- mẹ, con trúng tuyển rồi
- chúc mừng con. Cám ơn trời phật đã ủng hộ.
- bao giờ con đi làm.
- ngày mai con cầm quyết định đến nhận phòng làm việc trước ạ. 3 ngày sau đó mới đi làm chính thức
- tốt, tốt quá rồi.
Hai mẹ con cô ôm nhau vừa cười vừa khóc. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nỗ lực của cô cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
" ông à, nếu giờ này ông ở đây, chắc ông cũng vui mừng lắm. Con Chi nhà mình nó cũng lớn rồi, cũng có thành quả rồi. Tôi vui lắm "
Mẹ cô hướng ánh mắt ra xa nghĩ. Nếu có bố cô ở đây, niềm vui này sẽ toàn vẹn hơn.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô đi làm. Chỗ cô làm chẳng cách đây xa, cô làm ngay dưới thị trấn. Cách chỗ mẹ con cô ở 7km, cô đi xe đạp điện đi làm.
Cất xe xong cô lên nhận phòng làm việc. Nơi cô làm việc là chi nhánh nhỏ của tập đoàn C&K. K đẹp, k quy mô, cũng k hoành tráng, vì nơi đây điều kiện cơ sở vật chất k có nhiều, thế nhưng cô lại thấy nơi đây thật ấm cúng.
- em là Chi phải k?
- dạ vâng ạ, e chào mọi người, mong mọi người thơif gian tới giúp đỡ chỉ bảo e nhiều hơn.
- dễ thương quá. Phòng chúng ta có nhân viên mới dễ thương quá nè.
- ....
Đấy, con người ở đây là vậy. Họ chân thật, họ mến khách k như ở những nơi khác, xô bồ, đấu đá nhau. Được làm việc ở đây cô thấy thật vui và hạnh phúc. Cô hứa cô sẽ cống hiến hết khả năng của mình.
- chủ tịch, đến giờ rồi. Chúng ta đi thôi ạ
- ừ
Sau mấy hôm bàn giao lại công việc bên tổng công ty. Hôm nay là ngày a lên máy bay trở lại Việt Nam.
Ngồi trên máy bay, lồng ngực a đập nhanh, lòng a rạo rực một cảm giác khó tả. 4 năm, sau 4 năm a mới trở về Việt Nam. Cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ a quay trở lại nơi đây, nếu có trở về thì cũng phải lâu hơn k nghĩ là nhanh như vậy.
" Phương Chi- 4 năm...e thế nào rồi? Đã lập gia đình hay chưa?
E có biết, 4 năm nay trái tim tôi vẫn chưa phút giây nào nguôi ngoai nỗi nhớ em.!"
Tại một căn biệt thự rộng lớn khác ở Anh, một người con gái đang nũng nịu với một người đàn ông đã đứng tuổi:
- bác Trung, lần này bác phải làm chủ cho con.
- được, được bác sẽ làm chủ cho con được chưa.
- bác nhớ đó nha
- đã bao giờ bác chưa làm chủ cho con chưa Hiền Anh.
- dạ, để con đưa bác ra ngoài vườn phơi nắng
- được, con ngoan.
Hiền Anh đẩy xe lăn đưa ông Trung ra ngoài vườn phơi nắng. Nếu như 4 năm qua với mẹ con cô là cuộc sống bình yên, an nhàn. Thì 4 năm qua với anh và ông Trung lại gặp k ít sóng gió.
Còn nhớ năm đó, sau khi anh sang Anh được 1 năm, thì ông Trung cũng thu xếp hết mọi công việc rồi sang Anh gầy dựng công ty bên đó. Sang đó làm việc được vài tháng, thì ông Trung bị tai nạn xe, tuy vẫn giữ được tính mạng, nhưng ông đã vĩnh viễn mất đi đôi chân của mình. Đó là một mất mát lớn đối với ông, lúc đó ông chỉ muốn chết đi, thế nhưng ông phải sống. Sống để trả thù kẻ đã gây tai nạn cho ông.
Cũng từ ngày đó, ông giao lại toàn quyền của tập đoàn và xã hội đen lại cho anh. Anh vốn chẳng màng đến những thứ này, thế nhưng khi chứng kiến cảnh ba anh quỳ xuống cầu xin anh giữ lấy tập đoàn. Giữ lấy những thứ ba anh cả đời làm bao nhiêu chuyện sai trái xây dựng lên. Anh đành nhắm mắt nhận lời. Thế nhưng anh cũng từ đó xoá sổ tập đoàn Nguyễn Thế. Thay vào cho nó một diện mạo khác với cái tên khác là C&K.
- ba con dạo này khoẻ chứ? Cũng lâu rồi bác chưa gặp ba con
- vâng ba con vẫn khoẻ. Ba con mấy hôm nữa cũng sang đây.
- vậy à, vậy bảo ba con đến đây dùng bữa
- vâng ạ
Hiền Anh cười tươi nói, nhìn Hiền Anh cười, ai cũng thấy cô thật xinh đẹp, thật hiền dịu. Nhưng k ai biết rằng đằng sau vẻ mặt như thiên thần đó lại là một người mưu mô. Suốt 4 năm bên Anh cùng với anh. Những cô gái theo đuổi anh k ít, thế nhưng tất cả đều bị Hiền Anh xử gọn. Bởi cô k cho phép ai được lại gần người đàn ông của cô.
- chị Vy, đừng uống nữa.
Tiếng nhạc sập xình khiến con người ta trở nên điên cuồng. Một người con gái đang ngồi trước quầy bar, nhìn hình ảnh cô gái đó k đếm được cô ta đã uống bao nhiêu ly rượu.
- bỏ ra. Tao muốn uống
- chị muốn uống tới chết sao
- đúng vậy
- chị tỉnh lại đi. Vì 1 thằng đàn ông mà chị như vậy à
- mày thì biết gì mà nói. 4 năm nay t theo đuổi a ta suốt nhưng đáp lại là gì? Vẫn là sự lạnh lùng đó. Dù cho con Chi đã biến mất, thế nhưng a ta vẫn k còn như trước đối với t.
- a ta về Việt Nam rồi. Chị có định theo về k?
- có t sẽ theo đến cùng
Nói rồi người con gái đó gục xuống bàn mặc kệ tiếng nhạc đập, cô ta vẫn say giấc. ( tác giả thu huong)
Sau một giấc ngủ, khi a tỉnh dậy cũng là lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh. Bước ra khỏi từ sân bay, nơi này cũng chẳng thay đổi mấy. Mọi thứ vẫn như ngày hôm qua a mới rời đi vậy. K biết liệu trong dòng người tấp nập kia. Anh có vô tình gặp được cô. Người con gái anh yêu nhất cũng là người con gái khiến a hận nhất.
.....
.........