• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Hoa Đan Di yêu đương qua mạng ngoại trừ Hề Lâm Dao thì cũng không có ai biết, do đó mọi người đều không tin Hoa Đan Di đã có đối tượng. Hoa Đan Di cũng cảm thấy chuyện này không cần thiết phải kể hay ‘khoe khoang’ với ai. Vì thế cô tạm thời không nhắc đến, ngay cả cậu bạn thân thiết là Lục Tử cũng không hề hay tin gì cả.

Có điều Hề Lâm Dao nói tiếng là cái loa phóng thanh của kí túc xá, trong một lần cả nhóm Hoa Đan Di cùng đi ăn tối, cô nàng liền lập tức bán đứng bạn thân mình. Hề Lâm Dao đã uống một chút bia nên cũng không còn tỉnh táo, cô nàng vừa bám vai Hoa Đan Di, vừa than vãn:

“Này, mọi người nói xem. Ngốc nghếch như Đan Di nhà ta còn có người yêu, tại sao mình vẫn độc thân cơ chứ?”

Câu nói này khiến cho tất cả mọi người trong phòng trợn tròn mắt ngạc nhiên. Riêng về phía Hoa Đan Di thì gáy cô đã đầy vạch đen, chỉ muốn ngay lập tức bịt miệng Hề Lâm Dao lại. Ai cũng biết Hoa Đan Di nổi tiếng là ‘con mọt sách’ của khoa thiết kế. Chuyện cô có người yêu chẳng khác nào chuyện con heo có thể leo lên cây cau cả… Đúng là vô cùng sốc.

Mọi người nghe vậy liền bắt đầu nhốn nháo moi tin. Lý Phương - một cô bạn cùng lớp với hai người họ lên tiếng hỏi:

“Lâm Dao, cậu vừa nói Đan Di có người yêu sao? Cậu đừng có đùa ác vậy chứ?”

Hề Lâm Dao đặt mạnh cốc bia xuống bàn, nhăn nhó đáp lại:

“Mình mà thèm đùa các cậu sao? Mình chính là quân sư tình yêu cho Hoa Đan Di đấy, không tin các cậu thử hỏi Đan Di xem.”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoa Đan Di, giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Hoa Đan Di nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi trách mắng Hề Lâm Dao. Tại sao trước đây cô lại đồng ý kết bạn thân với cô nàng ngáo ngơ này cơ chứ?

Mọi người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, Hoa Đan Di cũng bị thẹn nên chẳng biết giải thích thế nào. Không phải Hoa Đan Di không muốn kể chuyện này ra, chỉ là cô không muốn bị người khác soi mói hay đánh giá về mối quan hệ của mình. Dù sao thì cô và đại thần cũng là quen nhau qua mạng, chuyện tình yêu kiểu này, rất ít người coi đó là nghiêm túc. Hoa Đan Di chỉ đang cố gắng bảo vệ đại thần và tình yêu của mình mà thôi.

Bàn ăn bỗng nhiên bị bao trùm bởi không khí im lặng. Lục Tử nãy giờ chỉ uống bia, bây giờ mới từ từ đặt cốc xuống, chậm rãi hỏi lại:

“Học tỷ, lời của Hề Lâm Dao là thật sao?”

Câu hỏi của Lục Tử có lẽ cũng là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây. Có điều Hoa Đan Di nhận ra hình như Lục Tử đang tức giận. Điều này nhất thời khiến cho Hoa Đan Di bị áp lực. Rõ ràng là cô không làm gì sai nhưng sao vẫn có cảm giác lạnh sống lưng vậy nhỉ?

Hoa Đan Di cẩn thận suy nghĩ. Nói thật thì Hoa Đan Di không ngại công khai mối quan hệ của mình và đại thần. Vấn đề nằm ở chỗ cô cảm thấy những người ở đây đều không hiểu gì về game hay về Nhất Thế Vô Song cả. Nếu như bọn họ lại hiểu lầm hay có những suy nghĩ sai lệch thì sẽ làm tổn thương đến đại thần mất. Nhưng mà hiện tại mọi người cũng đã biết rồi, nếu như giấu diếm mối quan hệ này, Hoa Đan Di sẽ cảm thấy rất có lỗi với đại thần.

Hoa Đan Di suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng quyết định trả lời:

“Phải, tôi có người yêu rồi.”

Hoa Đan Di nói đến đây, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười hạnh phúc. Mấy người bạn nhìn thấy cô ngượng ngùng như vậy thì không ngừng trêu chọc, cũng có những người vui vẻ chúc phúc. Lý Phương tiếc nuối nói:

“Haiz… Vậy là mĩ nữ cũng không thoát khỏi sự ‘u mê’ đến từ lưới tình. Khoa thiết kế lại mất đi một mĩ nhân độc thân rồi.”

Thanh Hinh ở bên cạnh cũng gật đầu đồng tình:

“Phải đấy, các nam sinh khoa mình hẳn sẽ đau lòng lắm cho mà xem.”

Mọi người bắt đầu ồn ào trở lại, có lẽ chủ đề về ‘người yêu của mĩ nhân’ lúc nào cũng gây chú ý như vậy. Hoa Đan Di không muốn nói nhiều, do đó chỉ mỉm cười cảm ơn rồi tiếp tục ăn uống. Bỗng nhiên, Lục Tử đứng bật dậy trước sự ngạc nhiên của tất cả bạn bè. Cậu ta nhìn chằm chằm Hoa Đan Di, gằn giọng:

“Từ bao giờ? Tại sao chuyện này tôi lại không biết?”

Thái độ khác thường của Lục Tử khiến cho mọi người đang vui vẻ lại trở nên im lặng. Không ai biết Lục Tử bị gì, nhưng cũng không ai dám lên tiếng. Ngay cả Hoa Đan Di là người bị hỏi thì cũng ngơ ngác chẳng kém. Cô nhíu mày hỏi lại:

“Ý cậu là sao?”

“Tại sao chuyện chị có người yêu, chị lại không nói cho tôi biết?” - Lục Tử chậm rãi chất vấn.

Hoa Đan Di cảm thấy gần đây Lục Tử vô cùng khó hiểu. Chẳng biết ăn phải thuốc nổ gì, nhưng hơi tí là bắt đầu cáu bẳn, khiến cho người khác không thể nào thích ứng được. Vốn dĩ mọi người đều đang vui mà giờ bị Lục Tử làm cho lo lắng. Hoa Đan Di lạnh giọng đáp:

“Lục Tử, thái độ vừa rồi của cậu là thế nào? Chuyện tôi có người yêu là chuyện của cá nhân tôi, tại sao tôi phải báo cáo với cậu? Cậu là bạn của tôi chứ không phải là bố mẹ tôi. Hơn nữa, tôi còn là học tỷ của cậu đấy. Đừng dùng thái độ như vậy để trò chuyện với tôi.”

Lục Tử bị Hoa Đan Di chỉnh đến độ không thể trả lời được lại câu nào. Cậu ta giận dữ đập mạnh xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi. Tất cả mọi người trong phòng đều bị cậu ta làm cho đứng hình. Riêng chỉ có Hề Lâm Dao là đang say xỉn, hoàn toàn không còn nhận thức gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK