chút.



Kỷ Hằng đứng ở đó, ánh mắt ảm đạm không rõ, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Quyển.



“Chơi vui sao?” Kỷ Hằng hỏi.



Tiểu Quyển không lên tiếng.



“Như vậy đã đủ sao? Không muốn thêm một chút nữa sao?”



Kỷ Hằng bỗng dưng tiến về phía trước một bước, đưa tay ghìm chặt eo Tiểu Quyển, ép cô lại gần trong ngực, tay kia đè sau ót, rồi hôn lên.



Anh hung hăng chặn miệng Tiểu Quyển, không khách khí chút nào đưa đầu lưỡi vào trong miệng Tiểu Quyển, không chút kiêng kỵ càn quét một lần, không hề buông ra.



Tiểu Quyển hung hăng cho anh một bạt tai, rồi đẩy anh ra.



Hai người nhìn nhau chằm chằm như kẻ thù không đội trời chung, cả hai đều thở hổn hển.



Nhìn chằm chằm một lúc, Kỷ Hằng bỗng nhiên quay người trở về phòng, đóng cửa lại.



Ngày hôm sau, sòng bạc ngầm của Tiểu Quyển bị tịch thu.



Tiền đánh bạc, dụng cụ đánh bạc đều có đủ, chứng cứ vô cùng xác thực, Kỷ Hằng lập tức dẫn người và đồ vật đến trước mặt sư phụ.



Kỷ Hằng thậm chí không nhìn Tiểu Quyển lấy một chút.



Tiểu Quyển cũng không nhìn Kỷ Hằng, nghĩ thầm: Náo thành như thế này, cuối cùng có thể bị đuổi xuống núi, đóng gói hành lý đuổi về nhà?



Trong nhà có ăn có chơi, sướng hơn nhiều so cái nơi quỷ quái với một đống quy củ lại lạnh chết người này.



Nhưng mà sư phụ không làm như vậy.



Sự kiên nhẫn của sư phụ đối với mầm non sai lệch Tiểu Quyển vẫn còn, chỉ cười tủm tỉm hỏi Kỷ Hằng: “Trò cảm thấy nên phạt thế nào?”



Kỷ Hằng lạnh lùng nói: “Con cảm thấy nên đưa nàng ra sườn núi để hối lỗi.”



Lúc đó, trong lòng Tiểu Quyển đang nghĩ: Trời đông lạnh rét thế này mà bảo người ta ra sườn núi hối lỗi, ngươi điên rồi.



*



“Đi đâu?”



Giọng nói của Kỷ Hằng kéo Tiểu Quyển về hiện thực.



Thừa dịp Tiểu Quyển đang ngẩn ngơ, anh ôm eo của cô, ép cô xuống thảm một lần nữa.



Tiểu Quyển nâng tay lên, định lại cho anh một bạt tai.



Kỷ Hằng say, phản ứng chậm hơn nhiều, khi Tiểu Quyển đưa tay ra thì anh mới nắm chặt tay cô.



“Nhẹ một chút,” Anh nắm chặt mấy ngón tay của Tiểu Quyển, “đừng để mấy ngày liên tiếp, trên mặt tôi đều phải trang điểm do bị cô đánh.”



Sau đó anh buông tay Tiểu Quyển ra, dán môi mình lên môi cô.



Giống như nếm phải món ăn ngon đã lâu chưa được ăn, anh thở dài một tiếng trong cổ họng.



Tiểu Quyển giơ tay lên, hoàn toàn ngổn ngang.



Bộ dạng của anh ta như muốn bảo thích tát thì tát, cho nên, giờ có nên cho anh ta một cái bạt tai không nhỉ? Tất cả là như thế nào nha?



Kỷ Hằng trằn trọc một lát, lại dùng đầu lưỡi đưa vào giữa đôi môi của Tiểu Quyển, trong miệng anh có mùi rượu, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.



Tiểu Quyển lại cho anh một cái cái tát, nghiêng đầu né anh.



Tiểu Quyển tát đến mức bàn tay đau bỏng rát, nhưng Kỷ Hằng lại thờ ơ.



Anh cau mày, cúi đầu cắn môi dưới của Tiểu Quyển một chút, “Tôi đã tùy tiện để cho cô tát, vậy cô cũng nên phối hợp một chút chứ?”



Tiểu Quyển im lặng: Cho nên anh ta lấy cái tát để thanh toán cho việc hôn cô sao, cảm thấy chịu tát đủ rồi thì có thể tùy tiện hôn? Đây là cái logic gì thế.



Kỷ Hằng không đợi cô hoàn hồn, đưa tay cố định trụ đầu cô, cạy mở hàm răng của cô, tiếp tục cùng cô dây dưa.



So với lúc trước ở Uyển Khâu, thì bây giờ anh đã thuần thục nhiều rồi.



Anh tách ra một chút, cất giọng tỏ vẻ đắc ý, “Có phải lợi hại hơn rất nhiều so với trước kia không? Những năm này, thỉnh thoảng cô để cho tôi hôn cô, cô thích gì, tôi đều biết cả.”



Lợi dụng lúc người khác không tỉnh táo, chiếm lợi như vậy, lần này Tiểu Quyển thật sự nổi giận, nhấc đầu gối lên định đá anh ta.



Kỷ Hằng đè chân của cô lại, “Đừng đá chỗ này, dễ dàng bị thương. Cô vẫn nên tiếp tục tát tôi đi.”



Anh ta đang coi việc bị đánh giống như gọi món ăn sao?



Tiểu Quyển trực tiếp cho anh ta một bàn Mãn Hán, đấm đá anh ta loạn xạ.



Vì uống quá nhiều, nên so với bình thường, Kỷ Hằng lúc này dễ đối phó hơn, đánh anh ta từ đầu đến chân.



Đáng tiếc là không thể rời khỏi anh ta năm bước, rất nhanh Kỷ Hằng đã như hình với bóng, đuổi theo cô, từ phía sau ôm cô vào trong ngực một lần nữa.



Ngay cả chính anh cũng loạng choạng đứng không vững, lại còn nhất định phải ôm Tiểu Quyển không buông tay, kết quả hai người lại cùng nhau ngã xuống thảm.



Kỷ Hằng chôn đầu vào trong tóc Tiểu Quyển, mơ hồ nói, “Hạ Tiểu Quyển, cô để tôi ngồi ở nơi cao như thế kia, còn để tôi uống rượu đế, đêm nay chơi tôi như vậy, đã ghiền chưa? Thoải mái không?”



Tiểu Quyển cười một tiếng: “Thoải mái nha.”



Kỷ Hằng không nói gì, cũng không buông tay, một lát sau, bỗng nhiên nói: “Cũng không thể chỉ có một mình cô thoải mái.”



Anh dùng một cái tay khác vén mái tóc xoăn của Tiểu Quyển qua một bên, hôn lên phần gáy trần trụi của cô.



Biết anh ta nhiều năm như vậy, cho dù là cãi nhau hay đánh nhau, từ đêm hôm đó ở Khiển Khinh Cốc cho tới bây giờ, Tiểu Quyển cũng không thật sự phòng bị Kỷ Hằng.



Đêm đó, tận mắt nhìn thấy anh bị cỏ khiển khinh đầu độc đến mức mặt mũi hết đỏ rồi lại trắng, cả tóc và quần áo đều ướt đẫm, nhưng ngay cả nửa cái ngón tay cũng đều không động vào Tiểu Quyển. Từ đó, Tiểu Quyển liền biết, người này, mặc dù là tên khốn, nhưng không hề khốn nạn.



Là một tên khốn nhưng cũng rất chứng nhân quân tử.



Còn nữa, anh ta cùng với Tiểu Quyển mơ hồ kết hôn hai năm, ở cùng một chỗ, dưới tình huống Tiểu Quyển thích anh như vậy, mà hai người không hề phát sinh bất kỳ chuyện gì. Có thể thấy được, mối quan hệ thuần khiết của hai người vẫn luôn được duy trì, cũng không phải là do Tiểu Quyển làm mà là do Kỷ Hằng.



Cho nên Tiểu Quyển mới dám giống như bây giờ, mỗi ngày ngủ chung một phòng với anh ta mà không chút nào lo lắng.



Đến mức Tiểu Quyển nảy ra một ý tưởng mới —— Không phải anh ta bị bệnh chứ?



Nhưng hôm nay anh ta uống nhiều quá, Tiểu Quyển cảm thấy, anh ta giống như không phải bị bệnh.



Anh áp sát vào sau lưng Tiểu Quyển, thân thể biến hóa rõ ràng, cứng rắn mạnh mẽ làm cho người ta đỏ mặt.



Anh kẹp chặt eo cô, bờ môi lướt qua mái tóc cô, rồi hôn một chút về phía sau dọc theo gáy cô, giữ lấy dái tai của cô.



Lúc này, Tiểu Quyển mới phát giác được, không thể nghi ngờ gì nữa, bao phủ cô là hoocmon nam mãnh liệt, phía sau cô chính là động vật giống đực, hơn nữa còn là động vật giống đực có tính tấn công mạnh mẽ.



Anh ta uống quá nhiều, hoàn toàn không giống Kỷ Hằng thường ngày.



Lúc này Tiểu Quyển thực sự lo lắng, giãy dụa né môi anh ta, đưa khuỷu tay về phía anh ta để uy hiếp.



Lần này ra tay rất nặng, Kỷ Hằng kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay buông lỏng một chút, Tiểu Quyển nhân cơ hội trườn ra khỏi người anh và nhân tiện cho anh một cú đá nữa.



Còn chưa leo ra bao xa, thì đã bị Kỷ Hằng túm lấy mắt cá chân kéo về, kiên nhẫn đặt dưới thân một lần nữa.



Ngay lúc hai người đang nháo động thì cửa phòng làm việc của Kỷ Hằng đột nhiên bị mở ra.



Nhiếp Trường Phong đứng ngoài cửa, thấy rõ hai người bọn họ đang làm gì, thì một mực im lặng.



Kỷ Hằng híp mắt nhìn Nhiếp Trường Phong, giống như đầu óc xoay chuyển nửa ngày, mới nhớ ra anh ta là ai.



“Cậu tới làm gì? Ra ngoài.” Kỷ Hằng cất giọng khó chịu.



“Ra cái gì?” Nhiếp Trường Phong không để ý tới anh, sải bước đi tới, chuyện đầu tiên làm chính là đi đến chỗ cửa sổ sát đất, kéo toàn bộ rèm cửa lại.



“Ảnh đế Kỷ, một mình cậu muốn lên hot search thì thôi đi, còn muốn kéo cả Tiểu Quyển lên nữa ư.”



Kỷ Hằng buông Tiểu Quyển ra, ngồi dưới đất dựa vào ghế sô pha, đại não vận động nữa ngày, mới hỏi: “Tôi và vợ tôi thân mật, mắc mớ gì tới cậu?”



“Ai là vợ của anh?” Tiểu Quyển lập tức kháng nghị.



“Cậu xem đi, con gái người ta đã không thừa nhận, Kỷ Hằng, không phải cậu mượn rượu cạy mạnh đấy chứ?”



Nhiếp Trường Phong cười cười, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói với Tiểu Quyển: “Anh thấy tin nhắn của em, gọi lại cho em và Kỷ Hằng đều không có ai bắt máy, cho nên tới nhà hai người, nhưng không có ai cả, vì thế mới tới công ty xem thử.”



Tiểu Quyển đột nhiên hiểu ra.



Anh ấy nhận được tin nhắn ‘giang hồ cấp cứu’ của Tiểu Quyển, tưởng là Tiểu Quyển gặp phải phiền toái gì, chạy đi tìm một vòng, đến nơi đây thì đúng lúc gặp Tiểu Quyển và Kỷ Hằng đang ẩu đả, nghĩ rằng tin nhắn cầu cứu của Tiểu Quyển là bởi vì bị Kỷ Hằng quấy rối, cho nên mới một mực ở lại.



Tiểu Quyển có chút cảm động: Cái người “anh Trường Phong” này nhìn qua thì không quá đáng tin cậy, nhưng thật ra là người trượng nghĩa.



Nhiếp Trường Phong không có ý muốn đi, cho nên Kỷ Hằng đành phải ngồi lên ghế sô pha, dựa lưng vào ghế, vuốt huyệt Thái Dương, giống như rất không thoải mái.



Lòng từ bi của Nhiếp Trường Phong nổi dậy, pha một tách trà đậm cho anh, còn lấy khăn lạnh để anh lau mặt.



Đêm dần khuya.



Đắp một lúc lâu, ánh mặt Kỷ Hằng rõ ràng đã tỉnh táo không ít, chí ít đã tập trung hơn.



Kỷ Hằng ném khăn mặt lên bàn trà, uể oải hỏi: “Trường Phong, đêm nay cậu cố ý đến đây để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”



Nhiếp Trường Phong vẫn cười đùa tí tửng như cũ, “Nếu như cậu nói như vậy, thì cũng không thể là không phải.”



Kỷ Hằng nhìn cậu ấy chằm chằm, “Nhưng cậu cũng biết rõ, cái người này không phải là em gái Tiểu Quyển của cậu, mà là Hạ Tiểu Quyển mà tớ đã biết năm ngàn năm trước.”



Ánh mắt Nhiếp Trường Phong dời đến trên mặt Tiểu Quyển, ảm đạm trong giây lát.



Sau khi nhìn chằm chằm cậu ấy, vừa quay đầu, Kỷ Hằng đã phát hiện Tiểu Quyển đang mặt mũi tràn đầy hứng thú nghiên cứu nhìn hai người bọn họ.



Tiểu Quyển tò mò hỏi: “Kỷ Hằng, đêm nay anh kỳ kỳ quái quái như thế, không phải là thích tôi đó chứ?”



Kỷ Hằng liếc cô một cái, “Thích cô? Nghĩ gì thế, hiểu rõ đàn ông sao? Biết cái gì gọi là say rượu mất lý trí không?”



Lúc này mới giống lời Kỷ Hằng nói, xem ra anh là tỉnh rượu.



Nhiếp Trường Phong có chút im lặng, nhịn không được mà hỏi Tiểu Quyển: “Nếu cậu ấy thực sự thích em, em định làm như thế nào?”



Tiểu Quyển đáp rất trôi chảy: “Làm sao bây giờ? Đương nhiên là đá cho anh ta lăn ra xa.”



Nhiếp Trường Phong nhìn Tiểu Quyển một chút, lại nhìn Kỷ Hằng một chút, nhìn hai người không nói nên lời, đứng dậy đi về phía cửa sổ.



Anh ấy vén rèm, nhìn xuống dưới một chút, “Ai cũng lăn không được, tớ vừa mới nhìn thấy xe của chó săn dưới lầu, bây giờ các người không thể về nhà.”



Bọn họ đều có thể nhìn thấy xe của bọn chó săn, cảm giác giống như trên xe của bọn chó săn có tấm biển, trên đó viết to hai chữ “chó săn”.



Tiểu Quyển hỏi: “Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ này sao?”



Kỷ Hằng lạnh lùng đáp: “Ba người ngủ cùng một chỗ? Nghĩ hay nhỉ. Cô định nằm ở giữa sao?”



“Cảnh đẹp ngày lành, ngủ cái gì mà ngủ?”, Nhiếp Trường Phong đi tới, lấy một hộp bài poker trong ngăn kéo ra, đập xuống bàn trà, “Đấu địa chủ đi.”



Kết quả không đấu thành địa chủ, mà ba người chơi game trên điện thoại suốt cả đêm.



*



Sáng sớm, Lý Thiên thật vất vả mới tìm được người, mang theo bữa sáng đến tầng cao nhất của công ty, lúc mở cửa thì giật nảy mình.



Bên trong, ba người một đêm không ngủ, tinh thần phấn chấn, mỗi người đỏ mắt cầm điện thoại di động.



Lý Thiên muốn khóc, “Chị Tiểu Quyển, tiểu tổ tông ơi, hôm nay không phải chị phải vào tổ quay phim sao? Quầng thâm mắt của chị bây giờ đen sì đến mức không cần đánh phấn mắt rồi đó.”



Tiểu Quyển cười ha hả: “Lý Thiên, thứ nhất cậu không phải là người đại diện của tôi, thứ hai cậu không phải là kim chủ của bộ phim, thứ ba không phải là nhà sản xuất, cậu gấp cái gì nha?”



Hai người bị cô điểm danh không khỏi đưa mắt nhìn nhau.



Nhiếp Trường Phong sờ mũi một cái, nói với Kỷ Hằng: “Tớ hoàn toàn quên mất chuyện này.”



Kỷ Hằng cũng có chút xấu hổ, “Tớ cũng vậy.”



Sau đó Tiểu Quyển lập tức bị ném lên xe bảo mẫu, cưỡng chế ngủ trên xe.



Thừa dịp mọi người còn chưa lên xe, Tiểu Quyển nằm xuống trước, thấp giọng cảnh cáo Kỷ Hằng: “Rượu là do tôi, chuyện tối ngày hôm qua tạm thời không so đo với anh, về sau nếu còn như thế, không nói đến chuyện tôi không quay phim cho anh nữa, mà hãy coi chừng tôi chém anh đấy.”



Kỷ Hằng liếc cô một cái, đáp: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”



Sau đó lại bổ tiếp một đao, “Chủ yếu là do cô, không uống quá nhiều thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”



Tiểu Quyển không nói hai lời, đạp đầu gối anh một cước, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại tức giận, rồi tức giận lại nhẹ nhõm.



Chờ Tiểu Quyển tỉnh dậy thì đến thành phố D, cách không xa thủ đô là mấy.



Thành phố D không phồn hoa bằng thủ đô, nhịp điệu cuộc sống có vẻ chậm hơn hai nhịp. Con người cũng không vội vàng như vậy, ít ham muốn thành công nhanh chóng, thu lợi nhanh chóng, nhàn hạ, nhiệt tình. Giữa những con phố lớn ngõ nhỏ là mấy khu chợ nhuộm khói lửa hồng trần.



Ánh mắt của đạo diễn Hàn rất độc đáo, đây chính là nơi sinh ra và lớn lên của cảnh sát trẻ Trần Nhạc.



Hôm nay đến lượt Phó Tiểu Âm quay bổ sung, đoàn phim mượn đồn công an diễn thực cảnh, mới đến hiện trường thì đã nhìn thấy một đám người vây quanh.



Hơn phân nửa đều là fan hâm mộ của Kỷ Hằng, bởi vì Kỷ Hằng vừa xuống xe, bên ngoài đã có không ít người lớn tiếng gọi tên anh.



Xem ra chuyện đoàn phim muốn tới quay phim đã bị tiết lộ.



Những người mà đạo diễn Hàn sắp xếp đã đứng bên ngoài chờ, mấy người bảo vệ Kỷ Hằng và Tiểu Quyển xuyên qua đám người, đi vào cổng.



Được mở đường, Kỷ Hằng khẽ cười cười với fan hâm mộ vây quanh, ngay lập tức tiếng hét càng chói tai hơn.



Còn mấy phút nữa mới đến mười một giờ, cho nên Tiểu Quyển phải kiên trì đi theo anh.



Cũng may có anh chặn phía trước, Nhiếp Trường Phong đi ở bên cạnh, hai người với thân hình cao lớn, vừa vặn có thể che khuất Tiểu Quyển.



Những mà vẫn có những người tinh mắt nhận ra, fan hâm mộ của Kỷ Hằng ít nhiều đều biết Hạ Tiểu Quyển.



Tiểu Quyển nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.



“Người kia là Hạ Tiểu Quyển sao?”



“Giống như thật sự là Hạ Tiểu Quyển, cô ấy tới làm gì?”



“Còn có thể làm gì, lại theo đuôi tới chứ sao? Cậu cứ coi cô ấy là trợ lý là được.”



Tiểu Quyển nghĩ thầm: Cắt, hôm nay tôi đến đây để quay phim, ảnh đế Kỷ của các người mới là người theo đuôi tới đây đấy.



Nghĩ là nghĩ thế nhưng mà cô đang nhắm mắt đi theo sau anh ta, thật đúng là có chút giống.



Kỷ Hằng ở phía trước chợt ngừng lại một bước.



Lúc này đã đến cửa kính, Kỷ Hằng nghiêng người qua một bên để Tiểu Quyển vượt qua anh, đi vào trước.



Đằng sau lập tức vang lên tiếng hét chói tai ——



“Đúng là quý ông lịch lãm!”



Tiểu Quyển nghĩ thầm: Giả tạo, anh cứ giả tạo đi.



Đạo diễn Hàn dẫn người từ bên trong ra đón.



Không ai không biết đạo diễn Hàn Tử Kỳ nổi tiếng, fan hâm mộ bên ngoài cửa kính rất hào hứng, “Đó là Hàn Tử Kỳ sao? Giống như thực sự là Hàn Tử Kỳ đó!”



Hàn Tử Kỳ chào hỏi Kỷ Hằng và Nhiếp Trường Phong, sau đó cười nói với Tiểu Quyển: “Tiểu Quyển, không sao chứ? Hôm nay cô phải quay chính đấy.”



Tiểu Quyển cười cười với ông ấy: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”



Bên cạnh còn có người cổ vũ: “Cô Hạ nhất định không thành vấn đề.”



Hàn Tử Kỳ và Tiểu Quyển cười nói, sóng vai đi vào trong, theo sau còn có vệ sĩ, Kỷ Hằng và Nhiếp Trường Phong, bên cạnh là mấy người của đoàn làm phim, còn có Lý Thiên và Tiểu Mễ đeo túi xách đi theo sau cùng.



Thấy thế nào, cũng giống như một đám người đang vây quanh Hạ Tiểu Quyển.



Quần chúng vây xem bị nhân viên công tác chặn ở ngoài cửa kính lâm vào tình trạng im lặng quỷ dị.



Bên trong không có những người không có phận sự, cho nên thanh tĩnh hơn nhiều. Sáng hôm nay đều là cảnh quay bổ sung ở bên trong cục cảnh sát, liên quan đến những phân cảnh ngắn của Phó Tiểu Âm ở đồn cảnh sát.



Mộc Thiên Kỳ chịu khó, đã tới từ sớm, hiện đang trang điểm và thay quần áo.



Mười một giờ đã đến, Tiểu Quyển mau chóng rời khỏi Kỷ Hằng để đi trang điểm.



Mặc dù thân thể của Tiểu Quyển không có tu luyện nhưng cũng là linh thai của Thanh Loan, ngủ một giấc ngắn thì đã phục sinh đầy máu, dấu vết thức đêm đã không còn.



Chờ lúc Tiểu Quyển đi ra, ngay cả Kỷ Hằng, người đã quen thuộc với cô cũng giật mình.



Bộ cảnh phục mùa hè màu lam nhạt rất hợp với cô, tóc được tết tinh nghịch, cuộn lại ở sau đầu, đội mũ, đôi mắt to trong veo và thông minh dưới vành mũ..



Đạo diễn Hàn cũng rất hài lòng với tạo hình của Tiểu Quyển, dẫn cô tới trước bàn làm việc: “Tới tới tới, chúng ta tới quay cảnh ‘cười một cái’ nào.”



Cảnh quay này vô cùng đơn giản, thật đúng là chỉ ‘cười một cái’.



Kỹ thuật viên ánh sáng đã chỉnh ánh sáng bàn làm việc theo hiệu ứng hoàng hôn và bắt đầu chụp.



Đoạn này là lúc tan việc, Trần Cảnh cất đồ đạc xong, quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phó Tiểu Âm, Phó Tiểu Âm cười với cậu một tiếng.



Tiểu Quyển nghĩ thầm: So với bò ống nước và ẩu đả với Kỷ Hằng, thì cảnh này cũng quá dễ dàng nhỉ?



Mộc Thiên Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Quyển đang nhìn cậu, đằng sau là một mảng hoàng hôn vàng rực, thì nở nụ cười.



Mái tóc và hàng mi dài của cô đều được nhuộm vàng, ý cười trong mắt giống như mật ong vàng óng ánh, trực tiếp chạm tới đáy lòng, đẹp đến mức không chân thực.



Đạo diễn Hàn, Mộc Thiên Kỳ, anh quay phim, tim của mỗi người nhìn thấy cảnh này đều ngừng nửa nhịp.



Cảnh này Mộc Thiên Kỳ đã đóng cùng với Tiết Thanh Thanh một lần, nhưng khi thay người, hiệu quả hoàn hảo hơn rất nhiều.



Đầu óc Mộc Thiên Kỳ cũng có chút loạn, trong lòng tự nhủ: “Nghĩ gì thế? Đây là chị Tiểu Quyển của anh Kỷ đấy.”



Trước lúc đi tới bàn Tiểu Quyển cậu còn đỏ mặt, ánh mắt có chút trốn tránh Tiểu Quyển, thật không dám nhìn vào mặt cô, ngại ngùng thử thăm dò: “Tiểu Âm, tan làm à, cùng về chứ?”



Đạo diễn hô cắt, mặc dù không có Kỷ Hằng cùng diễn nhưng cả Mộc Thiên Kỳ và Tiểu Quyển cũng tạo ra hiệu quả tốt một cách kỳ lạ, trên màn hình tràn ngập hương vị tình cảm yêu đương ngây ngô.



Đạo diễn Hàn rất hài lòng.



Nhân vật Phó Tiểu Âm này là là một ẩn dụ cho hạnh phúc và vẻ đẹp trong cuộc sống. Chỉ cần dựa vào gương mặt xinh đẹp, tươi sáng này thì Tiểu Quyển đã đạt được 100%.



Kỷ Hằng im lặng, nhìn hiệu ứng một lần nữa, không nói gì.



Đây là nơi mọi người làm việc, bên sản xuất chỉ nhờ quan hệ mượn được mấy giờ, cũng may hôm nay Tiểu Quyển và Mộc Thiên Kỳ đều có phản ứng hóa học vô cùng tốt, quay rất thuận lợi, đến buổi chiều thì đã quay xong mấy cảnh bổ sung.



*



Cả đoàn cùng nhau di chuyển đến một địa điểm trong công viên để quay ngoại cảnh.



Tiểu Quyển vừa đến nơi, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên bãi cỏ rộng lớn.



Tiểu Quyển nói cà lăm: “Kỷ Hằng, nó, nó, nó, sao lại tới đây?”



Lời còn chưa dứt, thì Hạ Tiểu Hằng cách đó không xa lập tức tránh thoát khỏi Lý Thiên, cái đuôi lớn màu đen và cái đầu trắng điên cuồng nguých quay nguých lại, vui sướng lao về phía Tiểu Quyển.



Tiểu Quyển nhanh chóng trốn sau lưng Kỷ Hằng.



Kỷ Hằng chặn Hạ Tiểu Hằng lại, túm lấy dây xích để khống chế nó lại.



Những cảnh quay ở công viên này đều có chó, lúc đầu Kỷ Hằng muốn dùng đạo cụ và hiệu ứng đặc biệt để thực hiện, sao mà đột nhiên Hạ Tiểu Hằng lại đến đây?



“Kỷ Hằng, anh cố ý?”



Kỷ Hằng đáp: “Cô đi tìm Nhiếp Trường Phong mà tính sổ. Cậu ta nói muốn tiết kiệm tiền, nhất định phải dùng chó thật. Chú chó mượn lần trước đã sinh con rồi cho nên không tới được, cảnh quay chó trong bộ phim này đều quay với Phó Tiểu Âm, cho nên phải quay lại toàn bộ. Vì thế nên tạm thời không thể không đưa Hạ Tiểu Hằng tới.” “Anh đừng cứ gọi Hạ Tiểu Hằng, Hạ Tiểu Hằng, bây giờ nói tên là Cẩu Cẩu.” Tiểu Quyển nắm chặt Kỷ Hằng làm lá chắn, đau khổ nói: “Coi như tôi muốn phối hợp, nhưng mà phải xem tôi có diễn được hay không nha?”



Kỷ Hằng mỉm cười, “Tôi đã cân nhắc, kịch bản thay đổi một chút, đổi thành Phó Tiểu Âm sợ chó. Như vậy chẳng phải đã xong rồi sao? Một lát nữa đưa cho cô xem kịch bản mới.”



Tiểu Quyển không cam tâm: “Lần này quay xong trở về, tôi muốn lập tức biến thành Thanh Loan.”



“Được.” Kỷ Hằng sảng khoái đồng ý.



Các cảnh quay đều không theo thứ tự. Những cảnh quay trong công viên này nằm trong nửa đầu phim, sớm hơn nhiều so với cảnh quay ở nhà kho vào hai ngày trước.



Cảnh đầu tiên là Trần Cảnh dắt chó đi dạo, đúng lúc gặp được Phó Tiểu Âm.



Nguyên bản ban đầu là Phó Tiểu Âm rất thích động vật nhỏ, đúng lúc tìm được chủ đề chung với Trần Cảnh.



Bây giờ đổi thành Phó Tiểu Âm sợ chó, nhưng dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Trần Cảnh, cô ấy đã bắt đầu tiếp xúc với con chó. Cũng lúc này, Phó Tiểu Âm phát hiện người đàn ông này vừa nhẹ nhàng lại tỉ mỉ, cùng từ đây, quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn.



Lúc bắt đầu, Tiểu Quyển nhìn thấy Mộc Thiên Kỳ nắm dây xích Hạ Tiểu Hằng đang như con chó hoang xông lại thì đã tái mặt rồi.



Mộc Thiên Kỳ chật vật dắt Hạ Tiểu Hằng đang nổi điên, còn cố gắng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên khi tình cờ gặp mặt, lên tiếng chào hỏi Tiểu Quyển.



Dây xích trong tay cậu ấy thu lại không đủ ngắn, Hạ Tiểu Hằng bắt được khoảng trống, le cái lưỡi to ướt át lên liếm tay Tiểu Quyển.



Tiểu Quyển giống như bị bỏng, đau đớn muốn chết, trong đầu đều là: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Đến cùng tôi đang làm gì vậy?



Cảnh công viên trong phim chỉ có không đến hai phút, nhưng đã hơn một giờ đồng hồ rồi mà chưa có quay xong.



Mỗi một phút trôi qua đối Tiểu Quyển mà nói là một trận dày vò.



Hạ Tiểu Hằng cũng không dễ khống chế, hơn nửa ngày mới thoát khỏi trạng thái phấn khởi, không ngừng nhào về phía Tiểu Quyển. Trạng thái của Tiểu Quyển cũng không khống chế tốt. Thích ứng hơn nửa ngày, lúc sờ Hạ Tiểu Hằng, tay Tiểu Quyển mới không run run.



Hàn Tử Kỳ nhìn một hồi, hô cắt, gọi người đến bỏ mảnh lá cây nhỏ kẹp trên tóc của Tiểu Quyển, lúc dặn dò lời kịch cho Mộc Thiên Kỳ một nửa thì bảo cậu lấy xuống giúp Tiểu Quyển.



Mộc Thiên Kỳ ăn ngay nói thật: “Đạo diễn Hàn, cháu không dám.”



Tất cả mọi người đều cười.



Hàn Tử Kỳ đáp: “Không dám là được rồi. Chính là cảm giác không muốn đưa tay ra.”



Mộc Thiên Kỳ nhìn Kỷ Hằng một chút, thấy anh không có ý phản đối, thì mới gật gật đầu.



Lời kịch nói được một nửa, Mộc Thiên Kỳ cắn răng đưa tay vào bên trong mái tóc dài mềm mại của Tiểu Quyển, cẩn thận từng li từng tí để không đụng tới lỗ tai của cô, trong lòng nặng nề, cẩn trọng giúp Tiểu Quyển lấy mảnh lá cây kia xuống, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.



Hai người cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhau cười một tiếng.



Hiệu quả rất tuyệt vời.



Lại quay một cảnh quay xa. quay xa không cần thu âm, Mộc Thiên Kỳ ấn con chó lại để Tiểu Quyển sờ, lúc này đã buông lỏng nhiều, cùng ngồi chém gió với Tiểu Quyển.



“Chị Tiểu Quyển, chó có đáng sợ như vậy sao? Anh Kỷ nói với em đây là con chó hai người cùng nuôi nha.”



“Không phải, đừng nghe anh ta nói bậy.”



Mộc Thiên Kỳ buồn bực, “Không phải sao? Thế nhưng xưa nay anh Kỷ không nói lung tung, anh Kỷ là đáng tin nhất.”



Tiểu Quyển cười cười, “Làm sao mà bảo vệ anh ta như vậy nha?”



Mộc Thiên Kỳ giải thích: “Bởi vì anh Kỷ luôn bênh vực em, đối với em rất tốt.”



Nhìn ánh mắt cậu thì biết ngay, một người đàn ông to lớn nhưng đơn thuần ngây thơ, trông giống như bị Kỷ Hằng đem bán đi còn giúp anh ta kiếm tiền, Tiểu Quyển nhịn không được mà nhắc nhở, “Anh Kỷ của cậu đối xử tốt với cậu là muốn bồi dưỡng cậu thành cây hái tiền cho Avant đấy biết không?”



Mộc Thiên Kỳ cười.



“Chị Tiểu Quyển, chị không biết đâu, ngoài kia có biết bao nhiêu người có nhan sắc lại tài hoa, muốn đứng đứng xếp hàng để làm cây rụng tiền cho anh Kỷ đều không có cơ hội. Em có thể làm, đó cũng là vận khí giống như trúng xổ số rồi.”



Đầu óc của đứa nhỏ này còn rất minh mẫn đấy.



Tiểu Quyển không khỏi nói: “Kỷ Hằng thông minh như vậy, anh ta có thể tuyển cậu, nhất định là bởi vì so với mọi người cậu đều mạnh hơn.”



Mộc Thiên Kỳ cười, “Chị Tiểu Quyển, chị thật coi trọng em nha.”



Hai người đang bàn luận về Kỷ Hằng, nhưng mà Kỷ Hằng cũng không biết.



Anh đang đứng ở phía xa, bên cạnh Hàn Tử Kỳ, nhìn hình ảnh của Hạ Tiểu Quyển và Mộc Thiên Kỳ trên màn hình.



Hình ảnh duy mỹ, hai người không biết đang nói chuyện gì, mỉm cười nhẹ nhàng, ấm áp, trong trẻo, giống như thời tiết buổi chiều tuyệt vời ngày cuối xuân đầu hè.



Cảnh tiếp theo, Hàn Tử Kỳ muốn quay cảnh đặc tả Kỷ Hằng ở trong góc âm u của công viên nhìn chằm chằm hai người bọn họ.



Tiểu Quyển tràn đầy phấn khởi chạy đến bên cạnh đạo diễn Hàn, chuẩn bị vây xem Kỷ Hằng đóng phim.



Kỷ Hằng lại chào hỏi Nhiếp Trường Phong rồi đi tới.



Nhiếp Trường Phong mang theo một cái thợ chụp ảnh, đưa Tiểu Quyển đi, để cô và Cẩu Cầu đi qua chỗ bãi cỏ bên kia để chụp ảnh tuyên truyền.



Chờ Tiểu Quyển bên kia an tâm chụp ảnh, không để ý tới bên này nữa, thì Kỷ Hằng mới bắt đầu tự quay trước ống kính.



Ánh nắng buổi chiều quá sáng, đoàn làm phim che hết lớp này tới lớp khác tại nơi hẻo lánh nhất trong công viên để tạo hiệu ứng âm u.



Kỷ Hằng ở trong bóng tối, nhắm lại mắt.



Muốn dùng biểu cảm lộ ra cảm xúc phức tạp, Kỷ Hằng từ lâu đã không cần đến việc mượn góc quay, thế nhưng không biết vì sao, hình ảnh Tiểu Quyển và Mộc Thiên Kỳ trong ống kính lại hiện ra rõ ràng ở trong đầu.



Lúc mở mắt ra thì chính là Cao Du.



Con mắt u ám, đôi môi mím chặt, đối với hình ảnh khát vọng cuộc sống bình thường xen lẫn e ngại kia thì từ đố kỵ chuyển thành ghen ghét, gương mặt Kỷ Hằng vặn vẹo đáng sợ.



Ảnh đế đứng im ở đó, một ánh mắt cũng đặc tả toàn bộ cảnh quay, sau khi hô cắt thì xung quanh là tiếng cảm thán của nhân viên công tác.



Chỉ có Hàn Tử Kỳ có chút xấu hổ.



“Kỷ Hằng à……”



Kỷ Hằng đáp: “Tôi biết. Diễn lại một lần.”



Cảnh quay vừa rồi.



Trong phim, Cao Du chỉ đang theo dõi Trần Cảnh trong bóng tối, tình cờ nhìn thấy Trần Cảnh và Phó Tiểu Âm đang cùng dắt chó đi dạo, cuộc sống bình thường của Trần Cảnh làm cho hắn ta ghen ghét, trong lòng dấy lên ý nghĩ độc ác.



Kỷ Hằng vừa mới biểu lộ sự ghen ghét quá rõ ràng.



Hàn Tử Kỳ xem qua thì nói: “Phải giảm bớt một chút, ánh mắt này của Kỷ Hằng giống như đang bắt gian vậy.”



Chờ Tiểu Quyển thay xong một bộ trang phục khác đi ra thì Kỷ Hằng đã quay xong.



Mặt trời bắt đầu lặn, kéo bóng cây dài xuống mặt đất, ánh sáng trong công viên mờ dần, đúng lúc thích hợp để Kỷ Hằng và Tiểu Quyển diễn cảnh đối đầu.



Cảnh này mới thêm, được thêm vào nửa đầu bộ phim, là cảnh lần đầu tiên Phó Tiểu Âm và Cao Du đối đầu.



Vừa mở đầu chính là sự tình cờ —— kịch bản là Trần Cảnh đi công tác, Phó Tiểu Âm giúp Trần Cảnh dẫn chó đi dạo.



Sức lực của Hạ Tiểu Hằng thực sự quá lớn, Tiểu Quyển cầm dây xích chó, con chó chạy như phi nước đại, Tiểu Quyển lảo đảo đi theo sau, cũng không biết là ai đang dắt ai.



Lúc bị con chó dắt đến vô cùng chật vật thì đột nhiên có một người xa lạ ở bên đường đi ra, người này mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn che hết điểm sáng cuối cùng, giúp cô níu dây xích chó lại.



Tiểu Quyển vội vàng nói cảm ơn.



Nhân vật Cao Du do Kỷ Hằng thủ vai cong miệng nở nụ cười.



“Loài động vật như chó này, không thể để cho nó đi trước cô, cô không thể áp chế nó, thì nó sẽ giẫm lên đầu cô.” Anh ta quấn dây lại hai vòng, nắm chặt rồi đưa cho cô.



Cô lau mồ hôi trên trán, cười với anh ta, “Nó cứ chạy về phía trước, tôi bắt không được.”



Anh ta nhìn chằm chằm cô một chút, lại cầm lấy dây xích chó trên tay cô, “Nhìn xem, nếu nó muốn lao về phía trước, thì liền xoay người đi hướng khác. Tóm lại, cô là chủ, tuyệt đối không thể theo ý nó.”



Anh ta giúp cô làm mẫu một chút.



Chó trong tay anh ta, ngoan ngoãn giống như một con chó hoàn toàn khác, cúi đầu cụp đuôi, nhắm mắt đi theo sau anh, tuyệt nhiên không dám vượt xa nửa bước.



Cô ngạc nhiên, nói: “Tại sao có thể như vậy?”



Anh ta dường như cười một tiếng, môi mỏng chậm rãi phun ra một câu: “Chi phối nó, đả kích nó, phá hủy tất cả đồ vật nó muốn, để nó nhận thấy rõ ai mới là người đang nắm chặt dây thừng trên cổ nó.”



Cô không cười.



Lời nói của anh ta khiến cô sợ hãi theo bản năng, và ánh mắt của anh ta khiến cô càng sợ hãi hơn nữa, cô muốn lấy dây xích chó lại rồi nhanh chóng dắt chó rời đi.



Anh ta đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn cô rời đi, sắc mặt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.



Sau khi quay xong, Hỷ Hằng trở lại màn hình máy quay nhìn lại một lần nữa.



Tiểu Quyển thì không tới đó, trực tiếp đi vào phòng trang điểm, giống như đang trốn Kỷ Hằng.



Hàn Tử Kỳ vừa nhìn hiệu quả vừa gật đầu.



Biên kịch ở bên cạnh cũng lại gần, cảm khái, “Kỹ thuật diễn của anh Kỷ thật tốt, ánh mắt kia, giọng nói kia, quá biến thái, một người đàn ông như em xem còn cảm thấy sợ hãi đến phát hoảng.”



Người khác càng khen, sắc mặt Kỷ Hằng càng xấu đi.



Qua một lúc lâu, Tiểu Quyển mới ra khỏi phòng trang điểm, câu nói đầu tiên là hỏi Kỷ Hằng, “Cẩu Cẩu sợ anh như vậy, không phải là do anh “chi phối nó, đả kích nó, phá hủy tất cả đồ vật nó muốn” chứ?”



Kỹ thuật diễn của anh quá tốt, lời kịch nói làm cho người ta thực sự không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.



Kỷ Hằng hít sâu một hơi, tới gần bên tai Tiểu Quyển.



“Có lẽ mỗi ngày cô đã quên tát tôi, mẹ nó chứ, tôi là một con lão hổ! Hạ Tiểu Hằng từ nhỏ đã đi theo tôi, coi như là đã có gan lớn, chứ con chó bình thường đã sớm tiểu trước mặt tôi rồi.”



Tiểu Quyển nháy mắt mấy cái, có chút ngạc nhiên.



Biết anh ta lâu như vậy, lần đầu nghe anh ta nói tục, hình như anh ta thực sự rất tức giận?



Vì cái gì nha?



Cũng không có ai chọc anh ta cả??



*



Các cảnh còn lại thì ngày mai sẽ quay, hôm nay mọi người cùng nhau kết thúc công việc.



Trên đường về khách sạn, Tiểu Mễ còn đang cảm khái: “Mộc Thiên Kỳ thật đúng là rất đẹp trai, nhất là cảnh chơi với chó cùng chị Tiểu Quyển, tim em như muốn tan chảy.”



Lý Thiên phản bác: “Nếu bàn về đẹp trai, vẫn là anh Kỷ đẹp trai hơn chứ? Diễn vai Cao Du kia, thật sự rất tuyệt.”



Tiểu Quyển tiếp lời, “Anh ta như vậy mà đẹp trai gì cơ chứ? Gọi là biến thái.”



Kỷ Hằng hừ mũi, “Có mắt không tròng. Diễn nhân vật đẹp trai thì là đẹp trai? Trường Phong, trong tay cậu có nhân vậy này không? Cho tớ nhận một vai, tổng tài gì đó, muốn đẹp thế nào thì đẹp trai thế đó.”



Nhiếp Trường Phong run rẩy, “Không đến mức đó chứ? Cậu định đóng phim thần tượng? Cậu bị bệnh tâm thần à.”



Sau đó lại tiếp tục cân nhắc một chút, “Thật ra tiếp nhận mấy bộ phim IP cũng không phải không thể…”



Xe tiến vào khách sạn của đoàn làm phim, lần này ở thành phố D, khách sạn đã khác với khách sạn lần trước.



Phòng của Kỷ Hằng ở tầng cao nhất, trang hoàng xa hoa, Tiểu Quyển đương nhiên cũng đi vào theo, vào trong phòng, thì ngẩn ngơ.



“Đây là có chuyện gì?”



Tiểu Quyển chỉ vào cái giường lớn duy nhất trong phòng.



Kỷ Hằng cũng nhàn nhạt nhìn thoáng qua, “Cô sợ cái gì? Giường này có thể đủ cho bảy, tám người ngủ đi?”



Giường cỡ siêu đại, khoảng cách từ đầu này đến đầu kia đại khái còn xa hơn hai giường đơn trước đây.



Tiểu Quyển hỏi, “Không thể đổi thành phòng hai giường đơn sao?”



“Phòng ở tầng cao nhất thì tính bảo mật mới tốt, ở tầng dưới thì phòng của khách khác bên cạnh, cô muốn bọn họ nhìn thấy chúng ta ở cùng một phòng sao?”



Bỗng nhiên có người gõ cửa, Lý Thiên đi vào, trong tay nắm dây dắt chó, dây dắt chó đung đưa theo Hạ Tiểu Hằng đang nhảy nhót.



Hạ Tiểu Hằng rất ma lanh, nó thuộc giống Border Collie, khác hẳn 2 giống Golden Retriever và Labrador có hình thể tương đương, nhất là thói không nghe lời. Ỷ vào thông minh của mình, dám khi dễ hết thảy mọi người, ngoại trừ Kỷ Hằng, ai nói cũng không nghe.



Lý Thiên bị nó kéo, mặt mũi đầy vẻ không còn gì luyến tiếc.



“Anh, nó lại cào cửa, nhất định phải tới tìm hai người, khách sạn đã gọi điện lên cảnh báo chúng ta, nói vì đoàn phim nên mới phá lệ lưu nó lại, nhưng mà nháo như vậy thì chỉ có thể đuổi ra ngoài, em không đành lòng nhốt nó trong xe. Cho nên, anh, có thể……” Giọng Lý Thiên càng ngày càng nhỏ, “…… Đêm nay giữ nó ở đây được không ạ?”



Kỷ Hằng nhìn Tiểu Quyển, Tiểu Quyển trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng.



“Được.” Kỷ Hằng sảng khoái nhận dây xích chó.



Được thôi.



Phải ngủ cùng Kỷ Hằng trên một cái giường, trong phòng có thêm một con chó thì Tiểu Quyển cảm thấy, đây là buổi tối gian khổ nhất cuộc đời mình.



“Ngồi đi.” Kỷ Hằng tiện tay chỉ chỉ trên mặt đất bên cạnh giường, ra lệnh cho Hạ Tiểu Hằng.



Hạ Tiểu Hằng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho nó le lưỡi, ảnh mắt khát vọng nhìn Tiểu Quyển, rất muốn cô sờ một chút, nhưng mà động cũng không dám động.



“Đêm nay cô muốn biến thành Thanh Loan sao?” Kỷ Hằng hỏi Tiểu Quyển.



Hạ Tiểu Hằng vô cùng không hữu hảo với phiên bản chim của Tiểu Quyển, có nó ở chỗ này, có điên mới biến thành chim, Tiểu Quyển ngay lập tức từ chối.



Kỷ Hằng buộc Hạ Tiểu Hằng vào chân bàn bên ngoài, theo đề nghị của Kỷ Hằng, Tiểu Quyển cũng kiên trì sờ lên đầu Cẩu Cẩu nói ngủ ngon với nó, rồi hai người mới thu dọn để đi ngủ.



Giường đúng là đủ lớn.



Tiểu Quyển ôm gối trên ghế sô pha xếp thành một hàng ngay ngắn như bức tường thành ở giữa giường, khi nằm xuống, họ thậm chí còn không nhìn thấy nhau.



Tiểu Quyển dùng tay quẹt một đường trên gối ôm, giống như thiết lập thêm một lớp bảo hiểm: “Ai vượt qua vạch này sẽ gặp xui xẻo, ai vượt qua vạch này sẽ bị chìm trong đầm năm nghìn năm.”



Kỷ Hằng ngồi ở phía xa bên kia, uể oải đáp: “Cô có tin hay không, dù do cô có khóc lóc cầu xin tôi thì tôi cũng chẳng thèm qua.”



Lời mặc dù rất khó nghe, nhưng nghe lại rất đáng tin cậy.



Tiểu Quyển yên lòng lên giường, mở tivi, đổi kênh một vòng.



Đài truyền hình đang chiếu đoạn phỏng vấn của Kỷ Hằng ngày hôm đó, trên TV, Kỷ Hằng đang nói: “Tôi thích cô gái nhẹ nhàng yên tĩnh, tính tình tốt, đoan trang, tiểu thư khuê các……”



Không chờ anh ta nói xong, Tiểu Quyển đã tắt TV, ngáp một cái, nằm xuống, “Chúc anh sớm ngày tìm được ý trung nhân.”



Kỷ Hằng nhàn nhạt đáp: “Tôi xin nhận lời chúc của cô, hy vọng điều này sẽ thành hiện thực.”



Tiểu Quyển, người không phải là ý trung nhân của Kỷ Hằng, cùng anh ngủ trên một cái giường, cái gì cũng không lo lắng, nhưng mà ngủ đến nửa đêm, Tiểu Quyển cảm giác bên cạnh có người.



Có hơi thở ấm áp phả lên mặt Tiểu Quyển.



Tiểu Quyển ngủ mơ mơ màng màng, không muốn mở mắt, “Kỷ Hằng, anh lại muốn bị đánh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK