• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Thố Lạt
Truyện được dịch và chia sẻ tại wattpad, wordpress cá nhân của người dịch. Vui lòng không tự ý sao chép, đăng tải lại khi chưa có sự đồng ý của người dịch.
* * *
"Ngoài em ấy, chị còn bé mèo nào khác à?"
"Đương nhiên là không có rồi, cậu hỏi em ấy làm gì?"
Lục Hàn Chi im lặng một lúc rồi nói, "Nhắc tới em ấy thì chị sẽ buồn à?"
"Đương nhiên rồi, buồn muốn khóc luôn đây này."
Giọng điệu của Lục Hàn Chi vẫn lạnh nhạt, câu hỏi kiểu này có vẻ không giống như được nói ra từ miệng của anh, Giang Ninh thấy buồn cười, nói: "Bây giờ chắc là cậu đang phòng quay thử phải không? Sao rồi?"
"Không tệ." Lục Hàn Chi lại hỏi: "Mèo của chị đang ở đâu?"
Giang Ninh còn tưởng anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, bây giờ mới biết là không phải, trước giờ Lục Hàn Chi gọi điện chỉ nói chuyện chính, chưa từng nói lời thừa thãi với chị.
Giang Ninh nói: "Hôm qua tôi giao cho em họ Tề Phàm nuôi rồi, nên bây giờ Thang Viên Nhi đang ở nhà em họ Tề Phàm, tôi nhớ hôm qua tôi nói với cậu rồi mà? Sao vậy? Tự nhiên lại hỏi chuyện này."
"Mượn một lát."
Giang Ninh nhất thời thấy mình chẳng hiểu gì, "Mượn? Mượn gì cơ? Thang Viên Nhi á?"
"Ừ."
"Mượn em ấy... làm gì?"
"Làm đạo cụ." Lục Hàn Chi bình thản nói.
Giang Ninh: "...Hả?"
Dư Đình Đình sắp khóc đến nơi rồi.
Hôm qua cô rất là may mắn, tâm trạng tốt vô cùng, nguyên nhân là vì cô nuôi được một bé mèo vô cùng xinh đẹp đáng yêu, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng đây là mèo quản lý của ảnh đế Lục Hàn Chi đang hot đích thân giao cho cô, đã là may mắn cực lớn với cô rồi, chưa kể lúc mấy cô bạn thân nhốn nháo ganh tị còn bảo, rất có thể bé mèo này đã từng được Lục Hàn Chi ôm!
Tối đến cô về nhà bạn trai, đưa cả Thang Viên Nhi theo, bạn trai cô cũng rất thích bé mèo ngoan ngoãn này, sáng dậy cô nằm ì trên giường ngủ nướng, bảo cậu đi cho mèo ăn, kết quả không biết làm sao, bạn trai cô lại cắt trụi móng mèo.
Đang yên đang lành anh cắt móng của em ấy đi làm gì! Em ấy vẫn còn bé tí! Với lại anh không biết cắt móng cho thú cưng phải dùng đồ bấm móng chuyên dụng sao?!"
"Sao mà anh biết được, sáng nay anh định ôm em ấy, em ấy lại vươn móng cào anh, tí nữa thì cào trầy da anh rồi, anh mới muốn cắt đi, không phải anh sợ móng của em ấy khiến em bị thương sao?"
Dư Đình Đình đau lòng nhìn bé mèo đang cuộn tròn nằm thu lu trong ổ, khi nãy lúc cô định tới ôm bé, bé cảnh giác rụt mình lại, không để cô chạm vào, chắc chắn là rất sợ hãi.
Dư Đình Đình trách bạn trai: "Em đã hứa với chị Cindy và anh họ là sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, mới một ngày đã cắt trụi móng của em ấy, không có gì tự nhiên cắt móng làm gì!"
"Bé tí thì sao, không phải chỉ là mèo của quản lý của đại minh tinh thôi sao? Còn định chiều đến mức nào nữa đây." Ngày ngày nghe bạn gái ca tụng nam thần thì đã đành, bây giờ lại còn trách cậu chỉ vì một con mèo, bạn trai Dư Đình Đình không chịu nổi nữa rồi.
"Bây giờ Thang Viên Nhi là mèo của em, em đau lòng không được sao!"
"Được rồi được rồi, là lỗi của anh, lát nữa anh sẽ dán băng keo cá nhân cho em ấy, đừng giận nữa..."
Dư Đình Đình cả giận: "Dán băng keo cá nhân gì chứ, anh tưởng tay anh bị trầy à!"
Thấy hai người cãi nhau hai câu đã lại hòa thuận, không hề đếm xỉa đến cô, Bạch Du Du liếm móng chân bị thương, rồi lẳng lặng vùi mặt vào trong móng.
Cô thật sự không thích bị bạn trai của Dư Đình Đình ôm, thấy rất khó chịu, một mặt vì cô vốn không hay gần gũi với đàn ông lạ, một mặt vì đôi tình nhân này đã ôm ôm hôn hôn trước mặt cô, thiếu chút nữa còn cho cô xem cảnh nóng trực tiếp, cho dù bây giờ là mèo, cô cũng không thể chấp nhận được...
Chuyện bất cẩn cào phải tay bạn trai Dư Đình Đình, thật sự là do cô bất cẩn trong lúc vùng vẫy, khi biết cậu cắt móng cho mình, cô sợ muốn khóc luôn.
Mẹ Giang ơi, chị không nhìn nhầm người, cô bé Dư Đình Đình này quả không tệ, nhưng bạn trai cô ấy không đáng tin chút nào, không biết chăm sóc thú cưng, không cho cô ăn thì không nói, lại còn dùng cái kéo bự chảng thô bạo cắt phăng móng của cô đi.
Bạch Du Du đau muốn khóc luôn.
Dư Đình Đình được bạn trai dỗ yên, lại đau lòng dỗ dành Thang Viên Nhi, nhưng bé mèo nhỏ vẫn rất cảnh giác, đút gì cũng không ăn, bỗng thấy luống cuống, "Thang Viên Nhi, em đừng sợ, chúng ta không chơi với anh trai xấu xa kia nữa, để chị xem chỗ em bị đau được không?"
Bạch Du Du lưỡng lự, từ từ thả lỏng cơ thể.
Dư Đình Đình thấy chỉ chảy chút máu, vừa mới thở phào, điện thoại bỗng reo lên.
"Alo? Ai vậy?"
"Đình Đình, tôi là Giang Ninh."
"A, chị Ninh! Chào chị chào chị."
Dư Đình Đinh thấy là Giang Ninh, thì vô cùng mừng rỡ, nhưng vui vẻ nhanh chóng biến thành lo sợ, vì cô hiểu rõ Giang Ninh gọi cho cô chỉ có một nguyên nhân, đó là hỏi tình hình của Thang Viên Nhi, tối qua anh cô còn bảo cô gửi ảnh của Thang Viên Nhi cơ mà.
Hôm qua mới thề thốt với người ta là sẽ chăm sóc Thang Viên Nhi thật tốt, hôm nay đã cắt cụt lủn móng vuốt của bé cưng, sao Dư Đình Đình có thể không sợ sệt cơ chứ.
Quả nhiên, Giang Ninh chỉ nói với cô hai câu rồi hỏi: "Thang Viên Nhi sao rồi?"
"Thang Viên Nhi ấy ạ..." Dư Đình Đình nhìn bé mèo ragdoll đang ủ rũ, gượng cười: "Em ấy vẫn khỏe, sáng nay em vừa cho em ấy ăn xong, chị Ninh không cần phải lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Cô gái nhỏ như Dư Đình Đình, bình thường nói dối người lớn trong nhà và bạn trai Táp Táp thì còn được, nhưng Giang Ninh đã sớm thành tinh trong showbiz, sao có thể không nghe ra giọng nói pha chút gượng gạo của cô.
Lòng Giang ninh chùng xuống.
Dư Đình Đình và chị chỉ là những người xa lạ, nếu không phải Tề Phàm luôn miệng cam đoan, cho dù Giang Ninh muốn đưa mèo đi cho, cũng sẽ không giao cho một cô gái trẻ xa lạ, nhưng mới một ngày, không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?
"Thang Viên Nhi có đang ở bên em không?"
"Có... có, có ạ, có chuyện gì sao chị Ninh?"
"Không phải em muốn chữ kí của Lục Hàn Chi sao?" Giang Ninh cười, "Đưa Thang Viên Nhi tới gặp chị đi."
Bạch Du Du mới vừa biết được là điện thoại của Giang Ninh, thì chị đã cúp máy, không biết khi nãy ai người mới nói gì, cô nghi hoặc nhìn bộ dáng đờ đẫn của Dư Đình Đình.
Hơn mười giây sao, Dư Đình Đình bùng nổ.
"Aaaa!"
Thấy vừa nhún vừa nhảy vừa hét inh hết cả tai, Bạch Du Du sợ muốn xù lông.
"Sao vậy?" Bạn trai Dư Đình Đình vội ló ra khỏi nhà tắm.
Dư Đình Đình ôm lấy cậu, hưng phấn nói: "Quản lý của Lục Hàn Chi nói sẽ cho em chữ kí của anh ấy!"
Cô nhảy nhót xong bỗng sững lại, nhìn Bạch Du Du, chợt mếu máo, "Nhưng chị ấy muốn em đưa Thang Viên Nhi theo, làm sao bây giờ, Thang Viên Nhi đang bị thương, chị ấy sẽ không đòi lại chứ?"
Gì cơ?
Bạch Du Du tròn mắt.
Giang Ninh cúp máy, nhắn tin cho Lục Hàn Chi bảo sẽ đi đón Thang Viên Nhi ngay, sau đó dẫn trợ lý xuống lầu, vừa lên xe tin nhắn của Lục Hàn Chi đã được gửi tới--
Chị có thể hỏi trước xem em ấy muốn trả công thế nào.
Giang Ninh: "..."
Một bé mèo con, thì muốn trả công thế nào được cơ chứ? Đồ ăn mèo nhập khẩu à?
+++
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện bên lề--
Bạch Du Du: Đói quá, muốn ăn cá khô.
Lục Hàn Chi lặng lẽ giấu cá khô đi, vẫy tay với cô: Vào trong lòng anh trước đã.
Bạch Du Du xù lông: Cho em cá khô trước đã! Cá khô!!! Không cho sẽ bỏ nhà ra đi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK