Người quản lý đang nói chuyện với Khang Văn Trạch khẩn thiết: "Chuyện này, không tốn bao nhiêu thời gian cả, nếu anh Lục đồng ý, chúng tôi có thể tăng giá gấp đôi."
Khang Văn Trạch cảm thấy nực cười, nhưng không cười thành tiếng, "Gấp mười cũng không được."
Có lẽ người quản lí nọ cũng không ngờ Khang Văn Trạch lại cứng rắn như vậy, trong mắt ông ta Lục Hàn Chi cũng chỉ là một ngôi sao trẻ hơi hot mà thôi, ai ngờ ngay cả một trợ lí cũng khác người như vậy.
Ông ta đang định nói thêm gì đó, Khang Văn Trạch bỗng lạnh nhạt cất lời: "Có chuyện gì thì sếp Trương của các người hãy tự đến để bàn, anh Lục rất bận."
Khi Khang Văn Trạch quay người định rời đi, thì thấy Lục Hàn Chi bước tới chỗ họ.
Quản lí nọ vội vàng thu liễm lại đón tiếp, vươn tay nói: "Chào anh Lục, tôi là..."
Lục Hàn Chi coi người không đâu nhảy ra chìa tay về phía mình này như không khí, bảo vệ ở phía sau lập tực tiến lên đẩy người nọ ra.
Lục Hàn Chi nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"
Khang Văn Trạch hiểu ngay, vội nói: "Em đi nom Thang Viên Nhi ngay đây."
Anh chẳng quan tâm liệu Lục Hàn Chi còn nói thêm gì nữa không, quay người chạy thẳng về phòng nghỉ sau sân khấu.
Lục Hàn Chi liếc nhìn người bị bảo vệ đẩy ra ngoài, cầm điện thoại lên tìm một dãy số, gửi một tin nhắn.
Chưa đầy mười phút sau, chủ tịch tập đoàn bên công ty tổ chức xuất hiện ở hiện trường hoạt động, mắng quản lí nọ xối xả, hơn nữa còn giáng chức ông ta ngay tại chỗ.
Lúc vị chủ tịch này quay lại định xin lỗi Lục Hàn Chi, đã không thấy người đâu nữa rồi.
Hoạt động lần này Lục Hàn Chi chỉ xuất hiện chưa đầy ba phút đã chẳng thấy bóng dáng đâu, sau đó những người vây ở bên ngoài chỉ có thể trơ mắt nhìn anh được bảo vệ vây quanh nhanh chóng ngồi vào chiếc xe hơi màu đen.
Bạch Du Du nằm dài trong lồng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã thấy bên ngoài lồng được phủ một lớp vải, không gian nhỏ hẹp tối đen như mực chẳng thấy được gì.
Kí ức đen tối được giấu sâu trong đầu bỗng ùa ra, khiến tim cô thắt lại.
Trong cô nhi viện, cô bé bị nhốt trong phòng tối tuyệt vọng gào khóc.
Bàn tay bị đánh sưng đỏ, đầy máu tươi.
...
Trong lồng phát ra tiếng mèo kêu, từng tiếng từng tiếng, vừa đáng thương lại đầy sợ hãi.
Lớp vải phủ trên lồng nhanh chóng được mở ra, ánh sáng chiếu rọi.
Bé mèo trong lồng vịn hai chân trước lên lồng, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, lông đuôi cũng dựng hết cả lên.
Nhưng khi bé nhìn thấy người bên ngoài, chỉ một lát sau đã bình tĩnh lại.
Khang Văn Trạch đau lòng, nói: "Có phải Thang Viên Nhi đói rồi không?"
Anh nói rồi mở lồng định bế cô ra ngoài.
Nhưng đã có người nhanh hơn anh một bước.
Bạch Du Du còn chưa kịp biết Lục Hàn Chi xuất hiện trước mặt cô kiểu gì, thì đã bị anh bế lên.
"Meo..."
Cơ thể nhỏ bé run rẩy, đôi mắt màu xanh nước biển long lanh ánh nước, tiếng kêu yếu ớt đầy uất ức.
Như sắp khóc đến nơi vậy.
"Em ấy đang sợ."
Bạch Du Du nghe thấy tiếng của Lục Hàn Chi, ngẩng đầu định nhìn anh, nhưng Lục Hàn Chi ôm lấy cô, một bàn tay anh khẽ ấn đầu cô vào lòng.
Thế là Bạch Du Du đành ngoan ngoãn nép mình vào giữa ngực và cánh tay anh, hít một hơi thật sâu.
Trên người Lục Hàn Chi có mùi nước hoa thoang thoảng, hòa cùng mùi hương nam tính riêng biệt của anh...
Không hiểu sao lại khiến người ta vô cùng an tâm.
Bạch Du Du nhanh chóng bình phục, nhưng cô bị bàn tay của Lục Hàn Chi phủ kín đầu, không nghe rõ mấy chuyện hai người họ đang nói.
Đến tận khi Lục Hàn Chi bỏ tay ra, lấy điện thoại đưa cho Khang Văn Trạch.
"Nói với cô ta là tôi đang bận."
Khang Văn Trạch nhìn lướt qua cái tên hiển thị trên chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, nhận máy, "Alo, chào cô Phương."
"Ngại quá, anh Lục đang bận... Gì cơ?!" Khang Văn Trạch sững sờ mất một lúc, "Cô đã đến rồi ư? Đến đâu rồi?"
Lục Hàn Chi thờ ơ nói: "Cúp máy rồi."
Khang Văn Trạch nhìn theo ánh mắt của Lục Hàn Chi, một chiếc xe đua trắng đậu dưới tầng, cửa xe mở ra, một cô gái trẻ mặc bộ váy liền thân màu trắng bước xuống.
"Cô Phương?"
Khang Văn Trạch cúp máy, có phần bối rối, "Anh Lục, cô Phương đã đến rồi, phải làm sao bây giờ?"
Lục Hàn Chi không nói gì.
Bạch Du Du chợt hiểu ra, người phụ nữ gọi điện cho Lục Hàn Chi lúc sáng ư?
Đây là lần đầu tiên Bạch Du Du thấy Khang Văn Trạch luôn trầm ổn lại khó xử thế này, bỗng thấy tò mò, rốt cuộc cô Phương này là ai? Có quan hệ thế nào với Lục Hàn Chi?
Môi của Lục Hàn Chi cong lên, từ góc Bạch Du Du ngẩng đầu lên nhìn chỉ có thể thấy khuôn cằm như tạc của anh, nhưng lại có thể cảm nhận được chút căng thẳng khó nhận thấy từ sắc mặt anh.
Dường như mấy bảo vệ đều biết Phương Tử Nguyệt, không tiến lên ngăn cản, chẳng mấy chốc cô Phương kia đã đến trước mặt họ.
Cô đi đôi giày cao gót trắng cao bảy xăng ti mét, khi đi tư thái nhẹ nhàng mà ngạo nghễ, khí chất toàn thân quyến rũ mà thanh thuần, không hề kém mấy tiểu hoa đán trẻ tuổi Vân Tinh đang dồn lực nâng đỡ.
Bạch Du Du đã mường tượng ra cô Phương này rồi, nhưng bây giờ được trông thấy tận mắt, Phương Tử Nguyệt còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Hơn nữa trông cô nàng có vẻ rất thân thiết với Lục Hàn Chi.
"Lục đại ca." Khi Phương Tử Nguyệt chào hỏi, thái độ rất thân thiết, nhưng thân thiết mà không quá giới hạn, giọng nói trong trẻo mềm mại, nếu đổi thành những người đàn ông khác chỉ sợ nghe xong tiếng này đã nhũn cả tai ra rồi.
Bạch Du Du run tai, ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Chi.
Ừm, Lục Thiên Vương của chúng ta quả nhiên không phải là đàn ông bình thường, đối diện với báu vật yểu điệu như vậy mặt vẫn không hề biến sắc.
"Em đến để xin lỗi anh." Phương Tử Nguyệt thỏ thẻ: "Sáng nay em nghe nói Tử Hàng gây chuyện ở công ty, nóng lòng quá nên mới gọi cho anh, quên mất là gần đây anh rất bận, có làm phiền anh nghỉ ngơi không?"
"Không sao." Trong mắt Lục Hàn Chi không có chút cảm xúc nào, ngay cả giọng điệu cũng lạnh nhạt như thường ngày: "Cô tìm tôi có việc à?"
Phương Tử Nguyệt đang định nói, bỗng để ý thấy tư thế của Lục Hàn Chi có gì đó sai sai, cô cúi đầu, thấy một nhúm trắng nhú lên trong lòng Lục Hàn Chi, rất nổi bật trên quần áo đen của anh, cô nheo mắt, sau đó liền thấy một cái đuôi mèo đầy lông trắng như tuyết lộ khỏi cánh tay Lục Hàn Chi.
Phương Tử Nguyệt hoảng hốt: "Đây là cái gì?"
Bạch Du Du vốn còn ỷ y vào thể tích nhỏ của bản thân, muốn giấu mình dưới tay Lục Hàn Chi, không ngờ lại bị phát hiện mau như vậy, vậy nên cô nhô cái đầu nhỏ lên, tò mò nhìn Phương Tử Nguyệt.
"Mèo?!" Phương Tử Nguyệt che miệng hét lên, "Lục đại ca, sao anh lại ôm mèo? Của ai vậy?"
Lục Hàn Chi không nói là của Giang Ninh, chỉ nói: "Tôi còn có việc phải làm, cô có chuyện gì, có thể gọi điện nói với tôi."
Phương Tử Nguyệt không để ý đến chuyện bé mèo nữa, cô vén một lọn tóc ra sau tai, kim cương trên tai sáng lấp lánh, "Em có chút chuyện muốn nói với anh, nhưng qua điện thoại thì... không tiện lắm, anh có thể dành ra ít thời gian không? Cậu em mới mở một nhà hàng món Pháp, khung cảnh rất tuyệt, vẫn chưa mở cửa kinh doanh, em đã nói cậu để cậu chuẩn bị rồi, chúng ta tới đó ăn cơm, rồi em từ từ nói anh nghe, được không?"
Nói đến cuối, giọng điệu của cô mang theo sự khẩn cầu.
"Tôi có hẹn rồi."
Phương Tử Nguyệt sững sờ, "Với ai?"
"Chuyện này thì liên quan gì đến cô?"
Trong mắt Phương Tử Nguyệt ánh lên sự ấm ức, nhưng cô nàng che giấu rất tốt, có điều khi mở miệng giọng nói lại run run, "Lục đại ca, em không có ý gì khác, em chỉ muốn gặp anh thôi, em biết anh sắp gia nhập đoàn phim Phong Nguyệt Truyền Kỳ, gần đây cũng luôn rất bận, em chỉ muốn để anh thư giãn một chút, với lại chuyện của Tử Hàng..."
"Nếu là vì chuyện của Nhan Tử Hàng, tôi đã nói với quản lý rồi." Lục Hàn Chi thờ ơ nói: "Cô đã nắm rõ lịch trình của tôi như vậy, ắt phải biết rằng tôi không chỉ bận thời gian gần đây."
Sắc mặt Phương Tử Nguyệt hơi tái đi.
Lục Hàn Chi không đợi cô mở miệng thêm lần nữa, quay đầu nhìn Khang Văn Trạch, "A Trạch, bảo tài xế chuẩn bị xe, nhân tiện báo với sếp Lăng một tiếng, khi nãy tôi có việc đến muộn, bây giờ sẽ đến ngay."
Khang Văn Trạch gật đầu, "Vâng."
"Đợi đã, Lục đại ca!" Trong lúc cuống quýt, Phương Tử Nguyệt nắm lấy tay áo Lục Hàn Chi, bất cẩn kéo phải mấy sợi lông trên đuôi mèo.
Trong lòng Lục Hàn Chi lập tức truyền ra tiếng mèo gào.