• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pinkie



TSB là trường quốc tế tốt nhất ở thủ đô, thuộc hệ thống giáo dục của Anh quốc. Mặc dù trên danh nghĩa là trường dành cho cả nam lẫn nữ, nhưng mà các lớp nam, lớp nữ lại tách biệt. Bình thường các lớp tách biệt độc lập, ngăn cách nhau bởi những bức tường cao, không thể trèo qua được, cũng không gặp được ai. Chỉ có một việc nhất định cùng một chỗ, đó là vũ hội tốt nghiệp lớp mười hai.



Đối với Tiểu Quyển mà nói, năm nay đặc biệt không giống, bởi vì năm nay Kỷ Hằng tốt nghiệp. Vũ hội tốt nghiệp của Kỷ Hằng, Tiểu Quyển nhất định phải đi.



Theo lý mỗi người tham gia lễ tốt nghiệp đều có thể mời một bạn nhảy, lớp trên hay lớp dưới đều được. Tiểu Quyển chỉ cần trực tiếp đi theo Kỷ Hằng là được, đáng tiếc đó không phải là người khác, đó là Kỷ Hằng.



Tiểu Quyển thở dài: Đáng tiếc là Kỷ Hằng.



Việc học của anh không chê vào đâu được, lại là hội trưởng hội học sinh, đội trưởng đội đấu kiếm của trường, càng đáng sợ hơn là năm lớp mười hai, không biết làm sao bị đạo diễn Hàn Tử Kỳ nhìn trúng, nhất định bảo anh đi đóng phim lúc nghỉ hè, mặc dù đất diễn không nhiều nhưng anh lại dành được giải thưởng Diễn viên mới triển vọng nhất của năm cho vai diễn này.



Hào quang vụt sáng khắp nơi, muốn giấu cũng giấu không được. King của năm nay, ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa.



Theo truyền thống, King đều muốn mời Queen của lớp mười hai, cùng đến vũ hội tốt nghiệp, cùng nhau nhảy múa. Tiểu Quyển không cần nghĩ cũng biết Queen là ai. Đó là Đường Dĩ Hạm, một học tỷ xinh đẹp như tiên, con gái của một nhà ngoại giao, dung mạo xinh đẹp, đầu óc thông minh, mỏi tay nhận được offer từ các trường.



Nói một cách khác, hoa khôi phải đi cùng với nam vương.



Thế nhưng cho dù như vậy thì cũng không liên quan tới Tiểu Quyển. Vũ hội tốt nghiệp của Kỷ Hằng, dù sao thì Tiểu Quyển đều phải đi. Tiểu Quyển tính toán, chờ đến khi anh hoàn thành buổi khiêu vũ thì có thể lại cùng nhảy với anh. Thế nhưng, làm sao cô có thể đi được?



“Tiểu Quyển, cậu nghĩ ra chủ ý gì chưa?” Lúc tan học, bạn tốt Bồng Bồng hỏi Tiểu Quyển.



Tiểu Quyển đau khổ: “Vì sao tớ lại nhỏ tuổi hơn anh Kỷ Hằng? Nếu không, vị trí này nhất định là của tớ.”



Bồng Bồng gật đầu từ đáy lòng, “Đó là đương nhiên. Tiểu Quyển của chúng ta căn bản không cần dựa vào cái gì gọi là thành tích rồi hoạt động ngoại khóa, chỉ cần dựa vào gương mặt này là đủ rồi, có thể giật lấy danh hiệu hoa khôi giảng đường. Gương mặt này có thể đánh bại tất cả các cô ấy.”



Tiểu Quyển: “……”



Lời khen được thổi phồng quá mức này làm sao có cảm giác không thích hợp?



Bồng Bồng thọc Tiểu Quyển một chút, “Anh Kỷ Hằng của cậu đang chờ cậu đấy.”



Mặc dù khoa nam và khoa nữ cách xa nhau, nhưng trước cổng khoa nữ lúc nào cũng có không ít người chờ —— Đều đang chờ bạn gái.



Khoảng cách còn rất xa, Tiểu Quyển đã nhìn thấy Kỷ Hằng. Mặc dù lái xe dừng xe ở bên cạnh, nhưng mỗi ngày, trước lúc tan học đều đón Tiểu Quyển, sau đó hai người mới cùng lên xe về nhà.



Anh đứng sau đám người, duy trì khoảng cách nhất định với đám người đang chờ trước cổng, một tay đút túi quần, tay còn lại lướt điện thoại. Rõ ràng tất cả đều thắt cà vạt màu đỏ thẫm, áo khoác đồng phục màu xanh nước biển và quần tây màu xám nhưng mà khi mặc trên người anh lại vô cùng đẹp trai, như hạc giữa bầy gà, luôn nổi bật nhất.



Tiểu Quyển nhanh chóng sờ điện thoại, quả nhiên là có tin nhắn của anh.



“Tiểu Quyển, ra rồi sao? Hôm nay có tiết thể dục, buổi sáng mặc quần áo thể thao và giày thể thao, đừng quên mang về đó, đừng vứt trong phòng thay đồ. Mẹ em nói em đã ném bốn cái túi giữ nhiệt rồi, hôm nay chưa quên chứ? Còn có, hôm qua không tìm thấy sách lịch sử và vở bài tập, nay đã tìm được chưa?”



Tiểu Quyển lắc lắc cặp sách trên lưng, không nặng chút nào, trống rỗng nhẹ nhàng, cảm giác rất không bình thường. Quản chuyện này làm gì, những chuyện này đều không quan trọng, tất cả đều là việc nhỏ.



Tiểu Quyển tiện tay trả lời Kỷ Hằng: “Đều ở hết trong cặp rồi.”



Kỷ Hằng nhắn lại, “Tiểu Quyển thật ngoan.”



Tiểu Quyển có chút chột dạ, vụng trộm ngẩng đầu liếc nhìn anh ở bên kia, bỗng nhiên ánh mắt bị người khác chặn lại.



“Hạ Tiểu Quyển?” Là một giọng nam dễ nghe.



Tiểu Quyển ngẩng đầu nhìn lên, là một bạn nam cao gầy, tuấn tú, da rất trắng, lông mày rất đen, gương mặt có chút ngượng ngùng. Tiểu Quyển còn chưa trả lời thì Bồng Bồng ở bên cạnh đã mở miệng.



“Lương Huyên, anh tìm Tiểu Quyển của chúng ta có việc gì sao?”



Tất cả mọi người đều biết người này, cũng là nam sinh lớp mười hai, bạn học của Kỷ Hằng. Là một anh chàng đẹp trai, tất cả các phương diện đều nổi bật, nếu không có Kỷ Hằng thì nhất định sẽ thành nam vương, đáng tiếc là Kỷ Hằng vẫn còn đó, cho nên anh ấy không có danh hiệu gì cả.



Trên mặt Lương Huyên càng ngượng ngùng hơn, nhưng mà vẫn lấy hết dũng khí: “Hạ Tiểu Quyển, anh đến hỏi một chút, em có đồng ý cùng anh tham gia vũ hội tốt nghiệp của anh không?”



Hả?



Cái này gọi là núi nghèo không đường, nhất thời rẽ lối thì đáp án ngay ở trước mặt.



Đi cùng với anh ấy thì có thể tham gia vũ hội tốt nghiệp của Kỷ Hằng rồi!



Tiểu Quyển vội vàng đồng ý: “Được, đương nhiên là được! Quá tốt rồi!”



Lương Huyên ngàn vạn lần không nghĩ tới là cô đồng ý nhanh như vậy, sửng sốt mấy giây mới nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, “ Vậy anh thêm em nhé? Đến lúc đó chúng ta hẹn thời gian, còn có thể tìm thời gian tập nhảy một chút.”



Vừa thêm Tiểu Quyển, thì bả vai Lương Huyên bị người nào đó vỗ một cái.



Kỷ Hằng cười như không cười đứng ngay sau lưng cậu ấy, “Bận rộn gì à?”



Lương Huyên rất thẳng thắn, “Tớ vừa hẹn em gái cậu tham gia vũ hội tốt nghiệp của chúng ta.”



Kỷ Hằng bị ba chữ ‘em gái cậu’ làm cho nghẹn họng.



Không đợi Kỷ Hằng mở miệng, Lương Huyên cũng thân thiết vỗ bả vai Kỷ Hằng, “Được rồi, vậy các cậu đi trước đi. Tớ còn có chút việc, phải quay lại trường học một chuyến.”



Sau đó cậu ấy cười phất tay với Tiểu Quyển rồi quay người rời đi.



Chờ đến khi anh ấy đi một đoạn xa, Tiểu Quyển mới nghe Kỷ Hằng nghiến răng nghiến lợi nói ba từ, “Em —— gái —— anh?”



Kỷ Hằng đưa tay cầm cặp sách trên lưng Tiểu Quyển, xách trong tay mình. Tiểu Quyển chột dạ nhìn anh cầm cặp sách trống rỗng của mình, sau đó lại phát hiện Kỷ Hằng hoàn toàn không chú ý tới chiếc cặp quá nhẹ, giống như anh đang thất thần.



Cho đến khi hai người ngồi trong xe, Kỷ Hằng mới hỏi Tiểu Quyển: “Em muốn tham gia vũ hội tốt nghiệp với cậu ta? Sao em không đi với anh?”



Mắt Tiểu Quyển sáng lên, “Có thể đi cùng với anh sao? Thế nhưng không phải anh đi cùng với Đường Dĩ Hạm sao?”



“Đường Dĩ Hạm là ai? Tại sao anh lại phải đi cùng người khác?” Kỷ Hằng nhíu mày, “Tiểu Quyển, hai chúng ta cùng nhảy, như thế không tốt à?”



Tiểu Quyển hơi run một chút.



Nếu tại vũ hội tốt nghiệp, Kỷ Hằng vứt bỏ Queen danh chính ngôn thuận, lại đi nhảy với một con nhóc lớp dưới thì chuyện này đoán chừng có thể bị đàm tiếu trong trường cả năm. Anh sẽ nhanh chóng tốt nghiệp, chỉ còn lại một mình Tiểu Quyển tiếp tục ở đây với mớ hỗn độn đó.



“Kỷ Hằng, không theo quy cũ sẽ không tốt?” Tiểu Quyển tận tình khuyên bảo Kỷ Hằng, “Hơn nữa Đường Dĩ Hạm người ta thật đáng thương biết bao? Phần múa mở màn bị người khác đoạt mật, vũ hội tốt nghiệp ai cũng có một lần trong đời thôi. Anh nhảy mở màn với chị ấy, sau đó chúng ta có thể nhảy cùng nhau, như thế không phải rất tốt sao?”



“Rất tốt?” Kỷ Hằng nghiêng người về phía trước, quay sang cẩn thận nghiên cứu biểu cảm của Tiểu Quyển, “Em cảm thấy rất tốt?”



Tiểu Quyển rất thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt anh.



Kỷ Hằng nhìn cô nửa ngày, thở dài, không nói gì.



*



Khiêu vũ đối với mấy lớp tốt nghiệp thì không thành vấn đề. Tiết thể dục của nửa kỳ cuối của lớp mười hai đều chỉ để cho có, thế nên mọi người dùng để luyện nhảy múa, chuẩn bị cho vũ hội sắp tới.



Tiểu Quyển chỉ học qua một ít, bởi vậy chưa tới mấy ngày sau, Tiểu Quyển nhận được tin nhắn của Lương Huyên, hỏi cô cuối tuần có thể cùng nhau luyện khiêu vũ không. Khiêu vũ nhất định phải tập luyện, nếu không sẽ rất mất mặt, cho nên Tiểu Quyển nhanh chóng đồng ý.



Hai người hẹn nhau ở nhà Tiểu Quyển. Sáng thứ bảy, khi mọi người trong nhà mới ăn sáng xong thì Lương Huyên đến.



Hôm nay cậu ấy mặc áo khoác màu lam nhạt, cả người vừa nhẹ nhàng, khoan khoái lại thanh thoát. Đây là lần đầu tiên Tiểu Quyển nhìn thấy dáng vẻ không mặc đồng phục của cậu ấy, rất đẹp trai nha. Kỷ Hằng vừa mới rời giường không bao lâu, trên người vẫn mặc áo thun và quần ngủ, ngồi trên bàn ăn, thấy Lương Huyên ăn mặc như vậy thì bắn ánh mắt sắc bén quét từ đầu đến chân cậu ta.



Lương Huyên rất thông minh, lập tức giải thích: “Bởi vì hôm nay phải khiêu vũ, cho nên mặc hơi chính thức một chút.”



Kỷ Hằng không nói gì, đứng dậy, lúc đi ngang qua Lương Huyên thì nói, “Đi theo tớ, tớ có vài lời muốn hỏi cậu.”



Hai người đi ra sân sau, không biết nói chuyện gì, làm cho Tiểu Quyển rất tò mò. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Lương Huyên thì hình như đang cười từ chối Kỷ Hằng.



Hai người trò chuyện xong, Kỷ Hằng im lặng đi lên lầu.



Mẹ Tiểu Quyển vô cùng hiếu kỳ đối với chàng trai Lương Huyên cao lớn này, lôi kéo cậu hỏi lung tung này kia một hồi lâu sau đó mới thả cậu ấy để đi luyện nhảy với Tiểu Quyển.



“Các con lên thư phòng trên lầu để luyện đi.” Mẹ Tiểu Quyển đề nghị.



Hôm nay cha Tiểu Quyển có việc ra ngoài, không có ở nhà nên thư phòng lầu hai không có ai. Vừa vào thư phòng, Tiểu Quyển đã không nhịn được hiếu kỳ, “Lương Huyên, Kỷ Hằng nói gì với anh thế?”



“À. Cậu ấy nói cậu ấy không muốn khiêu vũ tại vũ hội tốt nghiệp, muốn nhường cơ hội này cho anh.” Lương Huyên trả lời, “Nhưng mà anh cảm thấy người khiêu vũ mở màn nên là cậu ấy, anh không phù hợp.”



Tiểu Quyển nghĩ thầm, thì ra Kỷ Hằng đã nghĩ tới cách này nhưng đáng tiếc không thành công.



Lúc bắt đầu phát nhạc, Tiểu Quyển có chút khẩn trương.



Lương Huyên cười cười với cô, “Không cần sợ, nhảy mở màn chỉ có một điệu waltz, sau đó phần lớn thời gian là nhảy disco, cứ nhảy loạn là được rồi.”



Thật ra cậu cũng đang khẩn trương, Tiểu Quyển nhìn thấy rõ ràng khi cậu đưa tay trái ra để Tiểu Quyển nắm lấy, lúc này, mặt cậu đỏ rần.



“Anh cũng chưa bao giờ nhảy với bạn nữ nào cả,” Lương Huyên giải thích, “Lúc luyện tập anh cũng tập cùng bạn nam, thay phiên nhau nhảy bước của nam.”



Cũng đúng, bên khoa nam của bọn họ không có nữ. Tiểu Quyển tưởng tượng một đám con trai ôm nhau khiêu vũ thì có chút muốn cười.



“Chờ em một chút.” Tiểu Quyển nhảy mấy bước, bỗng dưng chạy đến bên canh, bỏ dép lê lông xù trên chân xuống, rồi đi chân đất lạch cạch chạy lại.



“Mang dép khiêu vũ thực sự quá không tiện.”



Ánh mắt Lương Huyên dừng trên đôi chân trần của Tiểu Quyển —— Hai chân nhỏ nhắn xinh đẹp, trắng nõn và hoàn mỹ, móng chân hồng nhạt như những vỏ sò nhỏ. Nghĩ đến đây, mặt Lương Huyên càng đỏ hơn.



Anh nhảy rất chân thành, mỗi bước đều không tệ, còn Tiểu Quyển thì kém xa, liên tiếp giẫm chân người ta, nói xin lỗi liên tục.



Lương Huyên lại liếc trộm chân trần của Tiểu Quyển, cười nói: “Không có gì phải xin lỗi, em giẫm lên anh không hề đau chút nào cả.”



Cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, Kỷ Hằng đi đến.



“Không quấy rầy các người chứ? Tớ tới tìm sách.”



Kỷ Hằng đã đổi quần áo, trên người mặc chiếc áo len mỏng màu trắng gạo. Đây là bộ đồ anh mặc mà Tiểu Quyển thích nhất, bởi vì chất nhung mềm mềm, sờ rất dễ chịu. Mỗi lần anh mặc bộ này, Tiểu Quyển đều sẽ sờ tới sờ lui lung tung trên người anh. Anh cũng đã rửa mặt, không còn dáng vẻ lười biếng khi mới rời giường như vừa rồi.



Lương Huyên giật mình, lập tức nói: “Không sao.”



Kỷ Hằng đi tới trước kệ sách, tìm một cuốn sách, nhưng mà lại không đi ra ngoài mà ngồi xuống ghế salon ở bên cạnh. Hai người muốn khiêu vũ, một người ngồi bên cạnh nhìn, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.



Lương Huyên dựa vào lưng Tiểu Quyển, quy cũ xoay cô vài vòng. Kỷ Hằng nhìn mấy lần, bỗng để sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài, một lát đã trở lại, trong tay cầm theo một đôi giày.



“Nhảy trên chân trần không có cảm giác tốt, vẫn nên mang giày vào đi.” Kỷ Hằng nói.



Tiểu Quyển có chút không nói nên lời: Đi giày đương nhiên là được, thế nhưng anh xách đến một đôi giày Martin là có ý gì?



Đôi giày Martin này là cô và Kỷ Hằng cùng mua vào mùa đông năm ngoái, mỗi người một đôi, Kỷ Hằng đôi màu đen còn Tiểu Quyển là màu hồng. Phần đế đặc biệt chắc chắn, nặng như một cục gạch.



Kỷ Hằng đi đến trước mặt Tiểu Quyển, quỳ một chân xuống.



“Vịn anh.” Anh nói.



Tiểu Quyển ngoan ngoãn vịn bờ vai anh, để anh giúp cô mang giày vào, cột chắc dây giày. Những chuyện như thế này, từ khi còn bé anh đã giúp Tiểu Quyển vô số lần, đã sớm quen thuộc.



Kỷ Hằng giúp Tiểu Quyển mang giày, rồi thản nhiên ngồi lại trên ghế salon. Anh ngồi ở kia, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút, Tiểu Quyển khó hiểu, bước chân loạng choạng, giẫm lên chân của Lương Huyên nhiều lần hơn.



Có giày Martin, chân Lương Huyên bị giẫm đến đau đớn.



Lương Huyên mượn tiếng nhạc, khẽ nói nhỏ với Tiểu Quyển: “Thả lỏng một chút, không sao đâu. Anh hiểu vì sao anh em lại ở chỗ này. Nếu anh có một đứa em gái giống như em thì anh cũng không yên lòng.”



Cậu đã đánh giá thấp lỗ tai của Kỷ Hằng, Kỷ Hằng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Họ của tớ là Kỷ, họ của em ấy là Hạ, ‘em gái’ mà cậu nói có nghĩa là gì thế?”



Bị anh nghe được, Lương Huyên có chút xấu hổ, “Trong trường học đều nói như vậy. Hai người các cậu không phải từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên sao? Cho nên các người là anh em họ sao?”



Tiểu Quyển cười ra tiếng, “Dĩ nhiên không phải.”



Cũng không trách người khác hiểu lầm, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày Kỷ Hằng đều nhìn chằm chằm Tiểu Quyển, quan tâm giống như cha mẹ già, không có ai giống anh trai cô hơn anh cả.



Lương Huyên buồn bực nhìn Kỷ Hằng: “Chẳng lẽ…… cậu là con nuôi của nhà em ấy?”



Kỷ Hằng thản nhiên nói: “Tớ và Tiểu Quyển không có quan hệ gì với nhau dù trên phương diện huyết thống hay pháp luật, chỉ là tớ ở nhờ trong nhà em ấy mà thôi.”



Kỷ Hằng lại nhìn cánh tay Lương Huyên đang khoác trên tay Tiểu Quyển một chút rồi đứng lên.



“Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ, Tiểu Quyển, lại đây nào.”



Tiểu Quyển nửa tỉnh nửa mê rời khỏi Lương Huyên, đi đến trước mặt Kỷ Hằng, hỏi: “Làm gì?”



Kỷ Hằng không nhìn Lương Huyên, bỗng đưa tay đặt lên thắt lưng cô, kéo cô lại gần, cúi người rồi hôn lên môi Tiểu Quyển.



Môi anh rất mềm, có chút mát mẻ, Tiểu Quyển bị sốc tới mức toàn thân không cử động được. Mặc dù khi còn bé, thừa dịp lúc anh ngủ, Tiểu Quyển cũng đã vụng trộm hôn môi anh, thế nhưng cho tới bây giờ, Kỷ Hằng đều giống như trưởng bối, chỉ chịu hôn trán Tiểu Quyển. Đây cũng được xem là nụ hôn đầu của Tiểu Quyển, thế mà lại còn ngay trước mặt người khác.



Hôn mấy giây, Kỷ Hằng mới buông Tiểu Quyển ra, anh nhìn Lương Huyên như muốn nói ‘nhìn đi, đây mới là quan hệ chân chính của hai chúng ta’.



Kết quả lần tập nhảy khiêu vũ này kết thúc qua loa, Lương Huyên chạy trối chết, chuyện bạn nhảy của Tiểu Quyển cũng bay xa.



Trước khi đi, cậu ấy nói cái gì mà “Khiêu vũ với Tiểu Quyển không quá cân đối, muốn đổi bạn nhảy thành người khác”. Tiểu Quyển không nghe thấy rõ, trong đầu chỉ nghĩ tới nụ hôn kia với Kỷ Hằng.



Cậu ấy đi rồi, Tiểu Quyển vẫn chưa hết bàng hoàng.



Kỷ Hằng sờ trán Tiểu Quyển, “Phát ngốc cái gì đấy?”



“Anh vừa rồi, chính là hôn em sao?” Tiểu Quyển có chút ngượng ngùng.



Kỷ Hằng vẫn như bình thường, “Về sau hai chúng ta sẽ kết hôn, hôn một chút không phải là rất bình thường sao?”



Tiểu Quyển ngẫm lại, cùng cười.



Kỷ Hằng đưa tay nắm chặt tay cô, ôm eo cô, “Cậu ấy đi rồi, anh tập với em.”



“Anh chờ một chút.” Tiểu Quyển cúi người, dùng hết sức lực cởi đôi giày ra, ném qua bên cạnh, “Em sợ giẫm lên anh.”



Ở trong nhà, Kỷ Hằng không mang giày, nếu bị giẫm lên thì thảm rồi.



Kỷ Hằng hơi cười, “Anh lại không sợ em giẫm, em có đứng lên cũng không sao.”



“Thật?” Tiểu Quyển lập tức ôm eo anh, giẫm chân trần lên chân anh.



Kỷ Hằng dứt khoát ôm cô, bước chân di chuyển trái phải theo tiếng nhạc, vũ điệu của hai người ngốc nghếch như con vịt, làm cho Tiểu Quyển cười không ngừng.



Nhìn thấy vũ hội tốt nghiệp càng ngày càng gần, Kỷ Hằng lại không hề có dáng vẻ để trong lòng, Tiểu Quyển nhịn không được mà nghe ngóng: “Anh Kỷ Hằng, cho nên anh không hẹn tập luyện với Đường Dĩ Hạm sao?”



Kỷ Hằng không nói.



*



Đảo mắt đã tới ngày vũ hội, Kỷ Hằng mặc âu phục, kiên nhẫn chờ Tiểu Quyển làm tóc trang điểm. Mẹ Tiểu Quyển đã chuẩn bị xong váy khiêu vũ cho Tiểu Quyển từ sớm, là một chiếc váy bồng bềnh có chuyển màu từ hồng sang tím, xếp chồng lên nhau, là kiểu dáng mà Tiểu Quyển vô cùng thích.



Tiểu Quyển nhảy xuống bậc thang, xoay một vòng rồi hỏi Kỷ Hằng: “Anh Kỷ Hằng, có xinh không ạ?”



Mặc dù ngay trước mặt mẹ Tiểu Quyển, nhưng Kỷ Hằng vẫn không nhịn được, tiến lên ôm cô một chút rồi hôn lên mái tóc cô, “Xinh đẹp.” Sau đó anh kéo cổ tay cô, buộc dải ruy băng hoa đã chuẩn bị sẵn lên cổ tay mảnh mai của cô. Là một nụ hoa mẫu đơn màu hồng nhạt, là một cặp với hoa được cài trên ngực áo của anh. Hai người ăn mặc như cặp bạn nhảy cùng tham gia vũ hội.



Nhà trường bao hết một câu lạc bộ để làm vũ hội tốt nghiệp. Tiểu Quyển vẫn không yên tâm, ngồi ở chỗ mình rồi nhìn đông nhìn tây.



“Không biết Lương Huyên có tìm được bạn nhảy mới hay không nha?”



“Đường Dĩ Hạm phải làm sao bây giờ?”



“Anh không mời Đường Dĩ Hạm thì ai sẽ là người nhảy mở màn?”



Kỷ Hằng chịu không được, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, “Vũ hội tốt nghiệp của anh, từ nãy đến giờ, em cứ nhớ thương người khác không dứt, hửm?”



Đợi đến khi Tiểu Quyển thấy Lương Huyên dẫn theo bạn nhảy mới xinh đẹp đến thì Tiểu Quyển mới thả lỏng một nửa. Ngược lại, Đường Dĩ Hạm lại đến một mình, nhưng mà trên mặt không hề tỏ ra không vui, vô cùng vui vẻ, nhìn có chút kỳ quái.



Nghe xong các nhiều người phát biểu liên miên thì thật không dễ dàng mới bắt đầu khiêu vũ.



Kỷ Hằng đứng lên, đưa bàn tay về phía Tiểu Quyển.



Mọi người đều đang nhìn hai người bọn họ, Tiểu Quyển thấp giọng nho nhỏ hỏi Kỷ Hằng: “Hai chúng ta thực sự nhảy sao? Đường Dĩ Hạm phải làm sao bây giờ nha?” Ngay lập tức cô nhìn thấy một bạn nam rất đẹp trai từ cửa hông hội trường tiến vào, bước nhanh về phía Đường Dĩ Hạm.



“Cái kia…… Cái kia là……” Tiểu Quyển cà lăm.



Người này ai cũng biết, chính là Quản Hiên đang rất hot thời gian gần đây. Toàn trường đều sôi trào, lúc Đường Dĩ Hàm đặt bàn tay của cô ấy vào bàn tay của cậu ta thì hai mắt đều như đang phát sáng.



Tiểu Quyển cà lăm nửa ngày, mới hỏi kỷ Hằng: “Anh mời sao?”



“Đúng vậy, thông qua đạo diễn Hàn, bọn anh có quen biết.” Kỷ Hằng dẫn Tiểu Quyển ra chính giữa, “Đúng lúc Đường Dĩ Hạm mà em cứ nhớ mãi không quên kia lại rất thích cậu ấy, cho nên anh mời cậu ấy đến giúp, cùng nhảy bài mở màn với cậu ta. Em nói đi, cả đời có một lần tham gia vũ hội tốt nghiệp, không thể để lại tiếc nuối được.”



Kỷ Hằng đuổi theo tiết tấu, mang theo Tiểu Quyển xoay vòng quanh.



Tiểu Quyển mơ mơ màng màng đi theo bước di chuyển của anh, nghĩ thầm, cùng khiêu vũ với thần tượng thì thuyết phục Đường Dĩ Hạm rất dễ dàng, nhưng làm sao mà Kỷ Hằng có thể thuyết phục được nhà trường nhỉ?



Sau đó, cô nhìn thấy hai mắt của cô phó hiệu trưởng của khoa nữ cũng phát sáng khi nhìn Quản Hiên, biểu cảm giống hệt Đường Dĩ Hạm.



Thì ra là như vậy.



Ngay khi cô còn đang thất thần, thì cằm bị người ta quay lại, hai mắt Kỷ Hằng sáng lấp lánh nhìn Tiểu Quyển: “Nhìn cái gì đấy?”



Tiểu Quyển lại nhìn cặp đôi đang khiêu vũ kia một chút, “Nhìn minh tinh?”



Kỷ Hằng im lặng, tới gần Tiểu Quyển, “Nhìn người khác làm gì? Nhìn anh. Đến một ngày, anh sẽ nổi tiếng hơn cậu ấy.”



Lời này của anh Tiểu Quyển hoàn toàn tin tưởng, bởi vì anh đã tỏa sáng, cho dù Quản Hiên có hào quang ngôi sao, thì cũng không đè ép được danh tiếng của anh.



Xong vũ khúc thứ nhất, vũ khúc thứ hai thì nhạc chậm lại, ánh đèn sân khấu cũng chuyển sang màu tối, mọi người nhao nhao tiếng vào sàn khiêu vũ.



Kỷ Hằng không còn giữ tư thế khiêu vũ quy cũ, thả hai tay xuống, đặt lên eo cô rồi đong đưa Tiểu Quyển. Một bài rồi lại một bài, đổi vũ khúc trong nháy mắt, đột nhiên, ánh đèn sân khấu bỗng tắt hết.



Trong bóng tối của vài giây đó, Tiểu Quyển cảm nhận được Kỷ Hằng nghiêng người lại gần hơn, môi anh áp lên môi Tiểu Quyển.



Nụ hôn của anh nhẹ nhàng tựa như lông vũ.



“Tiểu Quyển, lớn nhanh lên, anh chờ em.” Tiểu Quyển nghe được anh nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK