Hai gò má đỏ bừng, đôi môi kiều diễm, hấp dẫn nhất ánh nhìn của mọi người chính là một đôi thủy mâu mông lung kia, hai hàng lông mi thật dài cong vút! Không hề nghi ngờ, hôm nay cô thật xinh đẹp! Thật hạnh phúc ! Hôm nay là ngày cô cùng Lạp Phi Nhĩ cử hành lễ đính hôn, tối hôm qua dường như là một đêm khó khăn đối với cô, không biết là do hưng phấn, hay là___ khủng hoảng?
Đúng vậy, trong lòng cô vẫn còn có một tia sợ hãi, nhưng một tia đó dường như không xác định, thật sự cô sẽ cùng với anh đính hôn sao? Cô từ nay về sau liền hạnh phúc không cần phải lo nghĩ nữa sao? Nhớ tới hai anh em họ Nhiếp, trái tim của cô sẽ đau, còn khó thở, trong lòng cô có người khác, thật sự có thể không hề khúc mắc mà gả cho Lạp Phi Nhĩ sao?
Như vậy... Đối với anh sẽ công bằng sao? Chỉ là, hiện tại muốn hối hận cũng không còn cơ hội nữa, Lạp Phi Nhĩ đã mời tất cả mọi người đến dự lễ đính hôn, mà cô, cũng không thể đối với anh nói không!
“ Khuynh Tâm, em khỏe không?”
Lạp Phi Nhĩ dịu dàng hỏi cô, sâu trong lòng không khỏi thở dài, trên khuôn mặt khẽ nở nụ cười hạnh phúc của một cô gái sắp được ở bên người mình thương, đem tay đặt vào trong lòng bàn tay anh, ngẩng đầu cùng anh nhìn nhau
“ Em tốt lắm!” Khuynh Tâm cười ngọt ngào, cô đem hết tất cả sự băn khoăn chôn chặt xuống đáy lòng!
“ Tốt lắm đi xuống đi, khách mời đã đều tới đủ không sai biệt lắm!”
Lạp Phi Nhĩ kéo cô. Cô không biết mình có đi đúng hướng mà vận mệnh đã an bài hay không...Cô cảm thấy cô thật muốn hôn mê, cô nằm mơ cũng không ngờ tới, cư nhiên sẽ ở lễ đính hôn nhìn thấy hai người kia!
“ Anh...Bọn họ...”
Bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt bí hiểm, không mang theo ý tốt, dường như cô đã là con mồi bị nhốt trong lồng sắt của bọn họ, tuỳ thời điểm bọn họ đều có khả năng đem cô cắn cắn nuốt vào trong bụng!
Khuynh Tâm kéo quần áo của Lạp Phi Nhĩ, thanh âm mang theo theo sự run rẩy vô pháp kiềm chế
“ Hai anh em họ Nhiếp sao? A ~ là anh mời bọn họ tới, ngày trọng đại của chúng ta, như thế nào lại có thể vắng mặt bọn họ đây?”
Biểu tình của Lạp Phi Nhĩ thật tà ác, cô biết, anh là đang muốn khoe sự huyền diệu, sự huyền diệu cuối cùng được đến trên người của cô và anh, mà không phải hai người kia, đây đối với bọn họ phải là một đả kích rất lớn!
“ Nhưng... Nhưng mà ...” Anh đều không sợ bọn họ sẽ làm ra chuyện gì sao?
“ Em yên tâm, nơi này nhiều người như vậy, bọn họ có thể làm gì? Em chỉ cần không cùng bọn họ một mình ở chung, bọn họ liền không cơ hội thương tổn em!”
Nói là nói như vậy, chỉ là, cô rất bất an, thật sự rất bất an, cô hiểu rất rõ bọn họ, bọn họ làm sao có thể cứ như vậy mà tới tham gia lễ đính hôn này, tuy rằng cô đối với bọn họ mà nói chỉ là một món đồ chơi, chỉ là, đối với đồ vật của bọn họ, bọn họ vẫn luôn biến thái chiếm giữ, bọn họ thật có thể tiêu tan, thật có thể liền như vậy buông tha cho cô?
“ Em đừng sợ, anh...”
“ Thiếu gia, lão gia tỉnh, tìm cậu có việc.”
“ Tôi đã biết!” Lạp Phi Nhĩ nhíu mày “Khuynh Tâm, em...”
“ Không... Em không muốn gặp ông ấy...” Khuynh Tâm đứng không vững cả người không ngừng run rẩy, chuyện khủng bố vào đêm đó, đời này cô đều sẽ không quên!
“ Vậy... Em ngoan ngoãn đứng ở yến hội nghe không, anh đi sẽ lập tức quay lại!”
“ Em đã biết, anh đi nhanh về nhanh, em sẽ không chạy loạn!”
Anh liếc mắt nhìn hai người kia đang cùng người khác nói chuyện với nhau, sau đó đi lên lầu. Không có Lạp Phi Nhĩ bên người, Khuynh Tâm nhất thời mất một chỗ chống trụ, vì thế cô tìm một góc ngồi xuống, tính toán ở nơi đó chờ Lạp Phi Nhĩ trở lại.
“ Anh ta đâu? Mới đính hôn xong đã vứt em lại một mình sao?” Nhiếp Nhân Khải ở trước mặt Khuynh Tâm ngồi xuống, trào phúng nhìn cô.
“ Anh, Anh ấy có một số việc nên phải rời đi...”
“ Em không biết là đã lâu như vậy chúng tôi không thấy em, hẳn là tìm một địa phương nào đó thật tốt ôn lại chuyện cũ sao?” Anh ta đột nhiên hướng người về phía cô, cô nhanh chóng lùi lại phía sau
“ Không... Không... Tôi...” Khuynh Tâm lắp bắp không nói nên lời
“ Mới ngần ấy ngày không thấy, em liền học được cự tuyệt sao? Ân? Xem ra anh ta dạy em không ít a!” Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thưởng thức
“ Có hay không dạy em công phu hầu hạ đàn ông trên giường?”
“ Anh... Anh không cần phải như vậy...”
“ Cùng tôi đi ra ngoài, ra hoa viên chúng ta cùng tâm sự “ Hơi thở của anh phun lên trên mặt cô khiến cho cô một trận run rẩy!
“ Không, như vậy... Không tốt lắm...”
“ Phải không, em là nói, tôi có thể ở trong này hôn em?” Anh càng ngày càng tiến gần lại cô hơn...
“ Không được...” Khuynh Tâm đẩy anh ta ra. Hoảng sợ nhìn anh, cô phải trốn, đúng cô phải trốn...
“ Em tưởng nơi này người nào cũng biết quan hệ của chúng ta sao? Còn muốn tôi nói cho mọi người biết em ở trên giường có bao nhiêu nhiệt tình?”
“ Anh, Anh không thể... Anh...” Thiên, anh ta tại sao có thể? Tại sao có thể?
“ Em có thể thử xem, xem tôi rốt cuộc có thể? Hoặc là không thể?” Tiếp theo anh đứng lên
“ Không... Không cần...”
Anh ta làm như vậy Lạp Phi Nhĩ về sau trong giới thương nhân như thế nào còn có thể sống yên đây? Anh sẽ bị mọi người chê cười, không, cô không thể để cho anh ta hủy đi Lạp Phi Nhĩ
“ Tôi ở hoa viên chờ em, nhớ kỹ, em chỉ có thời gian mười phút, nếu mười phút sau em không đến, như vậy... Em sẽ biết hậu quả? Ha ha...”