“Xong rồi.” - Hoa Đan Di ôm đầu chán nản trước hành động tay nhanh hơn não của mình.
“Giang Sơn Tu Đế” thực sự có cấu hình rất tốt, không gian rừng núi gần như giống y hệt thế giới thực. Nhân vật lại có tính năng “ẩn mình”, dễ dàng núp sau bụi cây hay bụi cỏ lớn. Đây có lẽ cũng là một trong những tính năng được yêu thích và đặc biệt của tựa game này.
Vương Lạc Lạc và Sa Mỵ Ảnh thấy Hoa Đan Di đến, liền nhanh chóng nhắn tới.
Vương Lạc Lạc: Đan Di, ở phía trước đó. Cậu tự nhìn đi.
Sa Mỵ Ảnh: Cái người có ingame “Bảo Bối Vô Song” ấy. Cậu thấy không? Ngay cả tên cũng đều thể hiện rõ chủ quyền. Di Di, cậu còn không mau giữ chồng đi?
Vương Lạc Lạc: Phải đấy, cậu và đại thần rõ ràng quen biết trước mà? Sao có thể để một người vừa mới chơi hớt tay trên như vậy chứ?
Hoa Đan Di vừa nhìn tin nhắn đến, vừa chăm chú theo dõi bóng lưng của Nhất Thế Vô Song và cô “bạn gái” kia. Đúng là vô cùng thân mật. Nhất Thế Vô Song thậm chí hái được dược phẩm quý còn tặng lại cho cô gái đó. Thông báo ầm ĩ trên kênh thế giới.
Hoa Đan Di cảm thấy trong lòng không thoải mái chút nào. Lẽ ra cô không nên tới đây mới phải. Tất nhiên Hoa Đan Di cũng có lí do gì để trách mắng Nhất Thế Vô Song cả, sự gán ghép bấy lâu nay cũng chỉ là do mọi người đồn đoán. Giữa cô và anh vốn dĩ là không có gì.
Hoa Đan Di khẽ thở dài:
“Thôi bỏ đi vậy.”
Nhất Thế Vô Song và cô chưa từng xác định chuyện tương lai. Hôm nay xảy ra vấn đề này, Hoa Đan Di cũng không có lường trước. Nếu đây thực sự là người Nhất Thế Vô Song yêu thích Hoa Đan Di sẵn sàng chúc phúc cho anh.
Mặc dù tâm trạng hiện tại của Hoa Đan Di không tốt lắm, nhưng cô vẫn chậm rãi nhắn lại:
“Không sao đâu. Vốn dĩ mình và Nhất Thế Vô Song cũng không có gì mà.”
Vương Lạc Lạc nhìn thấy tin nhắn của Hoa Đan Di thì lập tức nổi đoá:
“Cậu nói không có gì là thế nào? Rõ ràng mình thấy đại thần và cậu có tình ý mà.”
Sa Mỵ Ảnh cũng không thua kém góp phần:
“Đúng thế, anh ta còn giúp cậu tìm người gây chuyện. Đâu có anh rảnh rỗi mà đi giúp người dưng như vậy chứ?”
Hoa Đan Di không biết phải giải thích thế nào cho hai người bọn họ hiểu thì lại thấy tin nhắn đến tiếp.
Vương Lạc Lạc: Di Di, cậu mạnh mẽ lên. Mau ra ngoài đó bắt gian đi.
Bắt gian? Hoa Đan Di có chút buồn cười khi nghe mấy lời này của Vương Lạc Lạc. Ba người bọn họ cứ nhắn qua nhắn lại. Sa Mỵ Anh và Vương Lạc Lạc muốn Hoa Đan Di ra chất vấn ba mặt một lời. Hoa Đan Di thì lại cảm thấy chuyện này cứ để đại thần tự nói thì hơn.
Trong lúc gõ phím, Hoa Đan Di bấm nhầm vào nút di chuyển. Nhân vật trong game của Hoa Đan Di bỗng nhiên bị đẩy ra đứng trước mặt Nhất Thế Vô Song và cô gái kia. Tất cả mọi người dường như đều trở nên nín thở.
Sa Mỵ Ảnh vội vàng nhắn tin vào trong nhóm bang:
“Di Di đúng là người kì cục. Miệng kêu không ra mà tay đã hành động rồi.
Vương Lạc Lạc cũng trêu chọc:
“Bang chủ, mạnh mẽ lên. Mau cướp chồng về đi. Chúng mình ủng hộ cậu.”
Mặc dù Sa Mỵ Ảnh và Vương Lạc Lạc rất muốn hóng hớt chuyện gia đình đại thần. Có điều ‘trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết’, hai người họ không muốn bị vạ lây đâu. Sa Mỵ Ảnh chỉ dặn dò Hoa Đan Di phải cẩn thận, sau đó nhanh chóng cùng Vương Lạc Lạc biến mất.
Hoa Đan Di đang phân vân không biết phải làm thế nào. Cô cảm thấy tình thế này cũng ngượng ngùng quá rồi.
“Hay là thoát game luôn nhỉ?” - Hoa Đan Di thầm nghĩ.
Có điều nếu vừa xuất hiện đã thoát như vậy, không phải là chứng minh rằng Hoa Đan Di có tật giật mình sao? Hoa Đan Di hiện tại chỉ muốn bóp chết hai cô bạn thân trong game ngay lập tức.
Nhất Thế Vô Song dường như cũng không nghĩ đến chuyện Hoa Đan Di sẽ có mặt ở đây. Ban nãy anh treo máy một lúc để theo dõi cuộc họp, đến khi nhìn lại đã thấy Hoa Đan Di xuất hiện rồi. Vì thời gian gần đây Hoa Đan Di rất bận nên anh cũng không đoán được hôm nay cô sẽ vào game như vậy. Nhất Thế Vô Song nhất thời hồ đồ, chỉ sợ Hoa Đan Di hiểu lầm.
Nhất Thế Vô Song vội vàng nhắn tới:
“Em có ở đó không?”
Hoa Đan Di không biết ban nãy Nhất Thế Vô Song treo máy. Cô chỉ biết trước đây mỗi lần cô lên, Nhất Thế Vô Song sẽ đều gửi tin nhắn ngay lập tức. Có điều lần này chỉ khi cô xuất hiện trước mặt thì anh mới tìm đến. Trong lòng Hoa Đan Di vô cùng nghi ngờ có phải Nhất Thế Vô Song có mới nới cũ hay không.
Hoa Đan Di không biết Nhất Thế Vô Song định nói gì tiếp. Có điều người thẳng thắn như anh, nếu thực sự có đối tượng thì hẳn là sẽ chủ động ‘chia tay’ cô đi? Có khi nào nhắn tin là để đề nghị huỷ tình duyên không? Hoa Đan Di bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút thiệt thòi thì phải.
Cảm giác có một chút tức giận bốc lên, Hoa Đan Di liền không suy nghĩ mà nhắn tới:
“Chúng ta chuẩn bị đi huỷ kết duyên à?”
Hoa Đan Di ấn gửi xong thì cũng ngớ người. Cô không tin được mình lại phát ngôn ra mấy câu đó. Bắt gian không thành lại còn khiến bản thân rơi vào thế ngượng ngùng, Hoa Đan Di vô cùng hốt hoảng. Không biết phải đối mặt với Nhất Thế Vô Song thế nào, Hoa Đan Di vội vàng thoát game chạy biến.