Trời xanh thật sự rất thích trêu người, vừa không để cho cô đạt được hạnh phúc, lại không cho cô giải thoát. Nó rốt cuộc muốn thế nào đây? Nếu đời trước cô thật sự làm nhiều việc sai trái, Khuynh Tâm cô đây dùng một cái mạng để bồi thường chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
“ Tỉnh liền mở mắt, tôi không có hứng thú nhìn cô giả chết!”
Thanh âm này, không phải Lạp Phi Nhĩ, là —— Nhiếp Nhân Toàn! Khuynh Tâm khó khăn mở mắt. Trong lúc nhất thời không thể thừa nhận được ánh sáng chói mắt, cô dơ tay cản một chút, sau đó, mới từ từ thích ứng, tinh tường nhìn thấy người đứng ở bên giường —— hai anh em họ Nhiếp! Khoé miệng Khuynh Tâm khẽ nở nụ cười, chạy thoát lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải về bên bọn họ sao?
“ Cô tựa hồ không bất ngờ khi thấy chúng tôi ở đây?”
Trong thanh âm của Nhiếp Nhân Khải mang theo một tia nghi hoặc. Khuynh Tâm không phải không thừa nhận, cái gọi là hạnh phúc trong tương lai chỉ là cô lừa mình dối người mà thôi, tại trong tiềm thức, cô rõ ràng biết một ngày nào đó cô sẽ phải trở vê bên người bọn họ, vĩnh viễn làm nô lệ cùng món đồ chơi cho bọn họ! Khuynh Tâm không mở miệng nói chuyện, mà chỉ mỉm cười nhìn hai người!
“ Nói chuyện, đừng cho rằng giả chết với tôi!” Nhiếp Nhân Toàn tức giận nhìn Khuynh Tâm
“ Nói cái gì?” Chuyện cho tới bây giờ, còn có cái gì để nói, sự thật không phải đã ở trước mặt cô sao, tiền căn hậu quả với cô mà nói một chút đều không trọng yếu.
“ Cô không hỏi chúng tôi vì cái gì ở trong này? Cô không hỏi chúng tôi Lạp Phi Nhĩ đã đi nơi nào?”
“ Hỏi có ích lợi gì? Có thể thay đổi được sao?”
Khuynh Tâm quay mặt ra phía bên ngoài cửa sổ, biết hoặc là không biết có phân biệt sao? Không có! Bọn họ chưa từng để ý tới nguyện vọng của cô, nếu bọn họ muốn dẫn cô đi, bọn họ sẽ dùng hết thảy thủ đoạn, còn cô chỉ cần nhận lấy kết quả mà bọn họ mang lại, cho dù bọn họ có dùng tới phương pháp gì đi chăng nữa, cùng cô không có quan hệ!
“ Cô thật thông minh! Đáng tiếc, đã quá muộn!”
Nhiếp Nhân Khải trào phúng nói, nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ cảm thấy bị thương, chỉ là hiện giờ, không hề gì!
“ Nơi này là Đài Loan, mà vị hôn phu kia của cô... Hừ, chỉ sợ sẽ sống không tốt chút nào!”
Nhiếp Nhân Toàn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa. Khuynh Tâm nhắm hai mắt lại, phải không? Hoá ra cô đã ở Đài Loan...
“ Thái độ đó của cô là gì, khinh thường khi thấy chúng tôi?”
Tiếng gầm gừ của Nhiếp Nhân Toàn truyền đến, chỉ là, ý thức của cô lại bắt đầu càng ngày càng mơ hồ!
“ Toàn, đừng, chờ cô ta đem thương tích dưỡng tốt, khi đó mới là thời gian để chúng ta chơi! Mà hiện tại... Hừ, cô ta cứ như vậy chết đi, không chơi được vài cái liền xong đời, kia không có ý nghĩa!”
Ý tứ của Nhiếp Nhân Toàn cô hiểu được, bọn họ chưa bao giờ muốn một người sắp chết, cho nên, Khuynh Tâm nghĩ cô đại khái sẽ có một đoạn thời gian không phải chịu bất luận sự quấy rầy nào! Nhiếp Nhân Toàn nói cái gì đó nhưng cô nghe không được, trước mắt là một khoảng rừng rậm mênh mông, cô ở nơi đó không ngừng chạy, đụng phải một thân cây, lại đụng phải một gốc cây, sau đó là một gốc cây tiếp một gốc cây, thẳng đến khi cô không còn đứng dậy được nữa. Đột nhiên, Khuynh Tâm nhìn thấy ánh sáng của rạng đông phá tan màn sương mù, cô đi tới gần nó, nhưng như thế nào cũng đi không đến. Cô càng muốn tiếp cận nó, nó lại càng cách xa! Thẳng đến khi sương mù lần thứ hai đem cô vây quanh, lần thứ hai đem hết thảy mọi thứ cắn nuốt, Khuynh Tâm mới phát hiện ra nó chỉ là khung cảnh xinh đẹp trong mơ mà thôi!
Vết thương mỗi ngày một tốt hơn. Cô không còn cảm thấy đau nữa, khi đó Khuynh Tâm biết, cực khổ chân chính đã đến! Nhìn hai người đàn ông ngồi ở trên giường kia, cô vẫn như cũ mặt không đổi sắc. Chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, lẳng lặng chờ đợi động tác của bọn họ. Không quan tâm mình sẽ bị đối đãi như thế nào, cô chỉ biết, cô sẽ không bất luận vì một người đàn ông nào mà rơi lệ, sẽ không lại cầu xin bất luận một người đàn ông nào nữa!
“ Lạp Phi Nhĩ dạy cô công phu trên giường, thuận tiện cũng dạy cô cái gì gọi là phản kháng sao?”
Không nói, không bài xích bất cứ thứ gì, chỉ lạnh nhạt cùng im lặng khiến cho Nhiếp Nhân Khải cũng không cấm hỏa được, anh lạnh lùng nhìn Khuynh Tâm, môi mỏng khiêu gợi khẽ mở ra khép lại! Khuynh Tâm cái gì cũng đều không quan tâm, cái gì cũng không muốn để ý, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của anh. Không hề lùi bước, không hề sợ hãi, càng không có cầu xin!
“ Tốt lắm, phi thường tốt! Xem ra chúng tôi tất yếu phải một lần nữa dạy cho cô cái gì gọi là thuận theo, phải không?”
Nhiếp Nhân Toàn đi đến bên cạnh Khuynh Tâm, kéo tóc cô để cô đối diện với mình, sắc mặt của anh thập phần khó coi
“ Anh lại tức giận sao?”
“ Cô còn dám hỏi tôi có phải hay không lại tức giận?” Anh tại bên tai Khuynh Tâm gào thét, cô nhíu mày, lỗ tai đau quá, anh ta không thể nhẹ nhàng một chút sao?
“ Có gì cần tức giận, hai người muốn thế nào thì được thế đó, tôi sẽ không phản kháng !” Cho dù bọn họ muốn cô chết, cô cũng sẽ không trốn, nghe lời bọn họ như vậy còn có cái gì không hài lòng đây?
“ Cô...”
Anh tức giận đến khuôn mặt đỏ rần! Khuynh Tâm kéo tay anh ngồi xuống bên giường, chậm rãi thoát quần áo. Từng cái, từng cái
“ Đừng tức giận, tôi cam đoan sẽ không phản kháng! Thật sự, ha hả!”
“ Chết tiệt cô làm cái gì?” Nhiếp Nhân Khải nắm chặt lấy tay cô, lực đạo rất lớn, khiến Khuynh Tâm rất đau
“ Hai người không phải muốn tôi? Chính mình thoát, hai người sẽ không phải phiền toái, như vậy không vui sao?” Khuynh Tâm dùng ánh mắt vô tội nhìn bọn họ, như vậy có sai sao? Bọn họ không phải nói cô không đủ nghe lời sao?
“ Cô... Cô được lắm!” Anh buông tay cô ra “ Toàn, chúng ta đi!”
Nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng.Nhiếp Nhân Toàn há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói liền đi theo anh trai ra ngoài.
Khuynh Tâm nằm trên giường, giương mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Bọn họ cho rằng cô cố ý chọc giận bọn họ sao? A ~ cô chỉ là buông tha cho chính mình , như vậy cũng có thể chọc tới bọn họ? Thật nực cười...